Gương mặt u ám trải qua một đêm thức trắng, anh ngước nhìn đồng hồ vẫn không ngừng chạy theo từng phút đã bảy giờ hơn.
Đầu tóc bù xù lao vào nhà tắm rửa mặt tỉnh táo, đôi mắt đỏ hoe sưng mọng hiện diện lên tấm gương phản chiếu hình ảnh của kẻ ngốc thất tình.
Tiếng ồn ào ập tới từ bên ngoài vang vọng khiến anh chú ý.
" Dì Đào!! Sau này dì đi rồi ai chơi với con đây…"
" Dì đi rồi sẽ quay lại thăm cháu thôi, lại đây với bà nào. "
" Aaaaaaa không muốn!! Muốn dì Đào Đào cơ!!! "
Đám trẻ bủa vây quấn quýt ôm chặt khóc thút thít đòi cô ở lại. Lệ Đào khó xử cười trừ an ủi từng nhóc một bằng thanh kẹo mút.
" Cô sẽ quay lại tặng quà thật lớn cho tất cả luôn! Học hành cho tốt cô nhất định sẽ trọng thưởng xứng đáng. "
Nghe được lời cô nói bọn trẻ cũng bớt dính người, quay trở lại trạng thái vui tươi nhất mong cô đi bình an.
Mấy người hàng xóm hay tin cô phải đi xa cũng cất công chuẩn bị bánh trái quà cáp tặng lại cho cô.
" Nếu có bị tên chồng đó ngược đãi cứ chạy về đây kể lể, bọn tôi sẽ thay cô trừng trị hắn!! "
" Cảm ơn mọi người rất nhiều! "
Tố Lệ Đào rưng rưng cảm động, còn chưa kịp ôm chào tạm biệt thì tiếng động cơ lao đến từ xa chạy tới.
Chiếc xe hơi hào nhoáng khiến đám nhóc phấn khích chạy ùa tới xem.
Đôi chân thon dài đặt xuống nền đất ngay từ khoảng khắc đầu tiên khiến không ít người đổ đốn vì cái nhan sắc đẹp mã của anh.
Hàn Chi Sơ bước dài ôm eo cô thít chặt, mặt niềm nở tươi cười vô tình xây dựng lên một hình mẫu hoàn mỹ không tì vết, đẹp đôi tới khó tả.
" Chồng của cô Đào đúng là khôi ngô thật nha. "
" Hô hô nhìn là biết chăm chiều vợ rồi. "
Cô vùng vẫy thì thầm ngước nhìn anh với vẻ mặt nhăn nhó.
" Buông ra đi! Đang có nhiều người nhìn đấy! "
Anh gian manh cúi thấp ghé sát trêu chọc vợ.
" Chồng em đẹp trai không phải nên tự hào với người ngoài sao? "
" Anh…vô sỉ! "
Cao Điệp Vy cũng đon đả chạy tới vui vẻ chào hỏi phân phát quà cho mọi người, mỗi hộp nặng trĩu chứa tới mấy chục thỏi vàng.
Nhìn thấy vật phẩm trước mặt mà ngơ người, đời làm nông dân chưa bao giờ được cho số vàng giá trị lớn tới vậy. Mấy người xúm lại từ chối lịch thiệp không dám nhận, Chi Sơ bày tỏ lòng thành muốn cảm ơn nghĩa tình.
" Trong suốt thời gian qua mọi người vẫn luôn giúp đỡ cô vợ ngốc của tôi, món quà nhỏ này mọi người có thể không nhận nhưng tôi không thể mang ơn của người khác mà không trả. "
" Chi Sơ!! Ai là cô vợ ngốc của anh chứ?? "
" Được được, cô nhóc học tính cáu bẩn mắng lại chồng rồi. "
" Hàn Chi Sơ!!! "
Điệp Vy cười khúc khích nhìn hai người trêu chọc, đột nhiên cơn đau bụng dữ dội ập tới mặt mày nhăn nhó xin hỏi nhà vệ sinh.
Theo lời chỉ dẫn của bà, cô chạy gấp mở toang cánh cửa va đập phải Tự Phong vẫn trầm ngâm nhè nhẹ bước ra.
" Uida! Chú đi không nhìn đường sao!! "
" Chú? "
Mãn Tự Phong ngạc nhiên nhìn cô ngã sõng soài trên nền đất, một tay đỡ cô dậy dồn ép vào sát vách mất kiên nhẫn tra hỏi.
" Đứa nhóc như cô va phải người khác không biết xin lỗi sao? "
" Là chú không thèm né đấy chứ!? "
Nhìn ra bọng mắt sưng đỏ mới khiến cô ngừng bực tức, đẩy mạnh người anh lao ra phía ngoài đóng sập cửa lại vì gấp gáp.
" Này con nhóc mất lịch sự kia!!! "