Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - Doanh Tử Khâm

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Giáo sư Cốc cũng vào theo. Đằng sau còn có vài nhân viên công tác phụ trách giúp đỡ vận chuyển sách.
– “Em Doanh1 à, đây là tiến sĩ giám đốc y học Đại học Turin.” Một bên, Trần Khởi giới thiệu mọi người cho Doanh
Tử Khâm, “Không ngờ0 lần này cô ấy lại đi theo nhóm.”
Đã ngồi được vào vị trí tiến sĩ giám đốc y học rồi thì thông thường sẽ không 1phải làm mấy việc vậy. Lần này đúng
là kỳ lạ.
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: “Ừm, em có quen.”
“Có quen á?” N2ghe thấy câu này, Nhan An Hòa khẽ mỉm cười, “Làm sao cô quen được? Có nên nói là cô có biết
chứ nhỉ? Sinh viên khoa học6 tự nhiên là không biết cách dùng từ à? Có cần tôi dạy cho cô không?”
Trần Khởi sa sầm nét mặt: “Nhan An Hòa, e9m chú ý lời nói của mình một chút đi!”
Nhan An Hòa chẳng nói gì nữa nhưng vẻ châm chọc trong đôi mắt lại rất rõ ràng. Sinh viên Đại học Turin không
hiểu được tiếng Hoa, cũng không biết bọn họ đang trò chuyện điều chi, chỉ cảm thấy có hơi kỳ lạ thôi. Ngay lúc
này, một giọng nói vang lên, vô cùng thân thiết.
“Doanh.”
Doanh Tử Khâm đứng lên: “Tiến sĩ Norah.”
“Doanh à, khéo quá.” Norah mỉm cười, vươn tay ra, “Trước khi đến nước Hoa tôi đã nghĩ không biết có gặp được
em ở Đại học Đế đô không, em theo học khoa y học à?”
Khi ấy Đại học Turin cũng có mời Doanh Tử Khâm sang châu âu nhưng đã bị cô từ chối.
“Không phải, em không học y.” Doanh Tử Khâm bắt tay với cô ấy, khẽ gật đầu, “Thiếu người nên em được bổ sung
tạm thời.”
Nghe thấy thế, Norah quay đầu sang nhìn giáo sư Cốc bằng ánh mắt xa xăm: “…”
Cô ấy không nói gì nhưng ánh mắt lại thể hiện rõ tất cả… Một thần y mà chỉ là người thay thế thôi à? Đúng là phí
phạm của trời!
Giáo sư Cốc vô cùng mù mờ, ông vội vã xua tay thể hiện bản thân vô tội. Ông không ngờ Norah lại đánh giá cao
năng lực của Doanh Tử Khâm như thế. Đây đúng là cái “Bug” hình người mà.


Gaye thật sự rất ngạc nhiên: “Tiến sĩ, cô ấy chính là vị thần y trẻ tuổi mà cô đã nhắc tới đấy à?”
“Đúng, cũng không thể nói là trùng hợp được.” Norah gật đầu, “Tôi đi theo nhóm là để được trở lại nước Hoa gặp
em Doanh lần nữa mà.”
“Cô Doanh, xin chào xin chào.” Gaye rất nhiệt tình, “Lúc tiến sĩ tổ chức tọa đàm với chúng tôi, tiến sĩ còn cố ý giảng
về cô nữa.”
Doanh Tử Khâm xoa đầu, lạnh nhạt đáp: “Khách sáo rồi.”
Bây giờ cô đã chấp nhận một sự thật. Cuộc sống dưỡng lão của cô hoàn toàn sụp đổ rồi.
Trần Khởi lần nữa lên tiếng, lần này là dùng tiếng Anh, mỉa mai: “Nhan An Hòa, nghe thấy chưa hả? Em Doanh có
quen biết với tiến sĩ Norah, cô ấy còn cố tình đến đây vì em Doanh nữa, em có muốn học lại ngữ văn không?
Bị tất cả mọi người nhìn vào, vẻ mặt Nhan An Hòa trở nên cứng đờ, cô ta cắn môi miễn cưỡng lên tiếng: “Xin lỗi.”
Bây giờ cô ta hoàn toàn không cười nổi nữa. Có thể nói là giáo sư Cốc kéo Doanh Tử Khâm vào trong nhóm của bọn
họ là để đào tạo thế hệ sau cho Đại học Đế Đô. Nhưng tiến sĩ Norah lại là một bác sĩ đẳng cấp vang danh trên
trường quốc tế. Thường ngày cô ấy luôn bận rộn với công việc, ngoại trừ thí nghiệm nghiên cứu ra còn phải giảng
dạy. Muốn mời cô ấy ra mặt chữa bệnh, ngoài tiền thì còn phải có quen biết nữa. Không quen biết tức là không thể
nào mời được.
Nhan An Hòa hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn nhịp thở của mình.
Doanh Tử Khâm biết y thuật thật sao?
Cô ta lại nhớ đến lúc diễn ra đợt huấn luyện quân sự, trong nháy mắt Doanh Tử Khâm đã đánh ngã được Ngụy Tử
Húc – người từng được huấn luyện trong đội Nhất Tự, trong lòng lại càng hỗn loạn. Nhan An Hòa thực sự không
biết còn gì Doanh Tử Khâm không biết nữa. Nếu như để Doanh Tử Khâm có được
nhà họ Kỷ thật thì còn thế nào đây?
“Cô An Hòa, tôi thật sự rất ngưỡng mộ Đại học Để đồ của các cô.” Trong số năm thành viên thuộc nhóm của Đại
học Đế đô, Gaye khá thân thiết với Nhan An Hòa, anh ta cảm thán một tiếng, “Cô không biết đâu, đợt nghỉ hè
trường chúng tôi gửi thư mời cô ấy mãi đấy.”
Không chỉ Đại học Turin, đến cả trường Đại học Helga đứng thứ hai thế giới cũng nghĩ là Doanh Tử Khâm đã đến
Đại học Norton học rồi. Nào ngờ cuối cùng cô lại chọn ở lại trong nước, theo học ở Đại học Đế đô. Các giáo sư trong
trường từng đến ISC đều cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Nghe đến đây Nhan An Hòa cũng chẳng muốn thể hiện cảm xúc gì nữa.
Cô ta lạnh nhạt lên tiếng: “Chỉ là y thuật của thế giới bên ngoài thôi mà?”
Có bằng được với cổ y không?


Có biết luyện đan dược không?
Đến cả cơ hội tiếp xúc với Đan Minh mà Doanh Tử Khâm còn chẳng có nữa là. Nhưng cô ta thì có cơ hội tiếp xúc và
cũng biết làm những thứ kia.
“Y thuật của thế giới bên ngoài?” Gaye ngạc nhiên, “Y thuật của thế giới ngoài là gì?”
Nhan An Hòa mỉm cười: “Ý của tôi là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, không cần phải
tâng bốc đến mức đấy.”
“ồ ồ.” Gaye gật đầu, “Tôi biết, đây là ngạn ngữ của người nước Hoa các cô, rất có lý nhưng mà câu này không hợp
với cô Doanh lắm, cùng lứa với cô ấy chắc chẳng còn ai giỏi hơn nữa rồi.”
Nhan An Hòa tức giận đến xanh cả mặt: “…”
Mấy ngày nay, Doanh Tử Khâm vẫn luôn tá túc trong Đại học Đế đô. Hạng mục giao lưu không hề khó, các thành
viên trong nhóm như Trần Khởi phụ trách chữa trị cho bệnh nhân, cô chuyên việc ghi chép và chỉnh sửa số liệu.
WeChat nhảy ra một khung đối thoại.
[Đệ Ngũ Nguyệt]: Chị gái, không chỉ nhà họ Lâm, nhà họ Tạ, nhà họ Nguyệt, Đan Minh mà cả Tư Pháp đường và
liên minh võ đạo cũng đã tới rồi, bọn họ
Một thầy bói chỉ cần vung tay lên là có thể dễ dàng bố trí được trận pháp chính là đối tượng cho các thế lực lớn
tranh giành. Đệ Ngũ Nguyệt cũng phát hiện ra dạo gần đây nhà tổ của gia tộc Đệ Ngũ xuất hiện thêm không ít cổ
võ giả, có lẽ bọn họ đều đang theo dõi xem cô ấy có liên lạc với Doanh Tử Khâm hay không.
[Doanh Tử Khâm]: Người này đã chết, có việc gì thì đốt vàng mã.
[Đệ Ngũ Nguyệt]:…
Doanh Tử Khâm tắt khung đối thoại với Đệ Ngũ Nguyệt, ngẫm nghĩ một hồi lại nhấn vào Phó Quân Thâm.
“Em biết chút bói toán, nếu cần giúp đỡ gì thì nói với em nhé.”
Phó Quân Thâm gọi thẳng sang cho cô, giọng nói của anh có vẻ trầm lắng và lạnh lẽo: “Em đừng làm mấy chuyện
đó nữa.”
Bói toán cũng giống với luyện đan, sau cùng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe chính mình. Cho dù chỉ là một lần sơ sẩy
thì anh cũng không thể chấp nhận nổi. Đặc biệt là chuyện ở nhà tổ của gia tộc Đệ Ngũ lần trước, Phó Quân Thâm
thật sự cảm nhận được thế nào gọi là sợ hãi. Mặc dù kể từ sau khi anh hai tuổi, hai chữ ấy chẳng còn xuất hiện nữa.
Đấu tranh giữa sống với chết biết bao nhiêu lần, đến cái chết anh còn chẳng sợ, chỉ sợ mỗi việc nhìn thấy Doanh Tử
Khâm ngã xuống.
“Em tự có tính toán.” Hàng lông mi của Doanh Tử Khâm hơi run rẩy, cô chống cằm, cười khẽ, “Trưởng quan à, em
chỉ giúp anh thôi.”
“Tư Pháp đường cũng có thầy bói riêng.” Giọng của Phó Quân Thâm rất lạnh nhạt, “Yểu Yểu, em đừng dọa anh.”


“Không nói chuyện này nữa.” Lần đầu tiên Doanh Tử Khâm đánh trống lảng, “Tối nay ăn gì?”
“Ừm, để anh đến đón em.” Phó Quân Thâm cười khẽ, “Đến lúc ấy rồi tính tiếp.”
Sau khi cuộc gọi kết thúc, lại có một cuộc gọi khác gọi đến, là Giang Nhiên.
Giang Nhiên ngập ngừng một hồi lâu mới ngượng nghịu lên tiếng: “Bố Doanh.”
Ánh mắt của Doanh Tử Khâm vẫn tập trung vào máy tính, cô đang gõ chữ: “Có chuyện gì thì nói nhanh.”
Giang Nhiên: “…”
Chẳng phải có rắm thì mau mau đánh à?
Giang Nhiên cũng chỉ có thể nhanh chóng vào thẳng vấn đề: “Tôi sắp tham gia buổi sát hạch rồi, tới lúc ấy cậu sẽ
đến xem chứ?”
Giang Nhiên tham gia bài sát hạch hộ vệ của Tư Pháp đường. Lần này Tư Pháp đường có tổng cộng hai mươi suất,
tất cả các gia tộc lớn nhỏ đều gửi hậu bối thiên tài của nhà mình đến đó. Vào được Tư Pháp đường là sẽ được đảm
bảo về sinh mạng. Nhà họ Tạ tàn nhẫn độc ác là thế cũng không thể tùy tiện ra tay với người của Tư Pháp đường
được. Địa vị của nhà họ Lăng ở giới cổ vũ rất khó xử, bảo lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng chẳng phải nhỏ. Song, bởi
vì có được một thiên tài như Lăng Miên Hề nên nhà họ Tạ vẫn luôn xem nhà họ Lăng như cái gai trong mắt, luôn
nghĩ làm thế nào mới có thể tiêu diệt được các hậu bối của nhà họ Lăng.
“Xem tình hình.” Doanh Tử Khâm nhập số liệu cuối cùng vào xong, trả lời qua loa có lệ.
Giang Nhiên ỉu xỉu, giọng nói rất nhỏ: “… ).”
Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Để tôi tặng thuốc cho cậu.”
Nháy mắt, chiếc đuôi của Giang Nhiên lại vểnh lên, cậu ta rất vui vẻ: “Giờ tôi sẽ đi lấy ngay!”
Đây mới là bố ruột của cậu ta chứ!
Doanh Tử Khâm nhấn tắt điện thoại, đứng lên lấy một miếng dán hình đầu heo từ trong túi ra, dán lên trên máy
tính.
“Em Doanh, đây là cái gì thế?” Trần Khởi lại gần, nhìn thấy động tác của cô nên cảm thấy rất kỳ lạ.
Doanh Tử Khâm đeo cặp sách lên lưng: “Cho đẹp thôi.”
Ngừng một lát lại bổ sung thêm một câu: “Không thích máy tính toàn một màu đen.”
Trần Khởi gật đầu. Đây là chiếc máy tính mà trường chuẩn bị riêng cho hạng mục thí nghiệm này của bọn họ, một
màu đen tuyền, không có chỗ nào đặc biệt hết. Sau khi dán hình đầu heo lên trông cũng khá dễ thương. Trên diễn
đàn Đại học Đế đô có bài đăng bảo Doanh Tử Khâm đang nuôi heo, không ít người xếp hàng dưới ký túc xá của
Doanh Tử Khâm để được ngắm heo. Trần Khởi đợi Doanh Tử Khâm đi rồi thì khóa cửa lại cẩn thận. Số liệu thí


nghiệm rất quan trọng, không thể làm mất được.
*****


Buổi tối,tám giờ.
Nhan An Hòa từ bên ngoài về.Sắc mặt lạnh tanh,cô ta dùng dấu vân tay mở khóa đồng thời xóa luôn lịch sử đến của chính mình,sau
đó mở cánh cửa phòng thí nghiệm ra.Chiếc máy tính nằmởđó,không hề đóng.
Nhan An Hòa khẽ mím môi.Cô ta bước lên trước,mở máy tính ra,nhập mật khẩu vào.Hạng mục thí nghiệm là do bọn họ cùng nhau
chuẩn bị,Nhan An Hòa biết số liệu thí nghiệm được cất giữởchỗ nào.Cô ta sao chép toàn bộ số liệu thí nghiệm vào một chiếc USB,
sau đó xóa từng thư mục một trên máy tính.
Phá hủy hoàn toàn.

Nhấn Mở Bình Luận