Khi các luyện được sự khác nghe chuyện cô có thể luyện được bốn viên thuốc có tỉ lệ sử dụng như nhau, bọn họ chỉ
nghĩ rằng khả năng kiểm soát lửa và sức gió của cô quá tài tình.
Nhưng Phục Tịch lại biết rất rõ.
Chuyện này không chỉ đơn giản là biết khống chế lửa và sức gió mà còn cần đến kỹ xảo khác.
Loại kỹ xảo này, cô chỉ truyền cho Phục Tịch.
Phó Quân Thâm nheo mắt, thả lỏng cơ thể đang căng thẳng: “Người đó đang giết người nhà họ Từ.”
Sau đó, anh lại quay đầu: “Em ở đây đợi anh một chút, anh đi dẫn Diệp Linh ra ngoài.”
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Cẩn thận.”
***
Phục Tịch đã trực tiếp xông vào nhà họ Từ.
Nhà họ Từ rất lớn, bà cũng biết những chuyện mà gia chủ nhà họ Từ làm không liên quan đến những người khác.
Vì vậy bà đã đi thẳng đến nhà của gia chủ nhà họ Từ.
Tất nhiên, các hộ vệ sẽ không để cho bà vào trong.
Phục Tịch cười lạnh: “Cút ra!”
Chỉ cần hai chữ này đã đánh gục tất cả các hộ vệ xung quanh. Phục Trầm khó khăn lắm mới đuổi kịp cũng trợn mắt
há hốc mồm.
Anh ta tất nhiên biết được lão tổ tổng của các gia tộc cổ vũ có tu vi hai, ba trăm năm đều rất mạnh.
Chỉ cần không thất bại khi bế quan hoặc thân thể đã đạt đến cực hạn thương vong của con người, những lão tổ tông
này sẽ tiếp tục sống.
Ở ba nhà Lâm, Tạ, Nguyệt, vẫn còn có hơn ba mươi lão tổ tông như vậy còn sống.
Vì vậy, sức mạnh đỉnh cao của giới cổ võ đã được xác lập, không gì có thể lay chuyển được.
Nhưng Phục Trầm chưa từng thấy các cổ võ giả ở cấp bậc này động thủ.
Điều ấy cũng…
Người của gia chủ nhà họ Từ đều sợ ngây ra.
Người đàn bà này từ đầu đến, sao lại mạnh như vậy?
Bọn họ thậm chí còn không thể nhìn thấy được Phục Tịch ra tay như thế nào.
Giống như bà mới chỉ giơ tay lên một cái, những người xung quanh đều ngã gục.
Thực lực kiểu quái gì thế này?!
Bọn họ mù hết rồi sao?
Mười mấy người hộ vệ của gia chủ nhà họ Từ đều bị tiêu diệt trong tích tắc.
Phục Tịch tiếp tục đi vào trong.
“Các hạ!”
Một giây sau, hai bóng người xuất hiện trước bậc thềm.
Là Đại trưởng lão và Tam trưởng lão của nhà họ Từ.
Đại trưởng lão là người trung lập, đối với ông ta, ai là gia chủ cũng không quan trọng.
Sở dĩ ông ta ra ngoài là vì đội hộ vệ nhà họ Từ đã tổn thương nghiêm trọng.
Còn Tam trưởng lão là người ủng hộ Từ gia chủ.
Hai vị trưởng lão này đều đã hơn 100 tuổi, đều là những cổ võ giả cấp tông sư thực sự.
“Tôi khuyên các hạ, tốt hơn hết nên dừng tay lại.” Đại trưởng lão nhíu nhíu mày: “Nếu bà dừng tay ở đây, bọn tôi
sẽ không so đo tính toán.”
Phục Tịch dừng lại: “Cổ võ giả cấp tông sư?”
“Các hạ hiểu rõ là tốt rồi.” Vẻ mặt của Đại trưởng lão lãnh đạm: “Bản thân các hạ cũng là cổ võ giả cấp tông sư, bà
thực sự cho rằng mình có thể đánh bại hai cổ võ giả cấp tông sư sao?”
Huống chi, một người phụ nữ tu luyện cổ võ đã không thể bằng đàn ông bọn họ. Còn muốn đánh thế nào?
Phục Tịch mỉm cười, nói với giọng nhẹ nhàng: “Chỉ là cổ võ giả cấp tông sư.”
Đại trưởng lão hoàn toàn bị khiêu khích: “Các hạ, không nên quá khoa trương, bà…”
Nhưng một giây sau, sắc mặt của Đại trưởng lão và Tam trưởng lão biến đổi.
Bởi vì Phục Tịch không còn kiềm chế thực lực nữa.
Tu vi cổ võ hơn hai trăm năm, đối phó với hai cổ võ giả cấp tông sư tu vi hơn một trăm năm thì vẫn chỉ cần một cái
phất tay như trước là được.
Đại trưởng lão và Tam trưởng lão vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã bất tỉnh.
Phục Trầm càng sợ hãi, hạ giọng: “Lão tổ tông, người điên rồi.”
Lúc nào rồi mà Phục Tịch còn đại khai sát giới?
“Ta điên,nhưng là vui mừng đến phát điên.”Phục Tịch thì thầm,bà ổn định lại tinh thần và đi đến phòng của Từ gia chủ.
Ngón tay run1rẩy một lúc lâu mới dám đẩy cửa đi vào.
Trong phòng chỉ có một cô gái.
Từ phu nhân và quản gia đã được Vân Sơn dẫn đến Tư Pháp đường.
Gia chủ nhà họ Từ vẫn còn nằm đó, nhưng không có hơi thở. 1
Những dược liệu kia đúng là không thể chế ra được độc dược chết người, nhưng đó là đối với những cổ y bình
thường mà thô0i.
Còn với Doanh Tử Khâm, cô chỉ cần thay đổi số lượng dược liệu và thứ tự cho vào lò luyện dược, là có thể luyện
chế đư6ợc những viên thuốc hoàn toàn mới.
Loại thuốc này đối với người khỏe mạnh thì là thuốc bổ.
Nhưng gia chủ nhà họ 0Từ hiện giờ đã thân tàn ma dại, thuốc bổ quá không những không có tác dụng đối với căn
bệnh người ông ta, mà ngược lại còn vì li4ều lượng thuốc quá mạnh, cơ thể không chịu nổi mà dẫn đến cái chết.
Phục Trầm vội vàng đi theo: “Lão… Cô ơi, đây là Do5anh tiểu thư.”
Anh ta nói với cô gái: “Doanh tiểu thư, đây là cô của tôi.”
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, khuôn mặt của cô hiện rõ.
Tay của Phục Tịch càng thêm run rẩy, cố gắng kiềm chế xúc động: “Cháu ra ngoài đi.”
Phục Trầm sững sờ: “Dạ?”
Phục Tịch không nói thêm câu nào chỉ hất tay một cái, một trận gió nổi lên, thổi Phục Trầm ra ngoài.
Vẻ mặt của Doanh Tử Khâm sững lại.
Phục Trầm ngã dập mông, suýt nữa vỡ thành tám mảnh, có hơi choáng váng. Anh ta chưa kịp phản ứng thì cánh
cửa đã đóng “rầm” một tiếng. Một giây sau, Phục Tịch đã dùng nội hình, phong tỏa cả căn phòng này.
Tu vi cổ võ không cao hơn bà thì căn bản không thể theo dõi được tình hình bên trong.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Phục Tịch hít một hơi sâu rồi quỳ xuống trước mặt cô gái.
Giọng bà run rẩy, yết hầu nghẹn ngào: “Đệ tử Phục Tịch, bái kiến sư phụ.”
Đây hoàn toàn không phải cùng một khuôn mặt.
Thế nhưng, Phục Tịch biết rằng đây chính là sự phụ đã đưa bà ra khỏi khu ổ chuột lúc bấy giờ.
Doanh Tử Khâm dạy bà ba năm, truyền lại cho bà cách luyện chế đan dược và phương pháp châm cứu.
Chính vì thế, bà mới có thể gây dựng lên nhà họ Phục, thành lập Thiên Y môn.
Tuy rằng không phải gương mặt đó, nhưng sư phụ của bà bây giờ càng trẻ trung, sinh động và giống người hơn.
Nói cách khác, là một người đang sống sờ sờ.
Không giống như trước kia, giống như một tảng đá cứng đầu không có trái tim, không thể rung động trước bất cứ
thứ gì.
“Đừng quỳ.” Doanh Tử Khâm trầm mặc rất lâu, nói nhỏ: “Thời gian trôi qua rất lâu rồi, tôi cũng không thích loại
nghi thức rườm rà này.”
“Sư phụ có công ơn tái tạo với con.” Phục Tịch chưa đứng dậy luôn mà tiếp tục hành lễ: “Đừng nói là quỳ, bảo con
đưa tính mạng của mình cho sự phụ cũng là điều nên làm.”
Ơn nghĩa của sư phụ còn cao hơn cả trời, nặng hơn cả cha mẹ.
Từ nhỏ, bà đã là một cô nhi, Doanh Tử Khâm là người duy nhất dạy bảo bà.
Thời gian dường như trở lại lúc trước.
Doanh Tử Khâm trầm mặc, không nói chuyện.
Cô từng nghĩ đến chuyện mình sẽ chết, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện có thể trở về Trái đất, gặp lại cố nhân
của mình.
Tất cả đều nằm ngoài dự liệu của cô.
Cô cũng chưa từng nghĩ rằng, có người lại nhớ cô lâu đến vậy.
Doanh Tử Khâm cầm lấy khăn tay, giúp Phục Tịch lau đi nước mắt.
Đối với người cùng giới, cô sẽ mềm lòng hơn.
Nếu Xander Laurent khóc với cô, cô sẽ chẳng thèm để ý.
Phục Tịch cuối cùng cũng hoàn hồn, bà đứng dậy, nghiêm túc nói: “Sư phụ, đây là tên thật của người sao?”
Doanh Tử Khâm ném khăn tay vào trong thùng rác: “Đúng, tôi họ Doanh, tên là Tử Khâm.”
Phục Tịch thì thào: “Thật tốt.”
Lúc sinh thời, bà vẫn có thể biết được sự phụ của mình tên thật là gì.
Lúc này, cánh cửa được mở ra.
Sắc mặt của Phục Tịch thay đổi, bà quay đầu nhìn lại.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông, bà ngạc nhiên thốt lên: “Ồ? Là cậu?”
Bà còn nhớ Phó Quân Thâm.
Bởi vì không có ai đến giới cổ y nhiều như Phó Quân Thâm, mỗi lần đến đều không khác gì một xác chết. Lúc ấy, bà
còn hoài nghi, liệu anh có thể sống nổi hay không.
Phó Quân Thâm khẽ gật đầu, cười nói: “Tiền bối Phục Tịch, cũng may có bà trợ giúp.”
Phục Tịch cau mày không trả lời mà nhìn cô gái trước.
Doanh Tử Khâm nhận lấy ly nước trái cây trên tay Phó Quân Thâm: “Anh ấy có thể biết.”
Phục Tịch không hỏi tại sao, chỉ cung kính: “Vâng, sư phụ.”
Ngay khi cái xưng hô này được nói ra, bầu không khí lập tức tĩnh lặng.
Phó Quân Thâm rất bình tĩnh, chỉ hơi nhíu mày.
Phục Trầm đi theo vào, đứng bên cạnh bị sốc đến mức ngã xuống đất: “Sự… sư phụ?”
Doanh Tử Khâm chính là sự phụ của lão tổ tông nhà họ Phục?
U là trời?
Thật là quá ảo diệu rồi.
Phục Trầm biết rất rõ có thể tu luyện để bảo tồn nhan sắc, nhưng khi tuổi thọ tăng thì tuổi xương sẽ không thể nào
thay đổi được.
Đam Minh có ghi lại tuổi xương của Doanh Tử Khâm là 18, gần 19 tuổi.
Chuyện này là thế nào?
Phục Trầm khuấy bối rối.
Phó Quân Thâm quay đầu: “Đi ăn cơm?”
“Ăn bò bít tết.”
“Có, bể nhé?”
“Ừm.”
Anh cúi xuống, bể cô gái rồi bước ra ngoài trước.
Phục Tịch giống như bị sét đánh, lần đầu tiên bà đứng ngây người ra đó.
Phục Trầm cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn thấy vẻ mặt của Phục Tịch, buồn bực nói: “Lão tổ tông? Người làm sao
vậy?”
Phục Tịch ôm ngực, thì thào: “Từ từ, ta cần phải bình tĩnh lại.”
Lẽ nào, trái tim sắt đá của sư phụ bà đã thực sự nở hoa?!
Phục Tịch cảm thấy điều này còn ảo diệu hơn là được gặp lại sư phụ một lần nữa trong cuộc đời mình.
Phục Trầm: “…”
Anh ta cảm thấy mình mới là người cần bình tĩnh lại.
Tại sao một cô gái còn ít tuổi hơn cả anh ta lại có thể trở thành lão tổ tông của mình.
Hơn nữa, anh ta còn nói với Phục Tịch, bảo bà nên chọn Doanh Tử Khâm làm truyền nhân.
Phục Trầm muốn tự vả một cái.
Nhưng điều này không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là kế hoạch trốn việc đi ngủ của anh ta lại lần nữa chết yểu rồi.
***
Phó Quân Thâm cũng có không ít bất động sản trong giới cổ võ.
Nhà trong giới cổ vũ và thế giới bên ngoài không giống nhau, chỉ dùng tiền thôi là không mua được, còn phải xem
thực lực nữa.
Chỗ này gần một cái hồ, còn có vài con thiên nga đang bơi trên hồ.
Bên kia, Vân Vụ đang đang loay hoay với chiếc vỉ nướng.
Hai người họ ngồi trong sân.
Doanh Tử Khâm ngáp một cái, ngắm sao một cách lười biếng.
“Yểu Yểu, anh có một câu hỏi.” Phó Quân Thâm quay sang, véo vào mặt cô, nói nhỏ: “Em xem, Vera Holtz là em,
Gwen Brown là em, sư phụ của Phục Tịch cũng là em, anh có nhiều áp lực quá.”
Những danh tính này tình cờ đều xuất hiện trong cùng một thời đại.
Thế kỷ 17
Tuy rằng hai thân phận đầu là ở châu u, thân phận sau đó là ở nước Hoa.
Doanh Tử Khâm không nói chuyện, lông mi hơi động.
Từ khi Irna gọi cô là Gwen Brown ở vòng chung kết quốc tế ISC, Phó Quân Thâm đã đoán ra được.
Cô cũng đã nói với anh, cô từng chết một lần vì bạn thân của mình.
Chỉ số IQ của Phó Quân Thâm không hề thấp mà còn cao một cách đáng kinh ngạc.
Hơn nữa bọn họ ở chung sớm chiều, có những chuyện nếu anh không thể nhận ra thì có lẽ cô sẽ hoài nghi liệu mắt
mình có phải có vấn đề không.
“Anh chỉ muốn biết, em còn có bao nhiêu thân phận nữa?” Phó Quân Thâm nhíu mày: “Không phải là Thần toán
cũng là em đấy chứ? Em cũng biết bói toán mà phải không, Yểu Yểu?”
Lần này, Doanh Tử Khâm không đẩy anh ra, nhưng cũng không bối rối trước giọng nói mê hoặc của anh.
Cô giữ vẻ mặt bình tĩnh: Em quên không nói với anh, lần thứ hai khi em gặp anh ở cửa hiệu thuốc, em đã cảm thấy
anh có chút quen thuộc.”
Những lời này là sự thật.
Giống như khi cô gặp Nguyệt Phất Y, Lăng Miện Hề và Dụ Tuyết Thanh, cô cũng cảm thấy có một chút quen thuộc.
Nhưng cảm giác với bọn họ không mãnh liệt như với Phó Quân Thâm.
“Chuyển đề tài hơi miễn cưỡng rồi đó.” Phó Quân Thâm ấn nhẹ vào trán cô, mỉm cười: “Dù sao, năng lực của anh
quả thực vượt xa người thường, có lúc, anh cảm thấy mình học mọi thứ quá nhanh, có một số kỹ năng giống như là
bẩm sinh vậy.”
“Ừm, nói không chừng, anh và em chỉ khác nhau ở chỗ là anh không có ký ức của kiếp trước.”
“Vậy cũng tốt.” Doanh Tử Khâm dựa vào trên vai anh: “Anh sẽ không có gánh nặng trong lòng rồi.”
Cô cũng biết tại sao cô lại yêu anh. Bởi vì chỉ có ở trước mặt anh, cô mới có thể là một cô bé.
*****
Động tĩnh ở phía gia chủ nhà họ Từ đã sớm kinh động cả nhà họ Từ.
Nhưng chẳng có ai quan tâm chuyện đó, ngược lại bọn họ còn thấy vui mừng.
Gia chủ nhà họ Từ chết đi, thế lực của ông ta tan rã, bọn họ sẽ có thể ngồi lên vị trí cao hơn.
Phục Tịch đã giết không ít hộ vệ nhà họ Từ, bao gồm cả đoàn trưởng lão.
Nhưng lão tổ tông nhà họ Từ cũng chỉ đành nhẫn nhịn bởi tu vi của ông ta mới chỉ được hai trăm năm, không
mạnh như Phục Tịch. Dù sao nhà họ Từ cũng không bị tiêu diệt.
Gia chủ nhà họ Từ vừa chết, tân gia chủ đã nhanh chóng được chọn ra. Từ Bách thành công leo lên vị trí gia chủ.
Hộ vệ đến bẩm báo cho ông ta về chuyện xảy ra ngày hôm nay.
“Bị độc chết à?” Từ Bách nhíu mày: “Cậu chắc chắn là cổ y hạ độc chết ông ta ư?”
“Chắc chắn.” Hộ vệ ôm quyền nói: “Bọn họ mời một thiên tài luyện chế đan dược tên là Doanh Tử Khâm vừa gia
nhập Đan Minh, nhưng sau khi gia chủ tiền nhiệm uống xong thuốc mà cô ta luyện chế thì đã chết luôn.”
“Haizz.” Từ Bách thản nhiên nói: “Chuyện này không liên quan đến chúng ta, bên giới cổ y bọn họ tự có định đoạt,
truyền lệnh xuống, từ giờ trở đi, không ai được dây đến Doanh Tử Khâm.”
“Nhà họ Từ rút khỏi tất cả tranh đấu, cần phải phát triển trước.”
ông ta không biết người phụ nữ xông vào nhà họ Từ kia là ai, nhưng chắc chắn là vì Doanh Tử Khâm mà đến.
Ba vị cổ võ giả cấp tông sư đã chết, lúc này, nhà họ Từ đã tổn thất nặng nề.
Từ Bách lại hỏi: “Ngũ trưởng lão chết như thế nào?”
Hộ vệ lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa điều tra được rõ ràng, có lẽ cũng là do người phụ nữ kia giết.”
Từ Bách gật đầu, vậy thì không cần quan tâm nữa.
Sau khi thu xếp ổn thỏa công việc, ông ta bắt đầu diệt trừ tất cả tay sai của gia chủ tiền nhiệm.
***
Chuyện nhà họ Từ bị tàn sát là chuyện rất mất mặt, tất nhiên cũng sẽ không công bố ra bên ngoài.
Giới cổ y nhận được tin tức, cũng chỉ biết là nhà họ Từ có người chết.
Quan trọng nhất là, gia chủ nhà họ Từ dùng xong thuốc của Doanh Tử Khâm rồi mới chết.
Lần này đã gây ra một vụ náo động.
Bởi vì uy tín của Doanh Tử Khâm bây giờ quả thực không thấp,Đan Minh đã tổ chức một cuộc họp xuyên đêm.
Phó minh trưởng và các đường chủ đều tham gia.
“Côychỉ có thể dùngythuật cứu người,sao có
thể
đi
giữ
5,phương
đường
chủ cười lạnh một tiếng:“Cô ta đã vi phạmyđức,
vi phạm quy định của giới cổychúng ta,như vậy thì có khác mụ cổynham hiểm độc ác Thạch Phượng Nghị kia?”
“Tôi đề nghị,huỷ bỏ nội tình của cô ta khiến cho cô ta không thể hànhyđược nữa.”
Từ khi thành lập giới cổ y, vẫn luôn có những cổ y như thế, bọn họ đi theo con đường tà đạo, chỉ có điều, mấy năm
nay đã ít d1ần đi.
Rất nhiều kẻ chạy ra ngoài cũng đều bị bắt trở về, nhưng vẫn còn rất nhiều kẻ ẩn náu trong bóng tối, chờ cơ h0ội.
Bọn họ sẽ bào chế ra hàng loạt loại thuốc gây ảnh hưởng đến thần kinh của người ta, tạo ra ảo giác… Đồng thời,6
bắt người về luyện chế thuốc, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Chỉ có điều, những cổ y này sẽ không thể bị phát hiện nếu 0bọn họ không chủ động phơi bày bản thân.
Bọn họ ẩn náu rất kỹ.
Giới cổ y phải tiêu diệt toàn bộ những cổ y c4ó lòng dạ độc ác này, nếu không sẽ rối tung hết lên.
Dù sao, đôi khi những con đường làng môn tà đạo sẽ khiến thực l5ực con người ta tăng lên một cách nhanh chóng.
Đồng thời cũng sẽ có những người không thể cưỡng lại được cám dỗ mà chọn theo con đường này.
Ngay khi Phương đường chủ vừa nói ra những lời kia, các đường chủ khác cũng bàn tán xôn xao.
Phó minh trưởng cũng nhíu mày.
Doanh Tử Khâm có tiền đồ vô hạn, đây là điều chắc chắn.
Nhưng hiện tại, cô mới chỉ là thành viên cấp bốn, ở Đan Minh, thành viên cấp bốn cũng có hơn nghìn người.
Chỉ thành viên cấp năm mới có thể liên hệ trực tiếp với phó minh trưởng mà không cần thông qua các đường chủ.
“Phương đường chủ, bọn họ không cho khám nghiệm tử thi thì sao có thể kết luận là Từ gia chủ tiền nhiệm kia chết
do trúng độc?” Lý đường chủ cười lành lạnh: “Là ông tận mắt nhìn thấy à? Hay là ông ta sống lại nói cho ông
nghe?”
“Ông là vì sự ngu ngốc của bản thân mình mà bỏ qua cơ hội tốt nên giờ đang đổ lỗi lên người của Doanh tiểu thư
hay sao? Công báo tư thù cũng vui đấy nhỉ?”
Cái người tên Lục Hủ mà Phương đường chủ đưa đến Thiên Y môn kia đã bị đuổi ra sau mấy ngày vì phạm lỗi.
Hơn nữa tại Thiên Y môn biết được Lục Hủ lợi dụng tên tuổi của Lâm Thanh Gia mới có được một suất gia nhập
thì đã cho luôn anh ta vào danh sách cấm.
Con cháu của Lục Hủ trong vòng ba đời sẽ không có cơ hội vào Thiên Y môn.
Bên phía Phương đường chủ cũng bị ảnh hưởng, Thiên Y môn đã cắt đứt quan hệ với ông ta.
Đừng nói là dựa vào Thiên Y môn để trèo cao, mà chẳng còn chút cơ hội nào nữa.
Phương đường chủ rất hối hận.
Nhất là sau khi nhìn thấy có không ít gia tộc cổ vũ, cổ ý chạy đến nhà họ Diệp để kết giao Doanh Tử Khâm thì ông
ta càng không cam lòng.
“Lý đường chủ, có những chuyện không thể nói lung tung.” Phương đường chủ mạnh miệng: “Lẽ nào không phải
ông ta chết do uống thuốc của Doanh Tử Khâm hay sao?”
Lý đường chủ cười nhạo: “Chết sau khi uống thuốc cũng không có nghĩa là do thuốc. Tôi cũng có thể nói là do ông
ta khó khăn lắm mới khỏi bệnh, vui mừng quá nên đột phát bệnh tim mà chết đấy!”
Phương đường chủ đỏ mặt lên: “Ông… “
“Được rồi.” Một ông lão lạnh lùng lên tiếng: “Quả thực cần phải khám nghiệm tử thi, nhưng Phương đường chỉ nói
quả thực rất có đạo lý.”
Phương đường chỉ cung kính: “Tam trưởng lão.”
Tứ trưởng lão bên cạnh Tam trưởng lão lại càng kích động: “Nếu như cô ta thật sự đi sai đường thì nhất định phải
diệt trừ! Lẽ nào chỉ vì cô ta là thiên tài luyện chế đan dược mà có thể bỏ qua quy củ?”
Ông ta đập bàn một cái thật mạnh: “Không, chính vì cô ta là thiên tài luyện chế đan dược, đến khi cô ta thành tài, sẽ
không ai có thể khống chế được cô ta! Loại cổ y như vậy sẽ có nguy hiểm thế nào với chúng ta, các người còn không
rõ sao?!”
“Lão Tứ.” Tam trưởng lão nhíu mày: “Chuyện này vẫn chưa có kết luận, không nên mang tình cảm cá nhân vào
đây.”
Tứ trưởng lão ngậm miệng, trong mắt mang theo hận ý sâu sắc.
Con trai và con dâu cũng như cháu của ông ta đã bị một tên cổ y nham hiểm bắt đi để luyện chế thuốc. Đến khi ông
ta tìm thấy bọn họ, thì chỉ còn lại bộ xương không hoàn chỉnh của bốn người.
Nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể tìm ra tên cổ y độc ác ấy.
Phó minh trưởng trầm ngâm một lúc rồi gõ bàn: “Chúng ta cần phải lên kế hoạch lâu dài cho chuyện này. Trước
tiên hãy tạm thời ngừng cung cấp dược liệu cho cô ta, sau đó đến nhà họ Từ, lấy thi thể của gia chủ tiền nhiệm để
làm khám nghiệm tử thi.”
“Mặt khác, hãy gửi thông báo đến cho Thiên Y môn, nhà họ Phục, nhà họ Mộng và những gia tộc cổ y khác, mở một
cuộc họp để xem bọn họ có suy nghĩ thế nào.”
Chuyện này có liên quan đến toàn bộ giới cổ y nên không thể làm qua loa cho xong được.
Nhưng nếu như gia chủ nhà họ Từ thực sự chết do dùng thuốc của Doanh Tử Khâm luyện chế, thì vì hòa bình và
tương lai của giới cổ y, thà giết nhầm một vạn cũng không thể bỏ qua một người.
****
Bên phía giới cổ võ.
Phục Trầm và Phục Tịch cũng nhận được lời mời ăn tối.
Nhưng Phục Trầm không dám ngồi, anh ta ngồi xổm ở bên hồ, cùng với Vân Sơn vừa trở về từ Tư Pháp đường
đánh cá bằng đá.
Vân Sơn có biết Phục Trầm.
Anh ta đã xem qua ảnh chân dung của các thiên tài ở giới cổ y.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Vân Sơn nhìn Phục Trầm ném một viên đá xuống hồ, ném một cái được một con, cuối cùng không nhịn được nói:
“Cậu song tu cổ y và cổ vũ à?”
“Ừm? Làm sao vậy?” Phục Trầm lại ném một viên đá khác, lần này tiếng động to hơn: “Có vấn đề gì không?”
Vân Sơn: …”
Rất có luôn.
Anh ta có thể cảm giác được tu vi cổ vũ của Phục Trầm không thấp, có lẽ cũng ngang ngửa với anh ta.
Nhưng vấn đề là, Phục Trầm không phải là một cô y à?
Một cổ y cũng có thể có tu vi cổ võ ngang ngửa với anh ta được sao?
Vân Sơn nhận đả kích, anh ta cầm một rổ cá đặt cạnh vỉ nướng, bắt đầu khiêm tốn nướng cá.
Vân Vụ ra sân sau để giết gà.
Bên kia sân, đồ ăn đã dọn sẵn.
Lúc này, Phục Trầm mới dám đi tới, run rẩy ngồi cạnh Phục Tịch.
Giới cổ võ không có bò bít tết, Phó Quân Thâm đặc biệt cho người mang từ bên ngoài vào.
Sau khi anh cắt hết miếng bò thì đút cho cô gái từng miếng một.
Tay của Phục Tịch run lên, có tu vi cổ võ hơn hai trăm năm, nhưng bà cầm đũa cũng không vững.
Đến bây giờ, bà vẫn không thể chấp nhận được chuyện sư phụ của mình sẽ yêu một người nào đó.
Phục Trầm buồn bực: “Lão tổ tông?”
Phục Tịch thở dài một hơi, nói nhỏ: “Sống lâu rồi, nhìn những người xung quanh cứ lần lượt đi trước khiến tôi thấy
khó chịu trong lòng.”
Chồng, con và cả cháu của bà đều đã ra đi trước bà.
Bởi vì nếu không có sự chỉ dạy của Doanh Tử Khâm, việc đồng thời tu luyện cổ y và cổ võ là rất khó. Nhờ tu vi cổ
võ, bà có thể sống đến bây giờ, nhưng những người khác thì không thể.
“Sư phụ, con có một yêu cầu quá đáng, đại nạn của con cũng sắp đến rồi, không biết còn sống được bao nhiêu năm
nữa.” Phục Tịch ôm quyền: “Cảm phiền sư phụ chỉ dạy thằng nhóc này cách tu luyện cổ vũ mà không ảnh hưởng
đến y thuật cổ y.”
“Tu vi cổ võ của thằng bé vẫn còn thấp, trước mắt mới chỉ đạt ba mươi năm, có những thứ vẫn chưa thể nhìn rõ.”
Nghe thấy vậy, Phó Quân nhướng mày, giống như có điều suy nghĩ, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Tu vi này cũng
rất cao đấy chứ.”
Không có nhiều cổ võ giả cùng tuổi anh có tu vi cổ võ cao như thế.
Nhưng chuyện Phục Trầm song tu cổ y và cổ võ thì lại không có ai biết. Một mặt là do Phục Trầm ít xuất hiện, một
mặt là do Phục Tịch bảo vệ cẩn thận.
Dù sao nhà họ Phục chỉ là gia tộc cổ y, luận võ lực vẫn không thể so sánh với các gia tộc cổ võ.
Nếu như bị đồn ra ngoài, nhà họ Tạ nhất định sẽ lại có ý đồ tiêu diệt thiên tài giống như lúc trước.
Tu vi cổ võ gần bốn trăm năm, thật sự không có ai trong giới cổ võ có thể chống lại bọn họ.
Lão tổ tông của hai nhà Lâm, Nguyệt cùng lắm cũng chỉ là ngang tài ngang sức.
Trừ phi vị cổ võ giả đầu tiên trong truyền thuyết kia vẫn còn sống.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!