Tần Tư Lăng, Trần Gia Thành, Tư Khải và Nhiếp Minh Duật là bạn thân nên con của bọn họ mà lấy nhau thì mối quan hệ lại càng khăng khít hơn.
Trước những câu hỏi dồn dập của các vị phu nhân, Trình Nhiễm chỉ còn cách cười trừ. Cô thật sự không dám nhận hôn ước quá sớm như thế. Cô muốn sau này hai cục cưng của cô sẽ tự mình lựa chọn hạnh phúc của mình.
Thực ra Trình Nhiễm theo chủ nghĩa tự do tân tiến nên cô không quá hà khắc trong việc ép con mình phải yêu đương theo sự sắp đặt. Sau này chỉ cần con của cô yêu ai thật lòng thì cô sẽ gật đầu chấp nhận ủng hộ mối quan hệ đó ngay.
Đấy là suy nghĩ của cô còn Tần Tư Lăng thì cô lại không biết. Mong sao đến lúc đó, hắn đừng có mà lại nổi cái tính cổ quái là được.
Tôi cho hai cục cưng của cô lắm.
Bên phía Trình Nhiễm thì nhộn nhịp như vậy, còn về phía của Tần Tư Lăng bên này thì vô cùng yên lặng.
Tư Hạ hẹn Tần Tư Lăng ra phía hồ nước lớn nói chuyện. Khung cảnh nơi đây vào buổi tối khá đẹp. Những ánh đèn chiếu xuống hồ hòa quyện với ánh sáng lung linh của ánh trăng tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn.
Tuy nhiên, tất cả những thứ này trong mắt của Tần Tư Lăng chẳng có nghĩa lí gì khi không có Trình Nhiễm.
Trần Gia Thành thường nói với Tần Tư Lăng cuồng vợ quá. Nhưng sự thật chính là như vậy. Hắn không những cuồng Trình Nhiễm mà còn dường như đội cô luôn ở trên đầu rồi.
Chính vì yêu cô quá nên hắn thường có cái suy nghĩ rất sợ mất đi cô.
Tư Hạ đứng trước mặt của Tần Tư Lăng. Cô ta hít một hơi sâu rồi nói ra hết tâm tư.
"Anh Lăng... Thật ra... Em thích anh rất nhiều. Thích anh từ 10 năm trước khi chúng ta mó gặp nhau. Em biết bây giờ em nói ra thì đã quá muộn, anh cũng đã lấy vợ rồi... Nhưng, không sao... Em có thể chờ anh... Bao lâu em cũng chờ được..."
Tư Hạ không tin là Trình Nhiễm thật lòng yêu Tần Tư Lăng. Ngay cả những gì hắn thích cô đều không biết. Vậy mà lấy lí do gì mà cô ta không thể cạnh tranh công bằng cùng với cô được?
Tâm trạng của Tần Tư Lăng hiện tại cực kì không vui một chút nào cả.
Trước đây hắn đối xử tốt với Tư Hạ cũng vì bạn thân của hắn bảo hắn làm như vậy. Bây giờ thì hay rồi, Tư Hạ không những từ bỉ còn đem đến cho hắn một đống phiền phức. Tóm lại, chuyện này hắn sẽ phải nói luôn với Tư khải mới được.
"Tư Hạ, tôi không có ý định ly hôn với vợ nên cô từ bỏ đi."
"Nhưng mà em thật sự yêu anh mà... Tại sao lúc trước anh đối xử với em khác biệt như vậy chứ?"
"Vì cô là em họ của Tư Khải."
Câu nói của Tần Tư Lăng đủ để cho Tư Hạ cảm thấy vô cùng bị tổn thương. Cô ta muốn tiến đến ôm lấy hắn nhưng Tần Tư Lăng đời nào có thể chấp nhận được chuyện này cơ chứ.
Hắn lùi lại về phía sau, lé tránh cái ôm ấp của Tư Hạ.
Điều này lại khiến cho Tư Hạ cảm thấy ủy khuất vô cùng.
"Tư Lăng, em thua kém cô ta cái gì mà anh lại chọn cô ta? Sao có thể như vậy được..."
"Đơn giản vì tôi yêu cô ấy hơn cô, thế thôi. Cần gì mấy cái lí do phiền phức làm gù chứ."
Nói đến đây, Tần Tư Lăng nhanh chóng quay người rời đi, bỏ lại Tư Hạ ở đấy chỉ biết khóc vì đau lòng.
Thật ra Tần Tư Lăng trời sinh chẳng có chút tâm lí nào nên việc hắn làm với phụ nữ thì chẳng khác gì đối xử với đàn ông. Trong mắt hắn hiện tại ngoại trừ Trình Nhiễm ra thì tất cả mọi người đối với hắn đều như nhau cả.
Vì điều này nên Trình Nhiễm thường gọi hắn là "đầu đất không cảm xúc."
Khi Tần Tư Lăng quay lại thì thấy Trình Nhiễm đang nói chuyện vui vẻ với các vị phu nhân. Hắn cũng không vội, đứng ở gần đó đợi cô nói xong rồi tiến đến đưa cô về trước.
"Tần Tư Lăng, hôm nay là tiệc đầy tháng của con tôi đấy. Sao cậu lại có thể ích kỉ đưa vợ cậu về sớm như vậy?"
Tư Khải cảm thấy rất phiền não bởi cái con người này.
Tõ ràng vợ hắn đang nói chuyện vui vẻ với Trình Nhiễm mà bỗng dưng lại bị tên này phá đám.
Tần Tư Lăng chỉ quét mắt qua, hạ giọng cảnh cáo Tư Khải.
"Đừng tưởng tôi không biết vợ chồng cậu âm mưu cái gì. Định kết thông gia với tôi? Mơ đi!"
"Này, tôi cũng chỉ nghĩ đến tương lại của chúng ta thôi. Cậu có thấy bọn trẻ hợp nhau không?"
"Con tôi chưa ra đời, tôi chưa thấy hợp."
Tần Tư Lăng nói đến đây thì dứt khoát đỡ Trình Nhiễm ra xe luôn.
Tư Khải chỉ có thee đứng đó mà thở dài. Thật đúng là... Anh ta đang định nhân cơ hội này nhắm con gái của Tần Tư Lăng, vậy mà... Thôi, không sao. Đợi khi nào Trình Nhiễm sinh xong, anh ta và vợ lại tiếp tục gợi đến vấn đề này.
Vợ chồng nhà Nhiếp Minh Duật và Trần Gia Thành cũng đang nhắm trúng con của Tần Tư Lăng và Trình Nhiễm. Anh ta phải đi trước hai người kia một bước mới được. Bắt buộc phải kết thông gia với Tần Tư Lăng...
Ngồi vào trong xe, Tần Tư Lăng giúp Trình Nhiễm thắt lại dây an toàn. Sau đó, lấy từ trong túi ra đưa cho cô một hộp quà nhỏ đưa cho cô. Trình Nhiễm nhận lấy hộp quà mở ra thì Tần Tư Lăng đã đạp chân ga cho xe chạy đi rồi.
"Anh đây là ý gì đây? Sao bỗng dưng lại tặng em quà thế?"
"2 hôm nữa là sinh nhật của em."
Trình Nhiễm kinh ngạc đưa mắt nhìn chằm Tần Tư Lăng. Vậy mà hắn lại có thể nhớ rõ sinh nhật của cô? Dạo nào cô chỉ chăm chăm ăn uống đầy đủ để hai cục cưng khoẻ mạnh mà quên mất cả ngày sinh nhật của mình.
Đúng là có chồng vẫn tốt. Cô quên cái gì thì ông xã của cô liền giúp cô nhớ ra.
"Tư Lăng, em mới phát hiện ra một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Em càng ngày càng yêu anh hơn đó nha."
Tần Tư Lăng nghe xong thì bật cười. Trình Nhiễm nhoài người về phía của hắn rồi đặt lên má hắn một nụ hôn.
Cả hai người sắp làm ba làm mẹ rồi mà mối quan hệ không những bền chặt mà còn hạnh phúc hơn.
Ngay khi Trình Nhiễm mở hộp ra cầm lấy sợi dây chuyền được khắc tên của cô lên xem. Đột nhiên có một chiếc xe ô tô tải từ đâu lao đến trước đầu xe của hai người. Tần Tư Lăng thấy tình hình rất xấu liền vội bẻ tay lái rồi để xe đâm vào rào chắn bên đường.
Trước khi xe bị tông, hắn vẫn không quên nghiêng người sang ôm lấy Trình Nhiễm vào lòng, lấy thân mình bao bọc cơ thể của cô.
Bên tai của Trình Nhiễm xuất hiện một tiếng rầm dữ dội. Sau cú đâm, cũng may xe của Tần Tư Lăng tự động kích hoạt chế độ bảo vệ nên hai người không bị thương.
Tuy nhiên, chiếc xe tải kia sau khi cố tình đâm vào xe của Tần Tư Lăng thì đột nhiên dừng lại. Tần Tư Lăng đoán ngay ra đây không phải kà vô yình mà là có kẻ nào đó cố ý.
"Trình Nhiễm, nhanh xuống xe. Đi theo anh."
Tần Tư Lăng vừa thúc giục cô vừa mở ngăn kéo lấy ra một khẩu súng và một con dao đút vào túi.
Xe bị hỏng, bọn họ chỉ còn cách tạm thời trốn trước.
"Bọn chúng là ai thế?"
"Anh không biết. Bọn chúng có lẽ muốn đuổi cùng giết tận chúng ta. Không sao, có anh ở đây, đừng sợ."
Trình Nhiễm gật đầu rồi cùng Tần Tư Lăng xuống xe.
Hắn nắm tay cô chạy vào trong rừng.
Nhưng mà do bụng to nên Trình Nhiễm không thể chạy được lâu. Coi thở dốc, dừng lại ở một gốc cây lớn. Phía dươi của cô đột nhiên co thắt lại một cái. Sau đó, Trình Nhiễm ôm lấy bụng phát đau, ngồi bệp xuống đất.
"Em sao thế?"
Cả người của Trình Nhiễm run lên, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Cô nắm chặt lấy tay của Tần Tư Lăng... Thở dốc...
"Em... Hình như sắp sinh rồi... Em đau bụng quá..."
Tần Tư Lăng cầm lấy tay của Trình Nhiễm, sau đó kéo cô đứng dậy. Hắn muốn nhanh chóng dẫn cô ra khỏi đây trước.
Tuy nhiên, phía dưới của Trình Nhiễm chảy ra một dòng nước. Có vẻ như cô sắp sinh thật rồi, nước ối đã bị vỡ.
"Tư Lăng, em đau bụng quá... Em..."
"Em tạm thời ngồi xuống đây đã."
Hiện giờ tình hình rất nguy cấp.
Mà Trình Nhiễm bắt đầu nhận thấy từng cơn đau dồn dập ập đến. Tại sao lại là lúc này chứ? Rõ ràng lịch là tháng sau cô mới sinh mà... Hai cục cưng nóng lòng ra ngoài không phải lúc rồi...
"Nghe anh, em cố gắng một chút... Anh sẽ quay lại ngay. Cố gắng một chút thôi..."
Nơi rồi Tần Tư Lăng lập tức lấy điện thoại ra liên lạc với Tư Khải, Trần Gia Thành và Nhiếp Minh Duật. Nhưng, hắn gọi mãi mà không nhận được trả lời. Cuối cùng, Tần Tư Lăng đành gửi cho họ một tin nhắn.
Bên kia vang lên một tiếng súng. Mà với hoàn cảnh này thì Tần Tư Lăng không thể nào để cho bọn người kia phát hiện ra Trình Nhiễm ở đây được.
Hắn rút súng ra rồi chạy về phía trước.
Còn Trình Nhiễm ở lại, xung quanh toàn cây với cây quá tối. Cô bây giờ hiểu cái cảm giác như muốn chết đi sống lại rồi. Hai hàng nước mắt cứ thế chảy ra, cơ thể cô lúc này như muốn tê dại, mồ hôi ướt đẫm cả áo.
Trong sự vô thức, Trình Nhiễm lại nhớ đến những lời của cô giáo dạy trước khi sinh. Chính vì thế mà cô đã cở áo khoác ra, đặt xuống đất. Giờ này không còn cách nào khác nữa rồi, cô buộc phải liều mà sinh hai đứa nhóc ra mà thôi.
Cũng may, trong lúc Trình Nhiễm bắt đầu thì Tần Tư Lăng vừa hay quay lại. Có điều, cả người hắn xuất hiện rất nhiều vết thương. Máu đỏ dường như thấm đẫm cả chiếc áo sơ mi trâng trên người.
Tần Tư Lăng mở đèn flash từ điện thoại,nhờ đó lấy ánh sáng để xem qua Trình Nhiễm ra sao.