Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Mới sáng hôm nay thôi ạ, đội bếp chính đã bay đến nước Hoa rồi ạ.”


Cô gái trực quầy áy náy xin lỗi: “Thật sự không thể phục vụ quý khách thực đơn của đầu bếp chính.”


Chung Mạn Hoa nén giận, cố gắng giữ vẻ đoan trang lịch sự: “Vậy bàn tôi đặt trước thì làm thế nào?” “Là vậy ạ.” Cô gái trực quầy giải thích:


“Vì chuyện lần này xảy ra bất ngờ nên chúng tôi cũng không dự liệu trước được. Đây quả thực là trách nhiệm của nhà hàng.”


Thật ra cô gái cũng rất nghi ngờ, không biết người kia là nhân vật tai to mặt lớn cỡ nào mà điều động được cả đội đầu bếp chính. Với một nhà hàng cao cấp như The Gordon Ramsay, cho dù phải ra nước ngoài, khách hàng cũng tình nguyện đi máy bay tới thưởng thức.


Tuân theo tôn chỉ “khách hàng là thượng đế”, cô gái trực quầy lại cười nói: “Nhưng mà lúc quý khách đặt bàn cũng đã không còn đặt được thực đơn của đầu bếp chính nữa vì thời gian này nhà hàng đang tham gia chương trình ẩm thực trên tivi, đầu bếp chính không có thời gian.”


Cô gái dùng một chút rồi uyển chuyển nói tiếp: “Quý khách nhìn kỹ lại đi ạ, bàn quý khách đặt trước thật ra là thực đơn của một bếp phó cấp một.”


Nghe vậy, Chung Mạn Hoa không khỏi sửng sốt.


Sau đó, bà ta liếc nhìn di động, nhận ra đúng là bà ta đã đặt thực đơn của bếp phó.


Cảm giác khó chịu cùng cực lập tức xông thẳng lên đỉnh đầu, mặt bà ta đỏ lựng lên. Tuy thực đơn của đầu bếp chính và đầu bếp phó chỉ khác nhau một chữ nhưng thực sự chênh lệch rất lớn.


Món ăn của đầu bếp chính là do đầu bếp chính đích thân nấu, nguyên liệu nấu ăn cũng là loại cao cấp nhất. “Vừa rồi tôi đã xem qua, quý khách tới từ thành phố Hộ, vừa hay đội đầu bếp chính cũng đến thành phố Hộ, sẽ ở lại đó ba ngày.” Cô gái trực quầy nói: “Hay là vậy đi, tôi liên hệ giúp quý khách nhé?”


Chung Mạn Hoa hơi ngạc nhiên: “Đến thành phố Hộ à?”


Bà ta vượt ngàn dặm xa xôi đến châu u, kết quả đầu bếp chính lại đến thành phố Hộ?


“Lúc quý khách đặt trước có ghi chú là cần một bánh sinh nhật, chắc là muốn tổ chức sinh nhật phải không ạ?” Cô gái trực quầy gật đầu:


“Nhóm bếp chính đến thành phố Hộ cũng là để tổ chức sinh nhật cho một vị tiểu thư, đúng là trùng hợp.”


Chung Mạn Hoa lại càng thấy khó chịu.


Bà ta muốn tổ chức sinh nhật cho Tiểu Huyên còn phải lên mạng đặt bàn trước hai tháng.


Người khác tổ chức sinh nhật lại có thể khiến đội bếp chính đích thân bay đến.


Đây là khoảng cách gì chứ?


Nếu như nói là mấy gia tộc lớn ở Đế đô còn đỡ, đây lại là thành phố Hộ?


Chung Mạn Hoa nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra ai mà ra vẻ phách lối được như thế.


Thật ta bà ta cũng không nhất thiết phải ăn ở nhà hàng The Gordon Ramsay, châu u có không ít nhà hàng ba sao Michelin, tất cả đều nổi tiếng trên thế giới. Nhưng bà ta không đến ăn hoàn toàn khác với việc bà ta đến ăn nhưng bị từ chối.


Đến mà bị từ chối là vả thẳng vào mặt bà ta rồi còn đâu.


“Không cần đâu.”


Chung Mạn Hoa hết hửng muốn ăn, đã thế lại còn thấy mất mặt.


Sau khi vội vàng bỏ lại ba chữ, bà ta quấy quả xách túi bỏ đi. Cô gái trực quầy hơi khó chịu nhưng cũng không nói gì, tiếp tục đón tiếp những thực khách khác.


***


Hôm sau.


Các học sinh lớp A19 được mời tới một căn viện nhỏ.


Núi giả nước xanh, chim hót líu lo, gió mát thổi rì rào qua tán lá.


Đây là một bất động sản của nhà họ Phỏ. Căn viện nhỏ đông ấm hạ mát, tuy không lớn nhưng được xây dựng đã nhiều năm, cũng coi như văn vật, vị trí lại cực tốt nên giá cả phải trên một tỷ.


Mười mấy anh chị em nhà họ Phó đều nhìn trúng căn viện này, tranh giành rất lâu mà ông cụ Phó cũng không đả động gì đến. Thế nhưng cuối cùng không ai ngờ rằng ông cụ Phó chẳng nói chẳng rằng, cứ thể bỏ qua con trai Phó Minh Thành, chia thắng cho Phó Quân Thâm.


Chuyện này khiến đám cậu ấm cùng lứa với Phó Quân Thâm ở nhà họ Phó đều gai mắt nhưng chẳng làm được gì, chỉ có thể âm thầm căm hận đến nghiến răng kèn kẹt.


Thật ra Phổ Minh Thành cũng rất muốn dùng thân phận người cha bắt Phó Quân Thâm giao căn viện nhỏ này ra nhưng lại chẳng thể ép anh được.


Nhất là ông cụ Phó vẫn còn sống, có một số việc không thể làm quá quyết liệt, dù sao vẫn cứ phải nể mặt ông cụ.


Trong định viện có hai cái bàn dài, đủ cho năm mươi học sinh ngồi hết.


Trên bàn trải khăn lụa màu đỏ, ly rượu, đĩa, dao dĩa được bày lần lượt trước mặt mỗi người. Tôm hùm, măng tây trắng xào sò điệp, đùi cừu hầm rượu vang đỏ, chocolate truffle…


Thậm chí còn có mấy chai rượu vang Romani Conti, mỗi chai đều có giá hơn ba mươi nghìn đô la Mỹ.


Không chỉ có vậy, trong viện có cả nhân viên phục vụ mặc áo đuôi tôm chờ ở một bên, nom chẳng khác nào một buổi đại yến trong cung điện hoàng gia của châu u.


Ngay cả Giang Nhiên cũng không khỏi kinh hãi. Không phải cậu ta chưa từng tham dự những bữa tiệc thế này, ở Đế đô cậu ta còn từng được ăn cả quốc yến. Nhưng vấn đề ở đây là ai lại mời khách hào phóng sang trọng thể này trong tử hợp viện?


“Em phải chụp ảnh, em phải đăng lên Weibo.” Cậu đàn em nhanh nhảu rút di động ra, suýt nữa thì bật khóc: “Đây là lần đầu tiên em được ăn đồ ăn của nhà hàng ba sao Michelin đó.”


Giang Nhiên sầm mặt.


Cậu ta liếc nhìn Phó Quân Thầm, hừ lạnh một tiếng.


Đồ vô liêm sỉ dựa vào cái mặt để lừa gạt người khác.


Cậu ta còn lâu mới mắc lừa nhé.


“Anh Nhiên, anh không ăn à?” Cậu nhóc đàn em ăn rất chi ngon miệng, thấy Giang Nhiên không đồng dao nĩa, cậu ta bèn giở thói tham ăn:


“Anh không ăn thì cho em nhé.” Cậu ta thò tay sang lấy đồ ăn nhưng bỗng bị Giang Nhiên hất ra.


“Biến!” Mặt Giang Nhiên đen thui, cậu ta vặc lại: “Ai bảo tao không ăn?


Đồ của tao là của tao, của mày cũng đưa tao.”


Đàn em sững sờ. Đến lúc cậu ta phản ứng lại, địa của cậu ta đã bị Giang Nhiên bưng đi mất. Cậu nhóc: “…” Cậu ta muốn khóc.


Doanh Tử Khâm chống tay nhìn một đám nhóc ngốc nghếch ham ăn, sau đó có nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình: “Tôi rất tò mò, anh là người thế nào?”


“Ừm…” Phó Quân Thâm trầm ngâm một lát rồi đáp: “Anh đây là người mặt đã đẹp, lại còn có tiền, có thể nuôi được cô bạn nhỏ.” Dùng một chút, cuối cùng anh thong thả bổ sung hai chữ “Người tốt.”


***


Qua tháng ba, càng lúc càng đến gần Ngày hội Nghệ thuật.


Các lớp đều đã nộp tác phẩm dự thi, hội học sinh chỉnh sửa sắp xếp xong thì mới nộp lên tổ nghệ thuật Lớp xuất sắc không có nhiều người dự thi vì với bọn họ mà nói, chuyện học hành quan trọng hơn. Trừ phi có hứng thú, nếu không bọn họ sẽ không lãng phí thời gian vào Ngày hội Nghệ thuật.


Cho nên chuyện lần này Chung Tri Vãn sẽ dự thi khiến không ít học sinh lớp xuất sắc đều thấy bất ngờ.


Chung Tri Vãn đã dự thi, những người khác còn cơ hội hay sao? Chung Tri Vãn hoàn toàn coi như không nghe thấy những lời bàn tán này, cô ta đến văn phòng của hội học sinh. Có rất nhiều tác phẩm dự thi được gửi về, lại chia làm rất nhiều loại như thư pháp, quốc họa, tranh sơn dầu, tranh khắc bản, vân vân… Sửa soạn lại các tác phẩm này không phải là một công việc dễ dàng, các trưởng nhóm chỉ đạo các thành viên bận rộn đến sứt đầu mẻ trán,


“Tri Vãn.” Trưởng nhóm phụ trách văn nghệ lên tiếng chào rồi lại bận bịu tiếp.


Chung Tri Vãn làm như vô tình hỏi: “Thư pháp ở đâu thế?”


“Bên kia, đã sửa soạn xong rồi.”


“Ừ, tôi xem một chút.” Chung Tri Vãn tiến lên, lật một bức ra xem, khẽ lắc đầu.


Viết cái gì thế này?


Một đám nhảm nhí thấp hèn học đòi văn vẻ.


Cô ta thật sự không nên dự thi vì Doanh Tử Khâm, không nên hành động theo cảm tính, tự hạ thấp thân phận của mình để tham gia Ngày hội Nghệ thuật.


Có điều những chữ này tuy viết chẳng ra gì nhưng dù sao sao ra vẫn ăn đứt Doanh Tử Khâm.


Người tới từ một cái huyện nhỏ thì làm gì biết đến thư pháp?


Chunh Tri Vãn lật càng lúc càng nhanh, càng lúc càng cảm thấy nhạt nhẽo, cho đến khi cô ta nhìn thấy một cuộn giấy tròn đã mở ra.


Là một bài thơ rất đơn giản, thế nhưng nét chữ phóng khoáng mạnh mẽ, rồng bay phượng múa, nội dung sâu sắc. Chung Tri Vãn sửng sốt, cô ta dời mắt, trông thấy cái tên dưới góc phải. Tay cô ta bỗng nhiên co rút lại, siết chặt lấy cuộn giấy.

Nhấn Mở Bình Luận