Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - Doanh Tử Khâm

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Câu này vừa thốt ra, Kỷ Nhất Hàng cũng ngẩn người.
Ông tin Doanh Tử Khâm cũng tin lời Doanh Tử Khâm nói, viên thuốc đó có thể chữa 1khỏi cho bố vợ của ông.
Nhưng ông thật sự không biết, Doanh Tử Khâm còn biết cả y thuật.
Nhưng Ôn Phong Miên đã nói như th0ế, thì chắc chắn là sự thật rồi.
“Đúng, tao muốn xem đấy, sao nào?” Sự ngạc nhiên qua đi, Kỷ Nhất Nguyên lại bắt đầu nói mát: “Khô1ng phải là
hiểu về y học à? Thế thì giải thích xem chuyện bây giờ là như nào?”
“Cô Nhan An Hòa vừa nhìn đã nhận ra viên thuốc đó k2hông phù hợp, sao mày lại không nhìn ra?”
“Ừm, đợi con quay về” Doanh Tử Khâm lúc này vẫn còn đang ở châu âu, cô đang gọi video vớ6i Ôn Phong Miên:
“Bố, bố đưa bác hai ra ngoài trước, phòng thẩm vấn lạnh lẽo, không tốt cho sức khỏe”
Ôn Phong Miên gật đầu, đưa m9ột bình nước cho Kỷ Nhất Hàng: “Anh hai, chúng ta đi trước”
Sắc mặt Kỷ Nhất Nguyên rất khó coi: “Dựa vào cái gì mà mày có thể đưa ông ta đi? Ôn Phong Miên, mày còn chưa
thừa kế nhà họ Ký đầu”
Bố của bà Kỷ là nguyên lão của nhà họ Kỷ, cho dù bà Kỷ đích thân đến nội viện cầu xin cũng vô ích.
“Thật ngại quá, tôi vừa lên vị trí số 28 trên bảng công huân” Ôn Phong Miên từ tốn nói: “Có tư cách bảo lãnh.”
Kỷ Nhất Nguyên tức đến mặt mũi tái xanh: “Mày, mày.”
Ôn Phong Miên mới quay về nhà họ Ký được bao lâu, mà đã nhảy thẳng lên top 30 trên bảng công huân rồi?
Hơn nữa, rõ ràng ông ta đã cho người điều Ôn Phong Miên đi chỗ khác.
Sao Ôn Phong Miên lại quay về nhanh thế?
Kỷ Nhất Nguyên chỉ có thể trân trân nhìn Kỷ Nhất Hàng được Ôn Phong Miên đưa đi.
Vẻ mặt ông ta u ám bất thường, đứng trước cửa phòng phỏng vấn, gọi một cuộc điện thoại: “A lô, cô Nhan, tôi có
thể gặp cháu gái có một lần không? Tôi muốn hỏi một chút chuyện về lĩnh vực dược lý
Ví dụ như, làm thế nào khiến một người mắc bệnh nặng ra đi.
***
Kỷ Nhất Nguyên rời khỏi viện nghiên cứu, đi đến quán cà phê ở trung tâm thành phố gặp mặt Nhan An Hòa.
Sau khi cuộc đua xe đường trường kết thúc, Nhan An Hòa lập tức từ châu âu trở về, không ở lại lâu.
Dù sao thì vì hỏng lốp xe nên cô ta đã bị loại ngay từ đoạn đường đua đầu tiên, thật quá mất mặt.
Kỷ Nhất Nguyên kể lại một lượt chuyện xảy ra buổi tối.
“Đúng thế, tôi có thể chắc chắn đến 80%” Nhan An Hòa điềm đạm nói: “Lẽ nào bệnh trạng của ông ấy không giống
với những gì tôi nói?”
“Giống nhau, rất giống” Kỷ Nhất Nguyên gật đầu: “Tôi rất tin tưởng vào y thuật của cô An Hòa, lần này tôi tới đây,
là muốn hỏi cô An Hòa có cách gì khiến một người chết đi khi đang lâm trạng bệnh không.”
Bàn tay cầm cốc cà phê của Nhan An Hòa run lên, cô ta kinh ngạc: “Ông định.”
Kỷ Nhất Nguyên cười cười: “Cô An Hòa, chuyện này không liên quan gì đến cô, tôi chỉ đến hỏi thôi.”
An Nhan Hòa tùy tiện nói ra vài cái tên: “Dùng những thứ này, hiệu quả rất nhanh, cũng không dễ tra ra dấu vết”
“Cảm ơn cô An Hòa” Kỷ Nhất Nguyên có được thứ mình muốn thì lập tức rời đi.
Nhan An Hòa vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, chậm rãi thưởng thức cà phê.
Tuy IQ của Kỷ Nhất Nguyên có hơi thấp, nhưng ông ta có tiếng nói lớn trong nhà họ Kỳ, cũng có lợi cho cô của cô
ta là Nhan Nhược Tuyết.
Cô ta có thể giúp thì sẽ giúp.
Sáng ngày hôm sau.
Đội hộ vệ của nội viện lại tới lần nữa, đi theo còn có Kỷ Nhất Nguyên.
Bên phía phòng bệnh truyền tin tới nói, bệnh của bố bà Kỷ lại nặng thêm, phải chuyển vào phòng điều trị những ca
bệnh nặng.
Rất nhiều vết tích chứng tỏ Kỷ Nhất Hàng có liên quan.
Dù sao thì thuốc mà bố của bà Kỷ dùng vẫn luôn do Kỷ Nhất Hàng bảo quản, những người khác không thể động
vào.
Kỷ Nhất Nguyên cười lạnh một tiếng: “Kỷ Nhất Hàng, để tôi xem lần này anh làm sao thoát”


Thuộc hạ của ông ta đã bắt đầu hành động, chuẩn bị khiển bố của bà Kỷ chết trong bệnh viện, đổ hết mọi tội lỗi lên
đầu Kỷ Nhất Hàng.
Ôn Phong Miên chỉ có tư cách bảo lãnh một lần, hiện giờ đã không còn nữa.
Lần này, đội hộ vệ dẫn Kỷ Nhất Hàng đến phòng tra tấn.
Chỉ đợi nội viện chính thức đưa ra văn bản, là có thể dùng hình với Kỷ Nhất Hàng.
Dùng hình một lần, cả đời bị phế.
Dù sao thì nhà nghiên cứu cũng phải dùng đến tay.
Tay phế rồi thì không thể tiến hành thí nghiệm được nữa.
Kết cục cuối cùng, hoặc là chết, hoặc là bị đuổi khỏi nhà họ Kỷ, ăn xin đầu đường xó chợ.
Kỷ Nhất Nguyên đợi ngày này đã rất lâu, ông ta cầm bộ dụng cụ tra tấn bên cạnh lên, bật cười: “Anh nói xem, nếu
tôi thiêu tay anh thì thế nào?”
Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ cửa vào: “Vậy thì ông có thể thử xem.”
“Mày tới đây làm gì?” Kỷ Nhất Nguyên sa sầm mặt: “Doanh Tử Khâm, đừng trách tạo không cảnh cáo mày, mày
cũng chẳng thể tính là người nhà họ Kỷ, lại không có mấy cống hiến, tốt nhất là rụt đầu vào”
“Vu khống nhà nghiên cứu trên bảng công huân, hãm hại nguyên lão của nhà họ Ký” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu:
“Hai tội danh này, rất to đấy.”
“Tao vu khống khi nào? Tao hãm hại khi nào?” Kỷ Nhất Nguyên hừ lạnh: “Được, mày biết chữa bệnh, vậy mày có
biết Đan Minh không?”
Doanh Tử Khâm thản nhiên ngước mắt lên: “Không biết.”
Hiệp hội vô dụng gì thế.
“Không biết Đan Minh còn không biết ngại nói mình biết chữa bệnh?” Kỷ Nhất Nguyên tỏ vẻ coi thường: “Thế thì y
thuật của mày thật không đạt tiêu chuẩn, cô An Hòa là thành viên của Đan Minh, đến Đan Minh là gì mày còn
không biết mà mày dám bảo cô ấy sai?”
Đan Minh là điện đường tối cao mà cả giới cổ y và giới cổ võ đều thừa nhận.
Có thể trở thành thành viên cấp cao của Đan Minh là điều mong mỏi bấy lâu nay của các cổ y.
“Cô ta không sai, viên thuốc này đúng là không thích hợp dùng” Doanh Tử Khâm khoanh tay, đứng dựa vào
tường, hơi nghiêng đầu: “Nhưng tôi đã luyện chế lại rồi”
Chỉ có điều, vẻ bề ngoài giống hệt thuốc gốc.
Cho dù là cổ y bình thường cũng không nhìn ra được, đừng nói đến Nhan An Hòa chỉ vừa mới chập chững bước
chân vào cánh cửa cổ y, còn chẳng được tính là môn đô.
“Mày đùa gì thế?” Gân xanh trên trán Kỷ Nhất Nguyên giần giật: “Mày tướng mày là cổ y, luyện chế lại thì dược
tính của thuốc sẽ khác chắc?”
Hiểu biết của ông ta với cổ y có hạn, chỉ nghe Nhan Nhược Tuyết nhắc qua một câu.
Mỗi một viên đạn dược luyện chế thành hình đều phải trải qua chu trình từng bước một, khả năng luyện chế lại
thuốc thấp dưới 1%.
“Thế này đi, tôi vẫn còn một cách” Kỷ Nhất Nguyên chép miệng: “Tôi sẽ mời cô Nhan An Hòa đến khám bệnh cho
bố vợ anh, cả nhà các người rời khỏi nhà họ Kỷ, thế nào?”
Nói là rời đi, nhưng trên thực tế, kết cục của việc rời khỏi nhà họ Kỷ chỉ có cái chết.
“Chẳng thể nào cả. Lúc này, vẻ âu sầu trên mặt Kỷ Nhất Hàng biến mất, ông khôi phục lại vẻ bình thán thường
thấy: “Thật ngại quá, tôi giả vờ đấy.”
“Anh giả vờ cái gì?” Kỷ Nhất Nguyên nhíu mày, đột nhiên nhận ra có chỗ không đúng: “Kỷ Nhất Hàng, nói cho rõ
ràng đi!”
“Tôi nói rồi, tôi giả vờ thôi” Kỷ Nhất Hàng sửa lại cà vạt, kinh ngạc nói: “Không thì, anh tưởng chỉ dựa vào anh mà
có thể khiến Phong Miên ở bên ngoài sáu tiếng đồng hồ á? Anh tưởng mình là ai?”
Hiện giờ Kỷ Nhất Nguyên đã thất thế, nhưng Ôn Phong Miên lại khôi phục được địa vị và điểm cống hiến, trở
thành đối tượng được nội viện đặc biệt quan tâm.
Tuy ở trong nhà họ Kỳ, Kỷ Nhất Nguyên có quan hệ rất rộng, nhưng cũng không thể một tay che trời.
“Giá, giả vờ?” Kỷ Nhất Nguyên cảm thấy hơi hoang mang: “Kỷ Nhất Hàng, rốt cuộc là anh có ý gì?!”
“Ô, phải rồi, thực ra bố vợ tôi chẳng bị sao cả” Kỷ Nhất Hàng giống như nhớ ra gì đó, mỉm cười rất hiền hòa: “Ông
ấy cũng giả vờ thôi, bệnh của ông ấy đã khỏi rồi.”
“Không thể nào” Kỷ Nhất Nguyên kinh ngạc không thôi: “Tôi tận mắt nhìn thấy máy đo phát ra tín hiệu cảnh báo,
các bác sĩ cũng đã kiểm tra qua rồi, bố vợ anh chết chắc rồi mới phải!”
Nếu là giả vờ thật, thì có thể lừa được khoa học kỹ thuật hiện đại ư?
Ông ta đã cố ý nhìn rất lâu, xác nhận không có gì đáng ngờ, mới lập tức báo tin cho nội viện, sau đó xông vào trong.
Hơn nữa Nhan An Hòa cũng nói, loại thuốc đó chỉ dùng cho người mắc bệnh nặng.


Còn nếu cơ thể khỏe mạnh thì căn bản không có tác dụng gì.
Lẽ nào…
Kỷ Nhất Nguyên không kìm được lùi về phía sau một bước, mồ hôi lạnh rỉ ra trên trán.
Doanh Tử Khâm thật sự biết cổ y?!
Không thể nào, đây là chuyện nực cười nhất ông ta từng nghe.
“Nói láo!” Kỷ Nhất Nguyên giận quá bật cười: “Kỷ Nhất Hàng, anh nói anh giả vờ thì là giả vờ chắc? Tôi nói cho
anh biết, anh cứ đợi mà nhặt xác ông bố vợ của anh đi!”
Một giọng nói tràn trề sức lực, mang theo sự uy nghiêm vang lên: “Ai nói là tôi chết rồi?”
“Vợ, bố” Kỷ Nhất Hàng tiến lên, đỡ lấy ông cụ đang bước vào: “Bố, sao bố không nghỉ ngơi thêm ạ?”
“Bố không sao nữa rồi” Ông cụ xua xua tay: “Đã lâu cơ thể không linh hoạt thế này rồi, không cần đâu.”
Dứt lời, ánh mắt sắc bén của ông hướng về phía Kỷ Nhất Nguyên.
Kỷ Nhất Nguyên rùng mình: “Nguyên lão, tôi.”
Bà Kỷ cười lạnh một tiếng: “Không giá và giống một chút, hạ thấp sự cảnh giác của anh, thì làm sao bắt cua trong
rọ?”
Không đúng, bà không nên dùng cua để hình dung Kỷ Nhất Nguyên.
Bởi vì cua tốt xấu gì cũng có thể đem xào miến.
Lát nữa quay về bà sẽ đi mua mấy con, tiện thể thử nghiệm công thức nấu ăn mới.
Bà Kỷ lại lên tiếng, giọng điệu lành lạnh: “Tất nhiên, nếu như anh an phận thì đã chẳng có chuyện gì, chúng tôi
không muốn hại người, nhưng anh thì chẳng phải người.”


Hết lần này đến lần khác,chẳng ai muốn ngồi im chờ chết.
Lúc này Kỳ Nhất Nguyên hoảng thật rồi:“Không!Các,các người.”
Lại một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Kỳ Nhất Nguyên quay đầu,nhìn ra ngoài cửa,đầu ông ta nộ ẩm một tiếng,tê liệt choáng váng.

Nhấn Mở Bình Luận