Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - Doanh Tử Khâm

An Lăng cũng đã nghe nói về chuyện tam đường hội thảm của Đan Minh mấy ngày trước, còn biết vì chuyện tà

giáo mà kinh động1 đến cả Phục Tịch.

Phục Trầm dẫn theo Doanh Tử Khâm, anh ta cũng không lấy làm bất ngờ.

Doanh Tử Khâm quả0 thực là một thiên tài, chỉ có điều trước mắt địa vị của cô trong giới cổ y vẫn chưa đủ cao.

“Không có gì thì nói6 làm khỉ gì.” Phục Trầm vỗ một cái lên đầu anh ta: “Lãng phí tâm trạng tốt của tôi.”

Chuyện cơ mật như Doanh Tử K0hâm là sư phụ của Phục Tịch, sao anh ta có thể nói ra được?

Giới cổ y vốn đã có không ít người muốn tìm sư phụ củ4a Phục Tịch, nói là muốn mời đi chữa bệnh.

“Không không không, có mà.” An Lăng liếc mắt nhìn cô gái đã đi xa, lúc5 này mới mở miệng: “Bên phía nhà họ

Lâm giới cổ vũ truyền tin tới, nói Trà thánh chuẩn bị xuất sơn rồi, rất có thể bà ấy sẽ đến cuộc đi săn mùa đông lần

này.”

“Xuất sơn thật ư?” Phục Trầm khá ngạc nhiên: “Đó là chuyện tốt mà.”

Có cổ y nào không muốn gặp Trà thánh?

Việc đó đồng nghĩa với có cả một xe dược liệu.

Hơn nữa còn là kiểu lấy không cạn, dùng không hết nữa chứ.

An Lăng gật đầu: “Phục huynh, chuyện này không được nói ra ngoài đâu đấy.”

“Biết rồi biết rồi.” Phục Trầm xua xua tay, vừa quay đầu không thấy cô gái đâu nữa, lập tức chạy đuổi theo: “Sự…

Doanh tiểu thư, đợi tôi với.”

An Lăng nhìn mà lắc đầu: “Xem ra cô tiểu thư Tử Khâm này có ý định gia nhập nhà họ Phục rồi, bằng không Phục

huynh cũng sẽ không dắt cô ấy theo, nhà họ Phục lần này lại thêm một viên đại tướng nữa rồi.”

***

Phía trước.

Phục Trầm đuổi kịp cô gái: “Sư tổ, sao người lại bỏ con lại thế.”

“Đâu có.” Doanh Tử Khâm vẫn đang nhìn bụi cây ở trước mặt, dáng vẻ suy tư: “Ban nãy tôi nhìn thấy một con cáo

đỏ, khá là đẹp.”

Phục Trầm gật đầu: “Bên đó là rừng nguyên thủy, chưa từng khai phá, có nhiều động vật lắm.”

Doanh Tử Khâm gật đầu.

Thực ra bên trong giới cổ y và giới cổ vũ vẫn còn không ít những loài động vật mà thế giới bên ngoài coi là đã tiệt

chủng.

Cô tản bộ xong, nhớ tới một chuyện: “Anh muốn gặp Trà thánh?”

“Ai không muốn chứ?” Phục Trầm cảm thán: “Tuy con không thích làm việc, nhưng có một vài loại dược liệu, nhìn

một lần cũng có thể mở mang tầm mắt.”

Bao nhiêu năm rồi, người trồng dược liệu trong giới cổ y cũng không ít, nhưng vẫn không ai so được với Trà thánh.

Doanh Tử Khâm kéo áo khoác ngoài: “Vậy thì gặp thôi.”

Phục Trầm ngơ ngác: “Sao lại là vậy thì?”

Gặp Trà thánh, dễ lắm sao?

Anh ta mờ mịt đi theo Doanh Tử Khâm vào căn nhà gỗ.

Trong căn nhà gỗ bày một giá nướng thịt.

Phục Trầm không phải đợi lâu, đã đợi được người đến.

Anh ta ngẩng đầu nhìn qua.

Đó là một bà cụ, trên tay cầm một chiếc điện thoại thông minh đời mới nhất, đi lại hùng dũng.

Rất nhiều người đều chưa gặp Trà thánh bao giờ, chỉ biết Trà thánh là một bà cụ.

Nhưng bởi vì Phục Tịch và Trà thánh từng có giao lưu, ở chỗ Phúc Tịch có tranh vẽ của Trà thánh.

Phục Trầm từng nhìn thấy, cho nên lúc này nhận ra ngay.

Anh ta đứng phắt dậy, kinh ngạc: “Trà thành tiền bối?”

Bà cụ không để ý đến anh ta, vừa bước vào đã tìm cái ăn ngay.

Cho đến khi bà nhìn thấy trong căn nhà gỗ còn một người nữa, vẻ mặt lập tức trở nên chán ghét: “Thằng ranh, sao mi lại ở đây?”

Đã rất lâu rồi bà ấy không nhìn thấy Phó Quân Thâm.

Nhiều năm trước, Phó Quân Thâm rời khỏi giới cổ y một khoảng thời gian rất dài.

Phó Quân Thâm đưa nước quá nóng cho Doanh Tử Khâm: “Bà còn không hiểu à?”

“Hừ.” Bà cụ ngồi xuống, cầm cá nướng lên, biểu cảm không vui.

“Anh trai lớn.” Tiểu được đồng đi theo để lộ một nụ cười ngoan ngoãn vô ngần.

“Đừng gọi anh trai lớn, gọi là đồ vô liêm sỉ gợi đòn.” Phó Quân Thâm chậm rãi rút chiếc điện thoại khỏi tay của tiểu

dược đồng: “Gọi ngay trước mặt, không thì anh không nghe thấy.”

Tiểu được đồng: “…”

Cậu ta xoa xoa cái đầu trọc lốc của mình, có chút ấm ức.

Phục Trầm ở bên cạnh, kinh ngạc đến hoàn toàn cứng đờ.

Trà thánh đó!

Đang ở trước mặt anh ta ăn thịt nướng không màng đến hình tượng, còn đang cười nói tán gẫu với tổ tông của anh

ta.

Bây giờ thì anh ta tin rồi.

Đối với Doanh Tử Khâm mà nói, gặp Trà thánh là chuyện rất dễ dàng.

Doanh Tử Khâm ngồi trên sô pha, trả lời tin nhắn.

[Chỉ yêu tiền nhưng cũng yêu lão đại]: Lão đại, phòng thí nghiệm của cô có thiếu người không? Hôm nay tôi nghe

người bên dưới báo cáo, nói trong gia tộc có mấy đứa nhỏ đang nghịch vật lý, quăng cho cô làm trợ thủ nhé?

Từ sau khi cô bị tấn công trên diễn đàn NOK lần trước, cô không đăng nhập vào tài khoản Thần Toán nữa.

Không đăng nhập thì hacker có giỏi đến mấy cũng không tấn công cô được. Cho nên cô đã cho Xander số WeChat

của mình, đồng thời xóa đi toàn bộ lịch sử trò chuyện trên diễn đàn.

Vì thế, Xander chỉ đành phải học cách sử dụng WeChat.

Có điều anh ta vẫn luôn ở trong lâu đài, bình thường ngoài kiếm tiền thì xem phim, lướt mạng, không hề giống với

những lão già cổ hủ khác không hiểu khoa học kỹ thuật hiện đại và trào lưu, ngược lại anh ta còn rất thời thượng.

Trong lâu đài của nhà Laurent, còn ních đầy các loại máy tính điện thoại, kiểu hình nào cũng có.

Có tiền thì có thể tùy ý như thế đấy.

[Ừm, có thể gửi tài liệu cho tôi trước, để tôi xem.]

Doanh Tử Khâm trả lời xong, cầm một viên cánh gà nướng lên.

Phó Quân Thâm cũng ngồi xuống

Trong phòng chỉ có mình Phục Trầm rất không tự nhiên.

Bà cụ ăn xong thịt nướng thì chậm chạp rời đi, suýt chút nữa quên cả đem tiểu dược đồng theo.

Lúc này Phục Trầm mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta kéo quần áo, hạ giọng xuống mức thấp nhất: “Sư tổ, Trà thánh

không phải cũng là đồ đệ của người đấy chứ?”

“Không phải.” Doanh Tử Khâm cầm một xiên cánh gà nữa lên: “Bà ấy cũng chỉ vừa mới qua một trăm tuổi.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Phục Trầm vỗ ngực, thở ra một hơi thật dài: “Vậy sự tổ còn đồ đệ khác không?”

Doanh Tử Khâm hơi khựng lại: “Vẫn còn, không biết còn sống hay không nữa.”

Phục Trầm gật đầu.

Phục Tịch có thể sống lâu như vậy là vì có tu vi cổ vũ, những người khác thì chưa chắc.

Anh ta ôm lấy trái tim hoảng sợ nghiêm trọng của mình, lúc này mới bắt đầu ăn thịt nướng.

***

Cuộc đi săn mùa đông vốn không kéo dài, tổng cộng chỉ có năm ngày.

Đến ngày cuối cùng, có không ít người đang chờ.

Bởi vì hôm nay có thể xem một cuộc thi đấu rất thú vị.

“Đã đến thời gian thi đấu.” Trên đài, đại trưởng lão của Đan Minh vuốt vuốt râu, lên tiếng: “Vẫn quy tắc cũ, cứ hai

người đấu một lần, bốc thăm quyết định.”

“Quy tắc thì không cần tôi phải nói nhiều nữa phải không? Mỗi bên luyện chế một vị thuốc độc, một vị thuốc giải,

sau đó cho đối phương dùng, ai có thể luyện chế thành công thuốc giải độc trong thời gian ngắn nhất, thì người đấy

thắng.”

Một cách thức thi đấu rất thô bạo.

Nhưng người dám tham gia lại không nhiều.

Nếu y thuật giữa hai người chênh lệch quá lớn, lỡ như không kịp cho uống thuốc giải mà chết vì độc phát tác thì

phải làm sao?

“Có điều phần thưởng lần này khá là hiếm có, là Tuyết Ngọc sâm.” Đại trưởng lão nói tiếp: “Để khích lệ mọi người

tham gia thi đấu.”

Câu này vừa thốt ra, tiếng xôn xao bên dưới đã to hẳn lên.

“Tuyết Ngọc sâm? Nỡ bỏ Tuyết Ngọc sâm ra làm phần thưởng cho cuộc thi thật à?”

“Giới cổ y chúng ta lần này hạ quyết tâm rồi, trước đây nếu có được dược liệu quý hiếm như Tuyết Ngọc sâm thì

đời nào chịu xì ra.”

“Cho dù là Tuyết Ngọc sâm tôi cũng không tham gia, cuộc thi lấy mạng nhau thì có.”

Lỗ tại Doanh Tử Khâm hơi động đậy, hai mắt dần mở lớn.

Cô cũng đã nghe thấy ba chữ “Tuyết Ngọc sâm”.

Tối hôm qua bà cụ còn nói với cô về vị thuốc này, cũng là một nguyên liệu tất yếu cho việc chữa thương tật ngầm

ẩn sâu trong người Phó Quân Thâm.

Trong vườn thuốc của bà cụ cũng có, chỉ có điều đều chưa chín.

Cây Tuyết Ngọc sâm này là tự nhiên, không lâu trước mới có một tiểu đội thám hiểm lên một ngọn núi cao của giới

cổ võ hái xuống.

Ngọn núi cao ấy hiếm có người lại vãng, Tuyết Ngọc sâm lại nhỏ, rất khó phát hiện.

Cho nên theo tính toán, cây Tuyết Ngọc sâm này không chỉ không bị tổn hại, mà tuổi ít nhất cũng phải năm trăm

năm rồi.

Hơn nữa trời sinh đất nuôi, dù sao cũng tốt hơn do người trồng.

Phó Quân Thâm phát giác ra ý muốn của cô gái, tay anh vỗ vỗ lên đầu cô, thấp giọng cười: “Yểu Yểu, anh không

sao, thương tật ngầm chỉ còn lại một chút xíu thôi, tu dưỡng là được, không cần phải tốn quá nhiều tâm sức.”

Thương tật ngầm trong người anh là do trước đây để lại.

Cho dù cổ vũ có khai phá cực hạn của cơ thể đến mấy, đó vẫn là cơ thể của người phàm, cộng thêm hết lần này đến

lần khác nhận những vết thương trí mạng, cho nên mới để lại thương tật ngầm.

Có điều năng lực hồi phục của anh trước giờ đều rất nhanh, mấy năm nay cũng đã hồi phục được bảy tám phần rồi.

Doanh Tử Khâm giúp anh điều dưỡng, thương tật trong người đã không còn ảnh hưởng gì đến anh nữa.

“Không được.” Doanh Tử Khâm lạnh nhạt phản đối, hiếm thấy cứng rắn nói: “Đó là trong tình huống không có

dược liệu.”

Cô ngẩng đầu, nhìn mấy lò luyện thuốc trên đài cao, mắt phượng hơi nheo lại, nói ngắn gọn: “Sơ giải độc thôi mà.”

Chuyện này đối với cô mà nói rất dễ dàng.

Ban đầu khi cô tiếp xúc với y thuật là vì thấy chuyện chế độc rất vui.

“Trị khỏi hoàn toàn thương tật ngầm, tu vi cổ vũ của anh có thể tăng lên không ít, tu luyện thêm chút nữa là có thể

đạt đến một trăm năm mươi năm rồi nhỉ?” Doanh Tử Khâm hơi nghiêng đầu, lông mày hơi nhướng lên: “Không

phải muốn bảo vệ em à?”

Tốc độ tu luyện như vậy đúng là rất nhanh.

“Nói không lại em.” Phó Quân Thâm có phần bất lực, anh nói: “Nhưng em phải biết rằng, em quan trọng hơn.”

Bởi vì đã quen với cảnh chém giết cướp giật trong giới cổ võ, cho nên từ trước đến nay anh không bao giờ đi tranh

cướp dược liệu.

Người khác thế nào không phải chuyện của anh, nhưng nhất định phải giữ vững kỷ luật bản thân.

Hai người nói chuyện rất nhỏ.

Xung quanh đều là cổ y, thính lực chỉ ngang với người bình thường, đều không ai nghe thấy.

Mộng Thanh Tuyết đứng cách đó khá xa chỉ thấy động tác của hai người, trong lòng cảm giác như kiến cắn.

Cô ta lại không khống chế được bản thân đi nhìn bọn họ.

Doanh Tử Khâm quay đầu, nhìn sang Phục Trầm: “Cuộc thi này còn có yêu cầu gì khác không?”

Phục Trầm nghe mà lơ mơ buồn ngủ, không kịp trả lời.

“Ô, đây là tập tục của giới cổ y.” An Lắng nghe thấy, ở bên cạnh nói với sang giải thích một câu: “Chủ yếu là để rèn

luyện khả năng giải độc và ứng phó với tà y cho các cổ y.”

“Chắc bây giờ tiểu thư Tử Khâm cũng đã biết rồi, tà y vì đi đường bàng môn tà đạo, giỏi dùng độc hơn so với cổ y.”

Trước đây mặc dù giới cổ y không có quy định rõ ràng là cổ y tuyệt đối không được dùng độc giết người, nhưng

mỗi người đều tự hiểu trong lòng.

Cho đến về sau tà y xuất hiện, giới cổ y mới lập quy định cứng một cách triệt để.

Doanh Tử Khâm gõ lên tay vịn của ghế ngồi: “Đăng ký ngay tại hiện trường?”

“Đúng, đăng ký ngay tại hiện trường, khoan đã…” An Lăng đột nhiên phản ứng lại, kinh ngạc kêu lên: “Cô muốn

tham gia?”

Tuy Doanh Tử Khâm là thiên tài luyện thuốc, đã đứng đầu trong kỳ sát hạch cấp 4 của Đan Minh.

Nhưng nếu thật sự luyện thuốc, thì sao có thể so được với những thành viên chi chính được ba thế gia cổ y lớn bồi

dưỡng từ nhỏ?

Tất nhiên, An Lăng tin rằng, qua mấy năm nữa, Doanh Tử Khâm nói không chừng có thể vượt qua Mộng Thanh

Tuyết, đứng ngang hàng là chuyện chắc chắn.

Nhưng hiện giờ?

Hai người trao đổi đều không cố ý hạ thấp giọng

Đặc biệt là Mộng Thanh Tuyết vẫn luôn để ý đến bên phía Doanh Tử Khâm, cô ta cũng đã nghe thấy.

Tham gia cuộc thi này?

Mộng Thanh Tuyết mím môi.

Cũng không phải là không thể thử.

An Lăng hơi cuống lên: “Phục huynh, anh ngăn cô ấy lại đi, đừng nói là Thanh Tuyết, cho dù là em gái tôi, cô ấy

cũng không đọ lại được đâu.”

Tuy nói thế hệ trước sẽ không nhúng tay vào cuộc thi này, chỉ có lớp trẻ tham dự.

Nhưng có cổ y trẻ dám tham dự nào không phải người thân kinh bách chiến?

Phục Trầm không biết đã ngủ mất từ lúc nào, không hề trả lời.

An Lăng: “…”

Anh ta bất lực, quay đầu lại: “Phó công tử, anh cũng không khuyên nhủ cô ấy à?”

Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm cong lên: “Tôi nghe theo cô ấy.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận