Cánh cửa phòng bệnh được nữ y tá mở ra.
"Tần phu nhân, đây là phòng bệnh của Đỗ tiểu thư..."
"Cảm ơn, cô đi làm việc của mình đi."
Trình Nhiễm dặn dò nữ y tá một hồi rồi đi vào bên trong.
Hôm qua, cô nhận được một cuộc gọi từ phía bệnh viên nói Đỗ Thanh Xảo muốn gặp cô. Ban đầu, Trình Nhiễm định cúp máy không đồng ý nhưng mà vị bác sĩ kia lại nói, Đỗ Thanh Xảo mắc bệnh rất nặng sắp không qua khỏi. Ma xui quỷ khiến thế nào mà Trình Nhiễm lại ôm cái bụng bầu to đến đây gặp cô ta.
Không đến thì thôi, đến rồi thì Trình Nhiễm mới thấy được bộ dạng của Đỗ Thanh Xảo tiền tụy như thế nào. Chỉ mấy tháng không gặp mà cô ta đã gần đến nỗi da bọc xương, gương mặt hốc hác, tái nhợt không có chút gì gọi là sức sống cả.
Trình Nhiễm đi đến cạnh giường bệnh của Đỗ Thanh Xảo, kéo một cái ghế ngồi xuống.
"Nghe bác sĩ bảo cô muốn gặp tôi? Có chuyện gì không?"
Đỗ Thanh Xảo mệt mỏi mở mắt, cô ta mấp máy đôi môi nứt nẻ mãi mới có thể nói được.
"Vì vụ xảy thai đó mà tôi bị xuất huyết trong, lâu này sinh ra bệnh trong người..."
"Tôi không có thời gian đến đây để nghe cô kể khổ. Tất cả những gì cô làm đều là do cô tự chuốc lấy mà thôi.
Kì lạ lần này là Đỗ Thanh Xảo nghe xong thì cũng chẳng nổi điên như mọi lần. Cô ta chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục.
"Về chuyện của Tần Thiến... Cô có muốn biết nguyên nhân vì sao mà anh ta lại chết không?"
"Nói đi."
"Đêm hôm đó, trước khi đến gặp Tần Thiến giải quyết hết tất cả. Tôi đã ghé qua gặp Tần Minh. Anh ta có mời tôi uống một cốc nước. Thật không ngờ cốc nước đó khiến tôi phát điên... Khi ý thức lại thì tôi thấy Tần Thiến đã bị tôi siết cổ từ phía sau chết rồi..."
"Cái gì? Cô... Giết anh ta?"
Đỗ Thanh Xảo gật đầu. Cô ta bình thản nở nụ cười tươi, hai hàng nước mắt chảy xuống. Đêm đó chính là lúc mà cô ta cảm thấy rất tuyệt vọng. Hai tay của cô ta đã làm ra điều mà bản thân không thể chấp nhận được. Thi thể lạnh lẽo của Tần Thiến nằm dưới đất...
Hôm đó, Đỗ Thanh Xảo rất muốn thú nhận cho cảnh sát biết, tuy nhiên Tần Minh đã ngăn cấm cô ta nói vậy. Anh ta lấy ba mẹ của Đỗ Thanh Xảo uy hiếp cô ta ngậm miệng. Kể từ ngày đó mà Đỗ Thanh Xảo phải sống trong sự giày vò của tội lỗi.
Tần Thiến mặc dù là kẻ cũng chẳng ra gì nhưng thực chất anh ta vẫn còn chút tình cảm. Trước đây đi theo anh ta, Đỗ Thanh Xảo quả thực chưa từng chịu ủy khuất. Cái chết của Tần Thiến khiến cho cô ta có chút đau lòng.
Lúc lâu sau, Đỗ Thanh Xảo từ từ ngồi dậy. Trình Nhiễm thấy cô ta đi đến bên cửa sổ thì hơi hoảng vội ôm bụng đứng lên.
"Đỗ Thanh Xảo, cô định làm gì?"
Cô ta không nói gì cả, định ngả người ra phía sau. Trình Nhiễm không nghĩ nhiều mà lao đến nắm lấy tay của Đỗ Thanh Xảo. Tuy nhiên, cô ta lại quay ngược trở lại nắm lấy tay của cô, đè cô xuống mép cửa. Ánh mắt của Đỗ Thanh Xảo ánh lên tia hận thù sâu sắc. Cô ta nói.
"Tất cả mọi chuyện này đều do mày mà ra... Tao đã giết người, rồi mắc bệnh đến nỗi không thể sống tiếp được... Mày vui lắm đúng không?"
Trình Nhiễm muốn đẩy cái con mụ điên này ra nhưng mà cô ta lại càng ép chặt bụng của cô hơn. Cô có ý tốt đến đây xem tình hình cô ta như thế nào. Vậy mà, Đỗ Thanh Xảo không biết tốt xấu không những không sửa sai mà lại còn giở trò nữa.
Hai người cứ thế giằng co hồi lâu. Cuối cùng, Đỗ Thanh Xảo hét lên một tiếng. Y tá và các bác sĩ chạy đến, cô ta nhân cơ hội này xoay người lại, đẩy Trình Nhiễm vào trong rồi hét lớn.
"Trình Nhiễm, cô thật sự rất độc ác... Có làm ma tôi cũng sẽ không tha cho cô, kẻ giết người!"
Dứt lời, Đỗ Thanh Xảo buông tay, để bản thân ngã về phía cửa sổ. Một nữ y tá tiến lên đỡ lấy Trình Nhiễm đứng dậy. Sắc mặt của cô tối sầm lại, vội chạy về phía cửa sổ nhìn xuống. Từ độ cao tầng 4, Đỗ Thanh Xảo đã nằm bất động trong vũng máu dưới đất.
Cô ta đến chết vẫn muốn kéo cô chịu tội. Hành động của Đỗ Thanh Xảo bắt chước y hệt lúc ở trong hôn lễ của Trình Nhiễm. Nhưng khi ấy cô bị thương, còn lần này cô ta chết thật sự.
Sự kiện vừa nãy khiến cho Trình Nhiễm sốc đến nỗi mà bụng quặn đau. Khung cảnh trước mắt cô dần dần mờ đi, sau đó ngã xuống đất bất tỉnh. Trước khi lâm vào hôn mê, Trình Nhiễm vẫn đưa tay ôm chặt lấy bụng của mình...
*****
Tần Tư Lăng vừa xuống xe, định đi vào nhà hàng đàm phán với khách hàng thì nhận được cuộc điện thoại của quản gia gọi tới. Hắn không nghĩ nhiều liền bảo với trợ lí hủy lịch hẹn, nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Khi Tần Tư Lăng đến nơi thì thấy cảnh sát đã bao vây xung quanh chỗ đó, thi thể của Đỗ Thanh Xảo được đưa đi ngang qua trước mặt của hắn. Quản gia từ bên trong chạy ra vội nói.
"Tần tiên sinh... Có chuyện lớn rồi..."
"Trình Nhiễm thế nào? Cô ấy có sao không?"
Điều đầu tiên mà Tần Tư Lăng hỏi quản gia đó chính là Trình Nhiễm có bị sao không chứ không hỏi ông ta rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra. Trong mắt hắn thì sức khỏe của vợ hắn mới là quan trọng nhất. Còn có chuyện gì thì hắn không cần biết.
"Phu nhân bị ngất, đang ở trong phòng bệnh..."
Nhận được câu trả lời, Tần Tư Lăng vội vàng chạy đi ngay mà không cần quan tâm tới cái gì nữa. Hắn chạy đến phòng bệnh, thấy Trình Nhiễm đang nằm trên giường thì lo lắng không thôi.
Đến khi ngồi xuống ghế rồi mà hắn vẫn không thể nào mà bình tĩnh được.
"Nhiễm Nhiễm, em sao rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không?"
Trình Nhiễm nhẹ nhàng quay đầu về phía của hắn, thở dài không nói gì.
"Không sao, có anh ở đây. Mọi chuyện em đừng lo."
Thật sự giờ phút này Tần Tư Lăng khiến cho cô vô cùng cảm động. Trình Nhiễm giơ hai tay lên, ý bảo Tần Tư Lăng đỡ cô ngồi dậy. Hắn biết ý cũng vội làm theo.
Chẳng bao lâu sau, cảnh sát đã đi vào. Tần Tư Lăng thấy sắc mặt của Trình Nhiễm không được tốt nên đã đề nghị bảo bọn họ cùng hắn ra ngoài nói chuyện. Sau khi nghe lại toàn bộ quá trình diễn ra, hàng lông mày của Tần Tư Lăng hơi cau lại.
"Ý mấy người nói vợ tôi cố ý giết người?"
"Chuyện này... Phải điều tra rõ mới đưa ra kết luận được. Tất cả các bác sĩ và y tá có mặt tại đó đều chứng kiến cảnh vợ của ngài đẩy Đỗ Thanh Xảo từ cửa sổ xuống. Vì cô ta chết tại chỗ nên chuyện này chúng tôi phải mời vợ ngài về đồn để hợp tác điều tra."
"Nếu tôi nói rằng vợ tôi không có tội thì sao?"
"Thưa ngài, tôi biết gia thế sau lưng ngài rất lớn. Nhưng đây là luật pháp, ai cũng phải thực hiện, chúng tôi chỉ làm theo nghĩa vụ thôi."
Khi Tần Tư Lăng sắp mất hết kiên nhẫn nói chuyện với đám người này thì Trình Nhiễm đã từ trên giường bệnh đi xuống, đặt tay lên vai của hắn.
"Để em đi với họ đi. Anh không cần lo lắng quá cho em đâu."
"Nhưng... Sức khỏe của em..."
"Em không sao."
Trình nhiễm biết Tần Tư Lăng sẽ không để cô bị cảnh sát dẫn đi như vậy. Hắn là người thế nào cô rõ hơn ai hết. Nếu cô không ra ngăn cản chuyện này thì Tần Tư Lăng sẽ tức điên lên, có thể đánh người nữa. Tần Tư Lăng là người của công chúng, nếu như cảnh này mà bị ai đó chụp được thì chắc chắn sẽ khiến hắn mất đi hình ảnh tốt, ảnh hưởng tới tập đoàn.
Nhìn hai chiếc còng tay kim loại kia khóa trên tay của Trình Nhiễm, Tần Tư Lăng cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra liên lạc cho luật sư riêng của mình. Vợ của hắn, không thể nào được phép ở cái nơi chật hẹp như cái trại giam kia được.
"Luật sư Tiêu, tôi có chuyện cần ông giúp. Tôi không biết làm cách nào và bằng cái gì, tôi chỉ cần vợ tôi được tại ngoại trong này hôm nay. Thù lao bao nhiêu tùy ông quyết định!"
.......