Những giới cổ y thì khác, về cơ bản cổ y không thể tu luyện cổ võ, cho nên các thế gia đều cho các thành viên gia
tộc mình tham gia các hoạt động rèn luyện sức khỏe như cưỡi ngựa, bắn tên… ngay từ nhỏ.
“Ừm, anh đưa em đi cưỡi.” Phó Quân Thâm xoa đầu cô, cười khẽ: “Vừa đúng lúc, bảo Vân Sơn đi bắt mấy con thú
trong cuộc săn mùa đông, nướng lên cho em ăn.”
Chất lượng không khí của giới cổ y cực kỳ tốt, động vật được nuôi dưỡng ở đây có chất lượng thịt tuyệt vời.
Đúng là cô cũng thích ăn.
Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Bắt mấy con cho bố đem về, có thể làm thành thịt khô không?”
“Có.”
“Được, vậy gửi qua cho Tiểu Lan và Adele mấy túi.”
Phó Quân Thâm cầm máy tính bảng lên: “Yểu Yểu, Đại học Đế độ chính thức cho nghỉ rồi, điểm của em cũng lên
rồi, có muốn xem không?”
Doanh Tử Khâm nhắm mắt lại: “Không, có gì hồi hộp đâu.”
Phó Quân Thâm nhìn một hàng điểm thành phần và điểm tổng kết tối đa: “…”
Đúng là không có gì phải hồi hộp mong chờ thật.
***
Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm ở lại nhà họ Kỷ bốn ngày rồi quay về giới cổ y.
Buổi đi săn bắt đầu vào buổi chiều, mười một giờ, trang trại ngựa đã có lác đác không ít người đến.
Phó Quân Thâm đi lấy bộ đồ cưỡi ngựa dành cho đi săn.
Doanh Tử Khâm đội mũ bóng chày, tay cầm một chai Coca, đang đi xem ngựa.
Ánh mắt cô lướt qua rất nhanh, cho đến cuối cùng mới dừng lại.
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, mắt phượng hơi nheo nheo.
Đây là một con ngựaôđen tuyền,lông bờm bóng mượt,bốn chân khỏe mạnh,hình thể đẹp đẽ.
Tuấn mã bị buộc chặt vào lan can,thấy có người đến,phát ra tiếng hú cảnh cáo.
Tiếng hí này đã làm kinh động đến những người khác cũng đang ngựa.
Cô gái ăn vận không giống với người của giới cổy,không ít người đều tò mò nhìn sang.
Cô ta nói vậy càng khiến nhiều người chú ý hơn.
Vẫn còn rất nhiều người trong giới cổ y chưa từng gặp Doanh Tử Khâm. Nhưng 1mấy ngày trước, bức ảnh của cô
đã được truyền đến tay của các thế gia lớn.
Dung mạo quá đẹp, lại rất dễ phân biệt, những n0gười khác vừa nhìn đã nhận ra ngay.
“Xin lỗi, Doanh tiểu thư, ban nãy giọng của tôi có hơi căng thẳng một chút.” Mộng Than6h Tuyết hắng giọng mấy
tiếng, lông mày cau lại càng chặt hơn: “Con ngựa này đã từng gây ra không ít sự cố, có ba người đã bị nó hấ0t ngã
thành tàn phế, còn có một người chết không kịp chữa.”
“Con này đẹp, nhưng cô vẫn nên đổi sang một con ngoan ngoãn th4ì tốt hơn.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi biết.” Doanh Tử Khâm không quay đầu lại, ngón tay nắm chặt lấy dây cương: “Con này
kh5á tốt.”
Mộng Thanh Tuyết mấp máy môi: “Doanh tiểu thư…”
Cô ta còn chưa nói hết câu, đã nhìn thấy con tuấn mã dần dần dừng tiếng hí.
Nó chậm rãi cúi đầu xuống, dụi dụi vào lòng bàn tay của cô gái, thậm chí còn chủ động nhún người xuống để cô
trèo lên.
Khiến những người đứng xem đều rất kinh ngạc bởi vì mọi người cũng biết tiếng dữ của con ngựa này, cực kỳ
không dễ đối phó.
Nhưng bởi vì nó quả thực rất đẹp, cho nên vẫn luôn được buộc ở trại ngựa.
“Má ơi, không lẽ tiểu thư Tử Khâm còn biết huấn luyện ngựa?”
“Không, căn bản không hề huấn luyện, tôi nghi con ngựa này biết nhìn mặt.”
“Biến giùm cái, ngựa thì có thể nhìn ra được cái gì?”
Doanh Tử Khâm có thể thuần phục được con ngựa này, chứng tỏ không có nguy hiểm, Mộng Thanh Tuyết cũng
không lên tiếng nữa.
Cô ta nhìn cô gái đang cười trên lưng ngựa mà ngẩn ngơ, ngón tay nắm chặt.
“Thanh Tuyết?” Mộng Cảnh Ngộ bước qua: “Em đang nhìn gì thế?”
Mộng Thanh Tuyết lấy khăn tay che miệng, cúi đầu lẩm bẩm: “Nếu em có một cơ thể khỏe mạnh thì tốt biết bao.”
Cô ta chỉ thiếu mỗi một cơ thể khỏe mạnh, có rất nhiều chuyện đều không thể tranh giành.
Mộng Cảnh Ngộ nheo mắt lại, cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Anh ta rất nhanh nhớ tới buổi đấu giá ở thành phố Hộ, mình và Doanh Tử Khâm đã tranh giành nhau một cây
thuốc.
Cây thuốc này vốn dĩ anh ta định mua cho Mộng Thanh Tuyết, cuối cùng cũng may lại tìm được một cây nữa bên
phía châu âu. Nhưng Doanh Tử Khâm, anh ta nhớ cô là con gái của nhà họ Doanh gì đó ở thành phố Hộ, sao giờ đã
thành họ hàng xa của nhà họ Diệp trong giới cổ vũ rồi? Nhưng Mộng Cảnh Ngộ cũng chẳng hơi đầu để ý đến
những chuyện đó, nếu không phải vì lần trước muốn mua thuốc thì anh ta đã chẳng ra khỏi giới cổ y.
“Anh nghe gia chủ nói em vì Phó Quân Thâm mà mắc bệnh tim, em không cho gia tộc đến tìm hắn tính sổ, cũng
được, nhưng anh thật sự không hiểu, sao em lại nhìn trúng hắn chứ?” Mộng Cảnh Ngó lạnh nhạt nói: “Phó Quân
Thâm võ công cao thì cao thật, nhưng thiếu chủ của liên minh võ đạo cũng tuyệt đối không kém mà? Em chữa bệnh
cho thiếu chủ liên minh võ đạo lâu như vậy, mà vẫn chưa đổi đối tượng à?”
Mộng Thanh Tuyết nở nụ cười miễn cưỡng: “Loại chuyện này đâu phải nói đổi là đổi được?”
“Cũng phải.” Mộng Cảnh Ngộ nói: “Nhưng vẫn nên mau chóng đổi đi, trên người hắn có thù hận, thủ đoạn lại tàn
độc như vậy, ai biết trong tương lai có làm ra chuyện điên rồ gì không, hắn hoàn toàn không phải người chung
đường với em, cũng không bảo vệ được em.”
Trong nhà họ Mộng, thế hệ bọn họ đều rất kiêng dè Phó Quân Thâm.
Ở trước mặt tất cả mọi người đánh một thành viên chi chính thành người thực vật.
Cảnh tượng đó quá mức chấn động, thật không ai dám quên.
Mộng Cảnh Ngộ nhíu mày.
Nếu biết Phó Quân Thâm có thiên phú mạnh về cổ võ như vậy thì ngay từ ban đầu giới cổ y không nên cứu chữa
cho anh.
***
Mỗi nhà đều có hộ vệ, cũng có cổ võ giả ở rể, cuộc đi săn không cần đến các cổ y phải nhọc lòng.
Hôm nay chỉ mới là khởi đầu, còn chưa đến lúc đi săn chính thức.
Doanh Tử Khâm buộc con ngựa ô vào lan can bên cạnh căn nhà gỗ, đi vào trong nhà.
Căn nhà này không giống với nơi nghỉ ngơi của các gia tộc khác, bên trong có tivi, máy tính, đồ điện tử đầy đủ.
Doanh Tử Khâm ngồi xuống sô pha, vừa uống Coca, vừa xem tivi.
Điện thoại kêu “tít” một tiếng, phần mềm WeChat bật ra một khung thoại.
Là một group chat 3 người.
Trong đó ngoài Doanh Tử Khâm, 2 người còn lại là Trà thánh và tiểu dược đồng của bà ấy.
[Bà Trà]: Cô nhóc, buổi tối mấy đứa đốt lửa trại phải không? Để lại cho ta một con cá nướng là được rồi, đợi ta sắp
xếp xong dược liệu sẽ qua liền.
[Nhóc trọc đầu]: Quào, bà à, chẳng trách hồi đó anh trai lớn gợi đòn như vậy mà bà vẫn giữ lại, còn cho anh ấy
thuốc, là vì tài nghệ nấu nướng của anh ấy giỏi.
[Bà Trà]: Nít ranh, biết cái gì, im lặng. [Gõ đầu]
[Nhóc Trọc Đầu]: [Tủi thân]
Doanh Tử Khâm gõ gõ bàn, ngẩng đầu lên: “Có phiền lát nữa thêm hai người ăn cơm không?”
Bà cụ đúng là thần kỳ, một cao thủ trong lĩnh vực trồng thuốc.
Bất kể dược liệu gì cũng chỉ cần ngửi một cái là nhận ra được, cho dù là loại dược liệu đã tuyệt chủng, chỉ cần có hạt
là bà cụ có thể trồng ra được.
Nhưng về lĩnh vực điện thoại, Doanh Tử Khâm đã dạy rất lâu, mà đến giờ bà cụ mới chỉ biết gửi tin nhắn qua
WeChat, video call cũng không biết gọi.
Phó Quân Thâm quay người: “Ai?”
“Trà thánh mà các anh hay nói ấy.” Doanh Tử Khâm nói: “Bà ấy muốn ăn cá, để lại thêm gà với dê đi.”
Biểu cảm của Phó Quân Thâm hơi cứng lại: “Trà thánh?”
Doanh Tử Khâm quay đầu sang: “Sao thế?”
Khóe miệng Phó Quân Thâm cong cong, nắm tay lại đặt bên môi khẽ ho một tiếng: “Không có gì.”
Doanh Tử Khâm nhìn anh, hơi trầm ngâm giây lát, cầm điện thoại lên lắc lắc: “Vậy là, cái anh trai lớn gợi đòn này là
anh hả?”
Phó Quân Thâm là tông sư cổ võ, thị lực rất tốt, cách năm mét cũng có thể nhìn thấy ngay đoạn chat trong group.
Cái nickname Nhóc Trọc Đầu này, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm hơi nheo lại: “Điện thoại của cậu ta mất rồi.”
Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Trưởng quan, giờ thì em tin là thanh danh của anh cũng khá vang dội đấy.”
Nổi tiếng trong giới cổ y như vậy ngoài số lần hấp hối quá nhiều thì còn thích trêu trẻ con.
Cái tiếng vô liêm sỉ lan xa. Xem ra lần đầu tiên gặp nhau, trong mắt Phó Quân Thâm, cô vẫn còn là một đứa trẻ, nên
có thể trêu được.
“Hửm?” Phó Quân Thâm nhướng đôi mắt đào hoa của mình lên: “Gọi thêm một tiếng nữa nào?”
“Trưởng quan?”
“Không phải, câu trước đó cơ.”
Anh trai còn không đủ, còn muốn phải lớn nữa cơ.
Dở hơi.
Ai mà chiều cho được.
Doanh Tử Khâm lườm anh một cái, nhưng cũng không nỡ đạp anh ra khỏi căn nhà gỗ, tự mình khoác áo khoác đi
ra ngoài tản bộ.
Các hộ vệ đã chuẩn bị xong gỗ để dùng cho đêm hội lửa trại, còn sắp sẵn bàn ghế.
Mặt trời lặn dần về đằng tây, bầu trời màu lam nhạt.
Đã có vài vì sao lấp ló, mặt trăng cong cong cũng lờ mờ xuất hiện.
Gió lạnh thổi qua, lá cây xào xạc.
Doanh Tử Khâm cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nếu không phải trong giới cổ y và giới cổ võ có quá nhiều bí mật, một bí mật bất kỳ lộ ra cũng có thể ảnh hưởng
đến cuộc sống của người bình thường, cho nên không thể rộng cửa chào đón bên ngoài.
Bằng không, cô thật sự muốn cải tạo nơi này thành thắng cảnh du lịch hoặc sơn trang nghỉ dưỡng.
Sau này quay phim cổ trang cũng không cần phải dựng cảnh, cứ đến đây lấy cảnh trực tiếp là được rồi.
Hơn nữa còn là thuần thiên nhiên, không cần phải cắt gọt chỉnh sửa ảnh.
Doanh Tử Khâm lấy điện thoại ra chụp mấy tấm, gửi qua cho nữ thư ký.
Cô chậm rãi bước đi trong ánh mắt dõi theo của không ít người.
“Sự…” Phục Trầm đã nhìn thấy, anh ta chạy tới, kịp thời đổi lại xưng hô: “Doanh tiểu thư, lát nữa tôi ngồi với các cô
nhé?”
Anh ta lại giơ cái quạt trong tay lên: “Cô yên tâm, tôi làm trợ thủ cho, lúc trước ngày nào tôi cũng sinh sống ở vùng
dã ngoại, bất kể là đi săn hay là nướng thịt, tôi đều rất có tâm đắc.”
Sự thực chứng minh, anh ta nên ôm chân sư tử bất cứ lúc nào.
Đi theo lão tổ tông, anh ta phải tu luyện, không được ngủ.
Nhưng nếu đi theo sự tổ, anh ta có thể làm hai việc cùng một lúc.
Doanh Tử Khâm nhìn anh ta, suy nghĩ đến việc tên tay sai này có thể nướng thịt, thế là gật đầu: “Được.”
Phục Trầm vui lắm, đi theo sau cô gái.
Bên đống lửa, đã có không ít người ngồi xuống, từng tốp hai, ba người vây xung quanh.
Ngoài nhà họ Phục và nhà họ Mộng, còn có một thế gia lớn hàng đầu giới cổ y nữa là nhà họ An.
Chỉ có điều vì thiên tài thế hệ này của nhà họ An bị Phục Trầm và Mộng Thanh Tuyết vượt lên hẳn một bậc, nên thế
lực của nhà họ An kém xa lúc trước.
Phục Trầm nghĩ Doanh Tử Khâm chắc chắn không biết, bèn thuận tiện giới thiệu cho cô: “Doanh tiểu thư, đây là An
Lăng, lúc nào tôi buồn ngủ muốn làm biếng thì có thể ném công việc luyện thuốc lại cho cậu ta.”
Doanh Tử Khâm gật đầu.
An Lăng cũng nhìn thấy Phục Trầm, lập tức chạy lên đón, thái độ rất vui vẻ: “Phục huynh, tin tốt đấy.”
Phục Trầm ngẩn người: “Tin tốt gì.”
“Tôi vừa nhận được tin từ bên giới cổ võ, lát nữa có thể Trà thánh sẽ…” Anh ta đột nhiên nhìn thấy sau lưng Phục
Trầm còn có Doanh Tử Khâm, An Lăng lập tức im bặt.
Phục Trầm tất nhiên cũng đã nghe được từ quan trọng, rất nhanh nhạy: “Trà thánh làm sao?”
Trà thánh ấy à.
Là thần tiên đại lão mà đến Phục Tịch cũng phải tán thưởng.
“Không có gì.” An Lăng chuyển chủ đề: “Chỉ là đột nhiên nhớ đến Trà thánh tiền bối, không biết lúc nào bà ấy mới
chính thức xuất hiện.”
Tất nhiên anh ta cũng biết đến Doanh Tử Khâm.
Thời gian Doanh Tử Khâm thành danh ở giới cổ y cực ngắn, chỉ vỏn vẹn hai tháng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!