Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - Doanh Tử Khâm

Trước khi từ châu Âu đến đây, Berg đã bắt đầu chờ đợi giây phút này.


Vì thế, anh ta còn tìm một giáo viên người Hoa ở Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu Âu để tìm hiểu về nghi lễ bái sư của nước Hoa.


Nghe nói lễ nghi bái sư của nước Hoa thời bây giờ không long trọng như thời xưa nhưng Berg vẫn quyết định giữ đúng lễ dập đầu ba lần vái lạy chín lần nghiêm trang nhất.


Có điều tiếng Hán của anh ta không giỏi lắm nên chỉ có thể nói tiếng Anh.


Không biết vị đại sư Doanh này có nghe hiểu hay không, trong lòng Berg vô cùng thấp thỏm. Hiệu trưởng đi phía sau: “… ???” Là tai ông bị điếc hay là mắt ông đã mù?


Nhất định là cách ông đi đến đây không đúng rồi.


Còn Doanh Lộ Vị trực tiếp chứng kiến cảnh tượng này lại sững sờ, nụ cười đông cứng trên mặt.


Vì cách quá xa nên cô ta không nghe thấy Berg nói gì, song cô ta có thể xác định Berg tới tìm Doanh Tử Khâm không phải để gây rắc rối mà ngược lại, anh ta muốn cầu cạnh Doanh Tử Khâm.


Nhưng sao lại có chuyện ấy?


Berg Bryan là ai cơ chứ?


Đại lão đứng đầu trong lĩnh vực tranh sơn dầu, nhìn ra cả thế giới, danh tiếng của Berg còn lớn hơn cả Thịnh Thanh Đường.


Doanh Lộ Vi lập tức rơi vào trạng thái hoảng loạn và sợ hãi. Cô ta không học hội họa mà là học dương cầm. Dưới sự cố gắng miệt mài không ngừng nghỉ, độ nổi tiếng của cô ta trong nước không phải là thấp. Thế nhưng cho dù là vậy, cô ta vẫn chưa có tư cách tiếp xúc với những nhà dương cầm hàng đầu trên thế giới.


Đây không phải là chuyện nhà giàu vung tiên là có thể làm được.


“Sao thế?” Chung Mạn Hoa thấy vẻ hoảng hốt của cô ta, bèn hỏi.


“Không có gì.” Doanh Lộ Vi vội vàng dời mắt, chân bước nhanh hơn:


“Chị dâu, chúng ta mau đến phòng y tế thôi.”


Mắt cá chân Chung Mạn Hoa đang rất đau, nghe vậy bà ta cũng không hỏi nhiều nữa. Vả lại trong lòng đã lường trước hậu quả có thể xảy ra nếu gian lận, để đề phòng bị nhồi máu cơ tim nên bà ta cũng không quay đầu nhìn lại phía sau.


Trước dãy nhà dạy học, thầy hiệu trưởng vẫn đang trong cơn bàng hoàng. Cũng may là chuông vào lớp đã vang lên, các học sinh dù có tò mò đến mấy cũng phải quay trở về lớp học.


Doanh Tử Khâm lùi về phía sau một bước, nét mặt không chút gợn sóng: “Ngài Berg, ngài đứng dậy trước đi.”


“Không đứng dậy, tôi không đứng dậy.” Berg không nhúc nhích, lặp lại một lần nữa: “Đại sư Doanh, tôi đã nhìn thấy bức tranh “Vị khách trong giáo đường” mà cô vẽ rồi, xin cô hãy nhận tôi làm học trò.” Hiệu trưởng đã sụp đổ thành trăm nghìn mảnh vụn lại không thể không tin: “…”


Vị đại sư tranh sơn dầu châu Âu này không phải tới chiêu mộ em Doanh vào Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu Âu mà là tới để bái sư hả?!


“Ngài Berg, tôi không nhận học trò.” Doanh Tử Khâm day trán, nói với giọng vô cùng khách sáo: “Tôi còn phải học hành.”


Cậu đàn em lén chạy tới hóng hớt: “…” U là trời, bố Doanh của bọn họ lại đi lừa kẻ ngốc rồi.


“Không không không, đại sư Doanh, cô không cần học hành.” Berg vội vàng nói: “Nhưng nếu có thật sự muốn học, ngoại trừ Đại học Norton, tôi có thể trực tiếp giới thiệu cô vào bất cứ trường đại học nổi tiếng nào, cô cứ tùy ý chọn.”


“Cảm ơn ý tốt của ngài Berg.” Doanh Tử Khâm khẽ vuốt cằm: “Sau này tôi muốn đến Đại học Norton.”


Cô nói là “đến” chứ không phải là “vào”.


Berg không để ý đến một chữ khác biệt này, anh ta ủ rũ túm lấy mái tóc chẳng còn mấy sợi của mình: “Vậy đại sư Doanh, phải làm sao cô mới chịu dạy tôi vẽ tranh? Nếu không phải tôi biết Chino Feng đã qua đời mấy trăm năm, tôi còn tưởng cô chính là ông ấy.”


Thế nên lúc nhìn thấy bức tranh kia trên mạng, anh ta đã lập tức gác lại tất cả công việc, vội vàng chạy thẳng tới nước Hoa. Chino Feng là thần tượng của anh ta, bây giờ anh ta lại có thêm một thần tượng nữa.


Berg không hề cảm thấy Doanh Tử Khâm còn nhỏ tuổi, chỉ là một học sinh cấp ba thì sẽ không thể vẽ được bức tranh tuyệt vời như vậy.


Thiên phú!


Những người vẽ tranh như bọn họ, chỉ có chăm chỉ cố gắng là chưa đủ, thiên phủ mới là yếu tố quan trọng nhất.


Có một câu nói thế này, thiên tài là chín mươi chín phần trăm mồ hôi cộng với một phần trăm linh cảm nhưng nếu không có một phần trăm linh cảm kia, tất cả mồ hôi đổ xuống đều uổng công vô ích.


Nét mặt Doanh Tử Khâm hơi khựng lại.


Cô không phải là ông già ngu ngốc suốt ngày niệm Kinh Thánh đó.


“Chúng ta có thể cùng thảo luận nghiên cứu.” Doanh Tử Khâm thoáng trầm ngâm: “Nhưng mà bái sư thực sự không cần thiết, anh Berg, anh đã là đại sư tranh sơn dầu hàng đầu rồi, đây là điều cả thế giới đã công nhận.”


Trên đường xuống đây, cô đã xem qua các bức tranh của Berg, quả thực có phong thái của Chino Feng lúc còn trẻ.


“Kệ xác bọn họ chứ!” Berg nhất thời nổi nóng: “Năng lực của tôi đến đâu chẳng lẽ tôi còn không biết hay sao?”


Hiệu trưởng: “..” Không được, ông sắp ngất rồi.


Những Berg cũng biết mình hết hy vọng bái sư rồi, anh ta chắp tay một lần nữa: “Đại sư Doanh, vậy có thể phiền cô vẽ cho tôi thêm mấy bức không? Tôi muốn mang về mô phỏng.”


“Được.”


Berg mừng rỡ.


“Phải trả tiền.”


“Được!” Berg vung tay: “Một bức tranh của tôi bán bảy triệu đô la Mỹ, đại sư Doanh, tôi trả cổ gấp đôi.”


Cuối cùng Doanh Tử Khâm cũng đưa mắt nhìn anh ta thêm một cái:


“Tôi có thể vẽ miễn phí cho anh thêm một bức.”


“Được được được, đại sư Doanh, cô đúng là người tốt.” Sau khi khấp khởi nhận được lời đồng ý của Doanh Tử Khâm, Berg định đi ăn thử kem ở nước Hoa. Trước khi đi, anh ta lại nghĩ tới chuyện gì đó: “Đại sư Doanh, tiếng Anh của cô giỏi quá, phát âm còn chuẩn hơn cả tôi. Tôi còn tưởng cô là người châu Âu bản địa bọn tôi đấy.”


Doanh Tử Khâm hơi trầm mặc trong vài giây.


Cô đã đọc bách khoa toàn thư, trong đó ghi Berg Bryan sinh ra trong một gia đình có truyền thống hội họa.


Vậy rất có thể trước kia cô đã từng gặp tổ tiên của Berg.


***


Năm rưỡi chiều.


Phó Quân Thâm đứng dựa vào cửa xe, chờ Doanh Tử Khâm tan học.


Vẻ ngoài của anh quá mức nổi bật xuất chủng, dáng người thẳng tắp cao to, đường cong cơ thể hoàn mỹ, hai chân thon dài mạnh mẽ.


Nhất là cặp mắt đào hoa mang nét cười tự nhiên kia, rõ ràng không cố ý làm gì nhưng lại toát lên sức hấp dẫn chết người.


Những người đi qua đều không nhịn được quay đầu nhìn anh thêm một lần, có nữ có nam, nam còn không ít. Dưới bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm như thế Doanh Tử Khâm thản nhiên mở cửa xe ngồi vào vị trí phó lái.


Phó Quân Thâm nổ máy, đưa cô đến bệnh viện Thiệu Nhân.


Doanh Tử Khâm chống tay lên cằm, khẽ nhíu mày. “Hôm nay không buồn ngủ à?” Phó Quân Thâm đưa cô một túi quả hạch mỗi ngày:


“Nghĩ gì mà nghiêm túc vậy?”


“Một tháng trước tôi đã xem một bộ phim, vẫn chưa xem hết.” Doanh Tử Khâm xé vỏ túi: “Nhưng tôi quên mất tên phim là gì rồi, về phải tìm lại mới được.”


Đó là ngày đầu tiên cô quay lại Trái đất, vẫn còn đang ở nhà họ Doanh, xem bằng chiếc máy tính kiểu cũ kia. Phó Quân Thâm hơi mỉm cười:


“Nhớ rõ vậy, nội dung phim là gì thế?”


Doanh Tử Khâm nghĩ ngợi giây lát rồi tóm tắt lại nội dung: “Phim nói về một học sinh trung học xuyên không về thời cổ đại qua một tấm gương. ở đó cô ấy đã gặp một vị vương gia, hôm sau dùng gương quay về thời hiện đại thì phát hiện mình đã đến mười năm sau, cứ thể xuyên qua xuyên lại.”


Phó Quân Thâm: “…”


Một bộ phim rất đặc biệt, rất máu chó.


“Ừm, chờ chút, anh hỏi giúp em.” Phó Quân Thâm lấy di động ra, bấm số. Sau khi điện thoại được kết nối, anh cất giọng uể oải: “Alo.” Từ sau khi xảy ra chuyện ở quán bar, Nhiếp Triều vẫn luôn ở rịt trong nhà. Lúc nhận được điện thoại của Phó Quân Thâm, anh ta đang chơi game:


“Thất thiểu, tìm anh em có chuyện gì thế?” “Giúp tôi tìm một bộ phim truyền hình, nội dung phim là…” Phó Quân Thâm liếc nhìn cô gái, đoạn lặp lại một mạch những lời cô nói lúc nãy: “Chính là bộ phim này ”


Nhiếp Triều kinh hãi: “Thất thiếu, cậu bị xuyên không à?” Không phải chứ, giờ vẫn có người xem loại phim truyền hình máu chó này ư?


“Bớt nói nhảm.” Phó Quân Thâm trợn mắt: “Mau tìm đi.”


“Rồi rồi rồi.” Nhiếp Triều lật đật đi tìm ngay. Anh ta tự mở một công ty giải trí nho nhỏ nên tìm kiếm rất tiện. Chưa tới hai mươi giây sau, Nhiếp Triều đã trả lời: “Đê ma ma, Thất thiểu, tôi phát ói mất. Phim máu chó thế này mà lại là tác phẩm của công ty tôi, chờ đấy, tôi đi mắng cho bọn họ một trận ngay.”


“Quay cái trò gì tôi tạm thời không biết, chỉ riêng nội dung phim này đã đủ cho tôi đập vỡ cái đầu chó của đám biên kịch kia rồi, không biết trong não bọn họ chứa cái gì nữa.” “À gì nhỉ, Thất thiểu, tôi nói tên phim cho cậu nhé, hơi dài đấy, lại còn rất vô liêm sỉ, tôi nói ra còn thấy ngượng mồm.”


Năm giây sau, Phó Quân Thâm cúp điện thoại, trên mặt là vẻ phức tạp hiếm thấy: “Yêu Yểu, bộ phim em xem tên là…”


Dùng một chút, anh mới nói ra câu tiếp theo.


Giọng điệu vững vàng. “Tổng tài bá đạo và vương gia lạnh lùng ngày nào cũng đâu đả ghen tuông vì tôi.”


Bệnh viện Thiệu Nhân.


Doanh Tử Khâm đến bộ phận nhân sự.


Trước khi cô tiếp nhận bệnh viện này đã có rất nhiều bác sĩ Đông y nhảy việc nên bệnh viện tương đối thiếu người.


Những tin tức Thịnh Thanh Đường được chữa khỏi thành công đã truyền khắp tất cả các bệnh viện ở thành phố Hộ nên lại có không ít bác sĩ tới xin việc.


Doanh Tử Khâm không cưỡng ép bệnh viện Thiệu Nhân nhất định phải phát triển theo phương hướng bệnh viện chuyên về Đông y nên cô cũng tuyển cả bác sĩ Tây y.


Chỉ cần kiểm nhiều tiên là được.


“Cô Doanh, đây là danh sách ứng viên.” Trưởng phòng nhân sự đưa một tập tài liệu cho cô: “Hôm nay có tổng cộng một trăm năm mươi ứng viên, chúng tôi đã phỏng vấn một trăm hai mươi người, vẫn còn ba mười người nữa.”


Doanh Tử Khâm không nhận lấy tập tài liệu, cô chỉ khẽ gật đầu: “Tôi biết, các anh vất vả rồi.”


Trưởng phòng nhân sự được khen mà đâm ra lo sợ: “Cô Doanh khách sáo rồi, không có cô thì bệnh viện chắc chắn không có ngày hôm nay.”


Câu này không hề nói quá.


Vốn dĩ anh ta cũng đã định từ chức rồi, may là vẫn kiên trì ở lại.


“Bảy giờ bắt đầu phỏng vấn.” Doanh Tử Khâm liếc nhìn đồng hồ: “Tôi đi ăn bữa cơm, lát nữa tôi cũng tới xem sao.”

Nhấn Mở Bình Luận