Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - Doanh Tử Khâm

Chưa được kiểm duyệt?” Tả Lê khá bất ngờ: “Sao lại chưa được kiểm duyệt?”

“Giáo sư Tả, chào ngài, bài luận văn S-3019 bị 1gạt ra ở giai đoạn đánh giá cuối cùng.” Nhân viên kiên nhẫn trả lời:

“Bởi vì cùng kỳ có một bài luận văn khác, cũng viết về lĩnh0 vực vật lý thiên thể.”

“Các giám khảo đánh giá sau cùng đã lựa chọn bài luận văn đó, thế nên bài luận ngài gửi chưa đượ6c ghi nhận.”

“Bài luận văn khác ư?” Tả Lê sửng sốt trong chốc lát: “Là của vị giáo sư nào? Tôi có thể xem thử không?”

“Xin lỗi, giáo sư Tả.” Nhân viên công tác lắc đầu: “Trước khi công bố chính thức trên tạp chí khoa học, các bài luận

vượt 4qua vòng kiểm duyệt sẽ được giữ bí mật tuyệt đối.”

Tả Lê nhíu mày chặt hơn, không nói gì.

Anh ta quên mất điều n5ày.

Có không ít người nghiên cứu lĩnh vực vật lý thiên thể này, có nhiều người còn nghiên cứu mấy chục năm rồi.

Điểm đặc biệt của bài luận văn Doanh Tử Khâm viết là quan điểm mới mẻ độc đáo.

Sau khi đọc xong, anh ta còn tưởng rằng cô đã bay trong vũ trụ một vòng.

Nhưng nếu thật sự so sánh với các giáo sư sáu bảy mươi tuổi kia, quả thực kiến thức học thuật vẫn kém hơn một

chút.

Dù sao bọn họ thành danh đã lâu, còn Doanh Tử Khâm mới vừa bắt đầu học được một năm.

Gửi đi cùng thời điểm với một bài luận văn khác, cuối cùng không qua kiểm duyệt cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Chỉ có thể nói là không được may mắn.

“Vậy được.” Tả Lê đành nói: “Phiền gửi lại bài luận văn S-3019 về để tôi gửi những cơ quan khác.”

Trung tâm vật lý quốc tế rất có uy tín nhưng không có nghĩa nó là lựa chọn duy nhất.

Nghe vậy, giọng nhân viên công tác hơi khựng lại, mấy giây sau mới trả lời: “Được, giáo sư Tả, tôi sẽ gửi trả lại

ngài ngay.”

Sau khi nhận lại luận văn, trước khi gửi đi lần thứ hai, Tả Lê vẫn quyết định nói với Doanh Tử Khâm một tiếng.

“Em Doanh, bài luận văn kia… ấy ấy ấy em đừng cúp máy, không phải bảo em viết!” Tả Lê không kịp thở: “Thật sự

không bảo em viết.”

Anh ta đến có bóng ma tâm lý mất thôi.

Lúc này, Doanh Tử Khâm mới giữ máy: “Giáo sư Tả, thầy nói đi.”

Tả Lê: “…”

Ngoan ngoãn quá, thay đổi nhanh thật, trái tim nhỏ bé của anh ta không chịu nổi.

“Tôi muốn xin lỗi em một tiếng, luận văn của em không khéo trùng hợp với một bài luận văn khác nên bị gạt ra.”

Tả Lê thở dài một tiếng: “Tôi định gửi đến một cơ quan khác giúp em, chuyên nghiên cứu vật lý thiên thể.”

Doanh Tử Khâm: “Ô.”

“Em phản ứng thế à?” Tả Lê đành nuốt lại những lời an ủi định nói: “Được rồi, tổ tông của tôi ơi, tôi không quấy

rầy em nữa, tôi nhất định sẽ giải quyết việc này ổn thỏa cho em.”

So với bạn bè cùng trang lứa, đương nhiên Doanh Tử Khâm vượt xa bọn họ. Nhưng trong giới nghiên cứu khoa

học, cô quả thực cần có một bài luận văn để xây dựng địa vị.

Không có một giải thưởng khoa học thì kiểu gì cũng không thể được gọi là giáo sư.

Nhưng Tả Lê cũng phát hiện cô chẳng hề quan tâm đến mấy chuyện này.

“Thế này đi.” Doanh Tử Khâm quyết định quan tâm Tả Lê một chút: “Để tôi viết lại một bài luận khác.”

Hai mắt Tả Lê còn chưa kịp sáng lên, một giây sau, anh ta đã nghe được một câu khác.

“Không viết vật lý nữa, viết về sinh vật.”

Tả Lê lập tức rơi từ thiên đường xuống địa ngục.

Anh ta miễn cưỡng mỉm cười nhưng lòng thì sắp rơi lệ: “Sinh vật cũng được, là thế mạnh của em, tôi giúp em liên

lạc với khoa sinh vật.”

“Làm phiền giáo sư Tả rồi.” Doanh Tử Khâm nói xong, kết thúc cuộc trò chuyện.

Vừa hay Phó Quân Thâm đi ra từ phòng bếp, anh vẫy tay gọi cô: “Ra ăn cơm đi.”

Doanh Tử Khâm đi tới, ngồi xuống bàn ăn, gắp một miếng cá: “Mấy ngày nữa em phải đến Đan Minh một chuyến.”

Giới cổ y và giới cổ vũ chỉ đón Tết âm lịch, ngày 31 tháng 12 dương lịch chẳng có gì đặc biệt với họ. Thế nên ngày 2

tháng 1, Đan Minh vẫn dạy học bình thường.

Nếu không phải đứng đầu trong kỳ kiểm tra trên lớp sẽ tăng phần định mức dược liệu thì cô nhất định sẽ không đi.

Doanh Tử Khâm vừa ăn vừa hờ hững nói: “Bây giờ võ lực của em còn quá thấp em định đến lúc đó sẽ bế quan một

thời gian.”

Kiểu gì cũng phải khiến tu vi cổ võ đạt tới trăm năm, đột phá tông sự cổ vũ mới được.

“Hử?” Nghe vậy, Phó Quân Thâm giơ tay búng khẽ lên trán cô, cong môi nói: “Yểu Yểu, nếu người khác nghe được

câu này của em, người ta sẽ đánh em đấy.”

Trong số những cổ võ giả đồng trang lứa với bọn họ, bây giờ thiên tài như Nguyệt Phất Y và Tạ Niệm cũng mới

vừa bước qua ngưỡng của năm mươi năm tu vị chưa được bao lâu.

Đến cả ba nhà Lâm, Tạ, Nguyệt cũng không dám nghĩ sẽ thăng cấp cao hơn.

Anh có tu vi như ngày hôm nay là bao nhiêu lần suýt chết mới đánh đổi được.

Nhưng thiên tài cổ vũ của những gia tộc khác không phải ai cũng dám đương đầu trên lằn ranh sống chết mãi như

thế.

Bọn họ chỉ mong ổn định.

Tuy lúc gần chết có thể khiến con người ta vượt qua giới hạn, nhưng nếu chết thật thì làm thế nào đây?

“Chậm quá.” Doanh Tử Khâm thoáng trầm mặc: “Rất nhiều chuyện vẫn không làm được.”

“Không cần vội như vậy.” Phó Quân Thâm bình thản nói: “Điều gì nên tới thì nhất định sẽ tới.”

Ăn cơm xong, Doanh Tử Khâm lại quay về sô pha xem tivi.

Phó Quân Thâm bỏ bát đũa vào máy rửa bát tự động: “Còn việc gì cần anh giúp không?”

Doanh Tử Khâm đặt cái gối hình heo xuống, trầm tư một chút: “Có một việc.”

Phó Quân Thâm gật đầu: “Việc gì?”

“Không muốn cử động, tắm giúp em.”

Phòng khách yên tĩnh trong một thoáng.

Phản ứng đầu tiên của Phó Quân Thâm là nhà họ Kỷ có rất nhiều biệt thự.

Bây giờ bọn họ đang không ở cùng Ôn Phong Miên và Ôn Thính an.

“Yểu Yểu.” Phó Quân Thâm để trán, cười bất đắc dĩ. Anh hạ thấp giọng, nói đầy kiềm chế: “Em có biết em đang nói

gì không?”

“Biết, tắm rửa chứ gì.” Doanh Tử Khâm liếc mắt nhìn anh: “Anh phản ứng mạnh như vậy làm gì?”

Vì bói địa điểm thần bí kia nên cơ thể cô bị tổn thương, năng lực thần toán bị niêm phong.

Hai ngày nay nếu có thể nằm thì cô tuyệt đối không ngồi quả thực chuyện gì có thể lười thì cô lười cho bằng hết

“Ừ, em biết, thế nên em mới bảo anh, anh là bạn trai em còn gì?”

Giọng điệu cô gái rất bình tĩnh, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều châm lên ngọn lửa trong lòng.

Cuối cùng, Doanh Tử Khâm như suy nghĩ điều gì, chợt mở miệng: “Chẳng lẽ anh hy vọng em tìm người khác tắm

giúp?”

Phó Quân Thâm hoàn toàn thua trận.

Anh không thể nào phản bác được câu này.

Nhưng nếu anh tắm rửa giúp cô thì anh là người phải chịu tra tấn.

Phó Quân Thâm vào nhà tắm, mấy phút sau mới trở ra: “Đã chuẩn bị xong nước nóng và khăn mặt, quần áo cho em

rồi, em tự tắm nhé.”

Doanh Tử Khâm miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi.”

Dừng một chút, cô lại hỏi: “Công ty nghiên cứu khoa học dưới trướng Tập đoàn Venus đã phát minh ra máy tắm

rửa tự động chưa?”

Vẻ mặt Phó Quân Thâm thoáng vẻ phức tạp: “Thứ đó chỉ dùng cho người già và người tàn tật, Yểu Yểu, em…”.

“Mang cho em một bộ đi.” Doanh Tử Khâm thay dép lê, đi vào nhà tắm, giọng cô thoáng vọng lại: “Có thể tắm rửa

giúp em là được.”

Phó Quân Thâm nhướng mày cầm di động lên, gọi điện thoại cho giám đốc tài chính Iain: “Gửi một bản tài liệu

máy tắm rửa tự động cho tôi.”

“Một giám đốc tài chính như em đã thành thẳng sai vặt của anh rồi đấy!” Iain tức nghẹn cả họng nhưng chỉ có thể

đồng ý: “Được, em sẽ chuyển cho anh ngay.”

Rất nhanh, một tập tài liệu được gửi đến điện thoại của Phó Quân Thâm.

Tài liệu giới thiệu thế này: “Nằm vào và nhấn công tắc, máy có thể tự động thoa dầu gội và sữa tắm, xả sạch và sấy

khô cho bạn. Ngoài tắm, máy còn có chức năng SPA. Phục vụ hoàn toàn tự động, bạn xứng đáng tận hưởng toàn bộ

quá trình này.”

Đọc phần giới thiệu ấy, Phó Quân Thâm rơi vào trầm mặc.

Thế nên ngoại trừ là một thiết bị di chuyển, anh còn là cái máy tắm rửa tự động.

***

Đêm ngày 31 tháng 12.

Nhà chính nhà họ Mục, nhà họ Nhiếp đều trống không, tất cả mọi người đều đi xem trực tiếp bữa tiệc đêm giao

thừa của đài truyền hình trung ương.

Mộng Thanh Tuyết không nghe lời đại trưởng lão, lại lén chạy ra ngoài.

Nhưng sau khi tới nhà họ Mục, cô ta lại vồ hụt.

Đừng nói là Mục Hạc Khanh, ngay cả Mục Thừa cũng không có ở nhà, chỉ có Mục quản gia và những người giúp

việc khác đang ăn tối.

Sau khi Mục Hạc Khanh thoái lui, bệnh tình của ông vẫn luôn do Mộng Thanh Tuyết theo dõi, cho đến mãi về sau

được Doanh Tử Khâm chữa khỏi.

Người nhà họ Mục đều biết chuyện này.

Mục quản gia quản lý công việc của nhà họ Mục, đương nhiên cũng biết Mộng Thanh Tuyết. Thấy cô ta đến, ông ấy

không khỏi kinh ngạc, mà hơn cả là căng thẳng: “Mộng tiểu thư?”

Lần trước Mộng Thanh Tuyết đột nhiên nôn ra máu, thật sự đã dọa cả Mục Hạc Khanh. May mà nhà họ Mộng

không tìm tới.

Không thấy người mình muốn gặp, Mộng Thanh Tuyết rất thất vọng, cô ta mím môi: “Không có gì, mọi người cứ

ăn đi, tôi đi trước đây.”

Mục quản gia không dám có bất cứ tiếp xúc gì với Mộng Thanh Tuyết nên chỉ đưa mắt nhìn cô ta bỏ đi.

“Tiểu thư, mau về thôi.” Trên đường, hộ vệ nhìn sắc trời: “Sắp có tuyết rơi rồi, cô không chịu được lạnh đâu.”

Anh ta quay đầu, lại phát hiện ra Mộng Thanh Tuyết đang nhìn chằm chằm vào màn hình lớn ở con đường phía đối

diện.

Trên màn hình lớn là buổi trực tiếp tiệc cuối năm của đài truyền hình trung ương.

Ống kính máy quay lướt qua hàng ghế khách quý, vừa hay quay được Phó Quân Thâm.

Mộng Thanh Tuyết nhận ra cô gái ngồi bên cạnh anh là người cô ta đã gặp ở nhà họ Mục ngày đó.

“Bảo sao anh ấy không trở về giới cổ võ.” Mộng Thanh Tuyết thì thầm: “Là vì sống ở giới thế tục tốt như vậy, cô gái

kia cũng tốt hơn tôi.”

Hộ vệ cau mày: “Tiểu thư, cô là tốt nhất.”

“Không, tôi không tốt.” Mộng Thanh Tuyết cười miễn cưỡng: “Tôi yếu ớt, có thể chết bất cứ lúc nào. Anh ấy thích

người xinh đẹp trẻ trung là chuyện đương nhiên, tôi không xứng với anh ấy.”?

Hộ vệ hoàn toàn không có chút thiện cảm nào với Phó Quân Thâm, anh ta không đồng ý: “Tiểu thư, là anh ta không

xứng với cô.”

“Với lại tiểu thư ơi sức khỏe của cô không phải đã hết cách hoàn toàn giới cổ y đều đang đồn rằng sự phụ của lão

tổ tông Phục Tịch về rồi. Cha cô đã nói chờ lão tổ tông Phục Tịch tìm được sư phụ của bà ấy, lão tổ tông của chúng

ta sẽ đích thân đến nhà họ Phục thỉnh cầu.”

Phục Tịch lương thiện như vậy, sư phụ của bà ấy chắc chắn cũng rất tốt bụng.

Mộng Thanh Tuyết là thiên tài cổ y trẻ tuổi, vì sự phát triển của cổ y, có lẽ người đó cũng sẽ không thấy chết mà

không cứu.

Dù sao các lão tổ tông đều yêu quý người tài mà.

Mộng Thanh Tuyết không nói gì nữa, chỉ dựa vào xe lăn.

Hộ vệ thở dài một tiếng, quay về nhà họ Mộng.

***

Hai ngày sau, ở Đan Minh.

Doanh Tử Khâm cùng một nhóm thành viên cấp bốn cùng lên lớp.

Bởi vì vẻ bề ngoài cô cực đẹp, lại là người trẻ tuổi nhất và có thành tích tốt nhất trong nhóm, nên dù không ăn mặc

quá mức nổi bật vẫn khiến không ít người ngẩng đầu quan sát.

Doanh Tử Khâm đứng trước nhất, đè vành mũ xuống, che khuất nửa gương mặt.

Đứng giữa một hội toàn người già râu tóc bạc trắng, trông cô có chút lạc lõng.

“Hôm nay sẽ dạy cho mọi người phương pháp điều chế Hộ Tâm đan.” Trên bục, một vị lão giả vuốt chòm râu, nói:

“Cái tên đã nói lên ý nghĩa, đây là đan dược bảo vệ trái tim, đề phòng cổ võ giả bị vỡ tim trong quá trình tu luyện.”

“Chúng tôi đã đặc biệt mời đến tiểu thư Thanh Tuyết của nhà họ Mộng và công tử Phục Trầm của nhà họ Phục để

giảng bài cho mọi người.”

Bấy giờ, mọi người bên dưới cùng kích động hẳn lên.

Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Phục Trầm.

Ngũ quan đoan chính, trán cao đầy đặn.

Phục Trầm là hậu duệ trực hệ của Phục Tịch.

Cô không còn nhớ quá rõ gương mặt của Phục Tịch nhưng chắc cũng hao hao giống Phục Trầm bây giờ.

“Doanh tiểu thư là người đứng đầu, để Doanh tiểu thư làm mẫu cho mọi người.” Lão giả lại nói: “Doanh tiểu thư,

mời bước lên một bước, đây là phương thuốc.”

“Để Phục Trầm công tử giải thích cho cô các bước luyện Hộ Tâm đan, bây giờ…”

Lão giả còn chưa nói dứt lời, Mộng Thanh Tuyết bên cạnh đã đột ngột lên tiếng cắt ngang: “Để tôi nói đi.”

Phục Trầm khẽ nhún vai.

Anh ta chỉ mong người khác nhận lấy công việc này, đừng làm phiền anh ta.

Anh ta còn phải ngủ.

Lão giả kinh ngạc: “Vậy thì để tiểu thư Thanh Tuyết giải thích vậy.”

Mộng Thanh Tuyết ho khan hai tiếng, mỉm cười: “Doanh tiểu thư, đây là dược liệu để điều chế Hộ Tâm đan. Nếu

khống chế độ lửa và sức gió hoàn hảo thì dùng những dược liệu này có thể giúp đan dược có tỉ lệ sử dụng lên tới

90%.”

“Đương nhiên, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc, chỉ cần đạt được 50% là coi như thông qua rồi.”

Trước khi đến, Mộng Thanh Tuyết cũng không ngờ sẽ gặp Doanh Tử Khâm ở Đan Minh.

Cũng phải, người mà Phó Quân Thâm coi trọng không thể nào kém cỏi được.

Nhưng cô ta vẫn không muốn nhận thua.

Doanh Tử Khâm chỉ nhìn thoáng qua phương thuốc đã đặt xuống, lạnh nhạt lên tiếng: “Không cần nữa, có thể trực

tiếp bắt đầu.”

Cô vừa dứt lời, bầu không khí lập tức lặng đi.

Mộng Thanh Tuyết hơi ngạc nhiên.

Phục Trầm khá bất ngờ.

Chưa nói các bước cụ thể đã có thể bắt đầu rồi à?

Hộ Tâm đan khác với những đan dược khác, tự học thì không thể nào hiểu được phương pháp điều chế.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận