Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

HÔM NAY TÔI LẠI BỊ ÉP SỐNG LẠI

Đúng là Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư đang chơi trò gọi hồn trong phòng 714 ở khách sạn Vịnh Trăng Khuyết.

Các cô đang chơi gọi kính tiên.

Kính tiên không khác gì đĩa tiên, đũa tiên, bút tiên, về cơ bản đều là trò gọi hồn. Để gọi kính tiên cần có máu tươi, gương, hai ngọn nến đỏ và một cái ô đỏ càng cũ càng tốt, quá trình thực hiện như sau: Vào mười hai giờ đêm đứng trước gương, đặt hai ngọn nến đỏ đã đốt cháy phía trước, sau đó nhỏ máu tươi lên nến với ý nghĩa che khuất ánh sáng, cuối cùng bật ô giấy đỏ đứng trước gương là có thể gặp ma.

Chờ đến khi kính tiên xuất hiện, bạn có thể đưa ra một yêu cầu, kính tiên sẽ thỏa mãn nguyện vọng của bạn.

Thật ra Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư không có ý muốn yêu cầu gì kính tiên. Các cô là người vô thần, chơi trò chơi này là vì không tin tà, chỉ muốn có chút kích thích mà thôi. Các cô đã từng chơi trò gọi hồn, không chỉ có kính tiên đêm nay mà còn bút tiên, gõ bát trên ngã tư đường, chơi trò bốn góc trong phòng…

Hai cô còn là bạn cùng phòng, nồi nào úp vung nấy, mới vào đã rất hợp nhau, ban ngày khi đi vẽ vật thực, hai người đã đi mua một túi máu gà và một chiếc ô giấy đỏ trong thôn, đợi đến mười hai giờ đêm là bắt đầu chơi gọi kính tiên.

Các cô cẩn thận làm theo từng bước, nhưng hai người cứ đứng che ô trước gương chừng hơn mười phút, trơ mắt nhìn ngọn nến cháy hơn phân nửa như máu chảy xuống bồn rửa tay, còn lại không có bất cứ chuyện gì xảy ra —— Thứ đáng sợ nhất trong phòng tắm là ánh đèn bị máu gà nhuộm đỏ.

Cho nên Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư cảm thấy có lẽ mọi người chỉ thổi phồng trò chơi này lên mà thôi, trên thực tế những trò chơi mà các cô đã từng chơi không hề khác nhau, tất cả đều là giả.

Đinh Mạn Quả đảo mắt nhìn xung quanh nhà tắm, lại nhìn hình bóng Đường Tư Tư và mình, bàn tay cầm ô hơi mỏi, mất kiên nhẫn hỏi: “Tư Tư, chúng ta đã đứng lâu vậy rồi, cậu có thấy gì không?”

“Tớ không thấy gì cả, lại một trò gọi hồn vô dụng.” Đường Tư Tư cau mày, nhìn bản thân rũ khóe miệng trong gương, phiền não thở dài, “Ôi, rốt cuộc trên đời này có quỷ không nhỉ? Để bọn mình gặp xem thử.”

Đường Tư Tư vừa dứt lời, hai ngọn nến đang cháy bên gương bỗng tắt phụt.

Bồn rửa tay trong khách sạn Vịnh Trăng Khuyết được lắp hơi thấp, nếu các cô muốn thổi tắt nến thì chắc chắn phải quay người lại, nhưng các cô đều không cử động, hơn nữa cửa thông gió trong phòng tắm cũng được các cô đóng lại, gió thổi không lọt, cho nên nến không thể bị gió thổi tắt được.

Vậy là ai thổi tắt nến?

Là quỷ.

Trong đầu Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư không hẹn mà cùng xuất hiện ba chữ này.

Đúng vậy, các cô chỉ vội vàng tập trung vào quá trình gọi hồn mà suýt nữa quên mất một chuyện: Nếu nến bị thổi tắt, như vậy chứng minh kính tiên đã đến —— Người đó thổi tắt nến, nói cho bạn biết mình đã đến.

Mà vừa rồi các cô yêu cầu gì?

Các cô muốn gặp quỷ.

Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư đảo mắt nhìn nhau, khuôn mặt và quần áo của các cô dưới ánh đèn cháy đều hiện ra màu đỏ tươi quỷ dị như bộ đồ đẫm máu, dù khuôn mặt vẫn là gương mặt quen thuộc nhưng lại khiến người ta sợ hãi không thôi.

“Lạch cạch…”

Tay cầm cửa vang lên tiếng động cực nhỏ, dường như có người đang vặn cửa nhà tắm của các cô —— Thế nhưng cửa phòng các cô đã khóa rồi, ai có thể nắm tay cầm nhà tắm của các cô đây?

Một luồng hơi lạnh len lỏi từ mắt cá chân làm hai người sởn hết da gà.

Đinh Mạn Quả lập tức thả ô xuống chạy đến bên cạnh cửa, khóa trái nhà tắm lại, cao giọng hỏi: “Ai đó?!”

Ngoài cửa không có tiếng đáp, tiếng tay cầm xoay chuyển cũng dừng lại, chuyển thành tiếng “Cốc cốc cốc” thật nhẹ.

“Tần Vũ đấy à?” Đinh Mạn Quả lại hỏi, “Cậu đừng làm trò nữa, mau lên tiếng đi.”

Tần Vũ là tên người bạn cùng phòng khác của các cô, rất lớn gan, chẳng qua cô không sợ nhưng cũng chưa từng chơi gọi hồn bao giờ, bởi vì cô cảm thấy rất nhạt nhẽo. Trái lại cô rất thích kể chuyện ma hù dọa Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư, khiến cho thỉnh thoảng hai người sẽ cảm thấy phiền, bày trò gặp ma chơi ác cô.

Nói tóm lại, ba nữ sinh này rất thích làm tổn thương lẫn nhau.

Tiếng đập cửa “Cốc cốc” cũng không tiếp tục lâu, sau khi không ai mở cửa, tiếng động kia lập tức biến mất.

“Tần Vũ?” Đinh Mạn Quả nhíu mày gọi.

“Rầm!”

Cơ thể Đinh Mạn Quả bị trận tông cửa này làm cho rung lên, tiếng gõ cửa dần bị thay thế bởi từng nhịp âm thanh mất kiên nhẫn, tốc độ gõ cũng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nặng.

Đường Tư Tư vẫn đứng cầm dù trước gương nghiêng đầu nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Mạn Quả, có phải Tần Vũ không?”

“Tớ không biết ——” Đinh Mạn Quả ngẩng đầu nhìn Đường Tư Tư, tiếng nói lập tức ngưng bặt. Con ngươi của cô co lại thành một chấm rất nhỏ, cứ như cô đang thấy một hình ảnh cực kỳ đáng sợ, khiến trái tim cô phải ngừng đập —— Trên thực tế, đúng là Đinh Mạn Quả nhìn thấy thật.

Bởi vì trong gương có hai người.

Ban nãy cô vẫn còn đứng cầm ô cùng Đường Tư Tư, nhưng bây giờ cô đang đứng trước cửa mà… Hình bóng còn lại trong gương hẳn không phải cô, vậy thì cô gái váy đỏ đang đứng cầm ô chung với Đường Tư Tư kia là ai?

“Tư Tư…” Đinh Mạn Quả thậm chí còn không dám hét lên, chỉ run giọng gọi tên Đường Tư Tư, “Cậu đừng bật ô nữa, mau đến ngăn cửa với tớ đi…”

Đường Tư Tư còn ngây ngốc hỏi lại: “Vì sao?”

Cô phát hiện ánh mắt nhìn gương của Đinh Mạn Quả vô cùng sợ hãi, lý trí nói cho Đường Tư Tư biết mình không nên quay đầu lại nhìn, nhưng cô lại không khống chế nổi đầu mà quay lại nhìn vào gương.

“Á á á á ——!”

Tiếng hét sợ hãi của cô phá tan màn đêm, đồng thời xé toạc bầu không khí tĩnh lặng, tiếng đập cửa bên ngoài nhà tắm càng lúc càng lớn, không ngừng rung lên, khiến cho Đinh Mạn Quả cảm giác cả căn phòng đều đang rung động dữ dội.

Suy nghĩ duy nhất trong đầu các cô lúc này là: Không được mở cửa!

Cho nên Đường Tư Tư lập tức vứt ô đi, chạy đến cạnh cửa nhà tắm dùng lưng chống cửa với Đinh Mạn Quả, nhưng “Đinh Mạn Quả” và “Đường Tư Tư” trong tấm kính vẫn còn đó, dưới ánh đèn đỏ máu, khóe môi bọn họ nở nụ cười đầy quỷ dị, cầm chặt chiếc ô đứng bất động như hai bức di ảnh đỏ thẫm.

Một trong những điều cấm kỵ nhất khi gọi kính tiên là: Trong quá trình gọi hồn, cho dù thấy bất cứ thứ gì thì cũng không thể buông tay trước khi tiễn kính tiên đi. Trong đầu hai người hoàn toàn đã bị sợ hãi chiếm cứ, ngoại trừ lớn giọng cầu cứu, hi vọng những người phòng khác có thể nghe thấy đến cứu các cô thì không làm được gì khác. Mà sau đó có người đến thật, chỉ là quá trình mở cửa không thuận lợi mà thôi.

Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư nói tiếng gõ cửa vọng đến từ bên ngoài, chuyện hai người bọn họ làm nãy giờ là dùng lưng chắn cửa, thế nhưng người ngoài cửa ai cũng nói tiếng gõ kia lại vọng ra từ trong nhà tắm, cứ như Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư đang tự biên tự diễn một màn kịch vậy.

Vài nữ sinh nghe các cô giải thích xong thì sợ hãi không thôi, Tần Vũ cau mày nói: “Tớ không tin, không phải là hai cậu đùa dai đấy chứ?”

Tần Vũ nói xong còn mắng: “Trên đời này làm gì có ma quỷ? Mấy con quỷ tớ từng gặp đều là hai người này giả thành thì có.”

“Bọn tớ bị điên mới đùa kiểu này với cậu!”

Đường Tư Tư được nam sinh đỡ ra hành lang khóc lóc quát lớn, vừa rồi cô bị đạp bay lên tường, cơ thể đau muốn chết, chẳng qua chút đau đớn ấy không là gì so với việc bị nhốt trong nhà tắm trước đó.

Tô Hồng Dứu lại chú ý tới một chi tiết trong lời nói của các cô: “Hai em vừa nói đèn trong nhà tắm chưa từng tắt à?”

Đinh Mạn Quả gật đầu: “Vâng ạ, chỉ có nến là tắt thôi.”

Cố Nhung hít một hơi thật sâu, nói cho các cô biết: “Vừa rồi cả tòa nhà đều mất điện.”

Đường Tư Tư lúng túng nói: “Sao, sao lại vậy được… Đèn trong phòng tắm sáng nãy giờ mà?”

Cô nói xong còn nghiêng đầu, nhìn thoáng qua phòng 714, đèn ngủ trong phòng vẫn còn nhấp nháy, mà trong nhà tắm có ánh sáng đỏ hắt ra, cho thấy bóng đèn bên trong không hỏng, nhưng không ai dám vào tắt đèn.

Kết quả một giây sau, Thẩm Thu Kích rời khỏi người Cố Nhung, đi vào phòng 714 tắt đèn, sau đó vặn đèn trong nhà tắm xuống, bật vòi nước rửa sạch vết máu xung quanh rồi về hành lang cầm bóng đèn quan sát.

Mọi người thấy động tác của hắn thì khẽ giật mình, dường như không thể tin được nơi này lại có một người to gan tới vậy.

Cố Nhung đã nhìn mãi thành quen với hành động của Thẩm Thu Kích, mắt không thèm chớp, tỏ vẻ bình tĩnh kiêu ngạo, mãi tới khi hắn buông bóng đèn đã được rửa sạch, không nhanh không chậm nói một câu, sắc mặt của cậu mới thay đổi. Mà không chỉ có Cố Nhung, sắc mặt của những người khác cũng rất khó coi.

Thẩm Thu Kích nói: “Cho dù có cắt điện hay không, bóng đèn này cũng không thể sáng được, bởi vì nó bị đứt dây tóc bóng rồi.”

Đinh Mạn Quả ngơ ngẩn, còn Đường Tư Tư thì khóc ngất.

Cụ Khương cau mày, lên tiếng giải quyết: “Phòng này không thể cho người ở được nữa, khóa cửa lại, chuyển hai cô bé này sang phòng khác.”

Đinh Mạn Quả nghe vậy thì đỏ mắt, cầu xin nhìn những người xung quanh: “Bà ơi, có thể cho nữ sinh khác đến ở với bọn cháu không?”

Một nữ sinh đứng gần cô nghe được liền nói: “Ai mà dám ở với các cậu nữa?”

Có nữ sinh còn phụ họa thêm: “Tôi nghe nói mấy trò gọi hồn này đều phải tiễn “Tiên” đi, chắc chắc hai cậu chưa tiễn kính tiên, ai mà biết kính tiên còn đi theo các cô hay không…”

“… Bọn cháu ở ngay bên cạnh phòng 714, có thể cho bọn cháu đổi phòng không?”

“Đúng thế, cháu sợ lắm. Sao các cậu có thể chơi trò chơi như vậy trong khách sạn? Các cậu đã từng nghĩ tới bọn tôi chưa?”

Hành lang sáng đèn của khách sạn Vịnh Trăng Khuyết bây giờ chỉ còn vang vọng tiếng khóc sầu não và mấy câu xin lỗi tuyệt vọng của Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư, khiến cho mọi người cảm nhận được bầu không khí yên tĩnh quỷ quyệt.

“Hay là…” Mặc dù Tần Vũ hay cãi nhau với các cô, nhưng dù sao cũng ở chung ký túc xá, cô cũng không ác độc tới vậy, đang định đề nghị hay là để Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư ở chung với mình. Kết quả cô vừa lên tiếng, nữ sinh ở chung phòng 718 với cô nói ngay: “Tôi không đồng ý.”

“Hay là đêm nay các em ở chỗ chị nhé?” Tô Hồng Dứu lắc eo chậm rãi đi đến trước mặt hai người, nụ cười dịu dàng, giọng nói mềm mại, nhưng không hiểu sao Cố Nhung lại nghe ra chút… chờ mong trong giọng cô?

Nhất là khi nữ sinh kia nói có thể “kính tiên” đang đi theo Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư, trông Tô Hồng Dứu như rất muốn gặp kính tiên kia vậy.

Cho nên Tô Hồng Dứu tiếp tục nhẹ giọng dỗ dành: “Chị ở tầng một, trong phòng có giường lớn, ba người chúng ta chịu khó chen chúc chút vẫn ngủ được.”

Nếu đổi thành bất cứ ai, cho dù là nam sinh thì Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư nhất định sẽ đồng ý ngay tắp lự, nhưng nếu là Tô Hồng Dứu, các cô sẽ rất do dự.

Tô Hồng Dứu vừa đẹp vừa dịu dàng, nhưng cô chỉ thích mặc đồ đỏ, mà hiện tại Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư vừa trải qua cơn kinh hoàng rất khó chịu đựng nổi.

“Khụ khụ!!”

Thấy Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư chần chờ không nói gì, Tô Hồng Dứu đang định khuyên thêm, cụ Khương lập tức ho vài tiếng. Bà chống gậy gõ cộc cộc, nghiêm khắc nói: “Đêm nay cho hai cô bé ở với bà, trong phòng bà có tượng Thủy Quan, dù là kính tiên hay kính quỷ cũng không vào được.”

Tô Hồng Dứu cau mày khuyên cụ Khương thay đổi chủ ý: “Nhưng mà…”

Ngay lập tức cô bị cụ Khương trừng mắt lườm nên đành xấu hổ im lặng, Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư sợ cụ Khương đổi ý nên cũng cuống quít đồng ý.

Cụ Khương hít sâu một hơi, thấy Tô Hồng Dứu buồn bã như vậy đành nói: “Nếu cô đã rảnh rỗi vậy thì cầm mấy bức tranh Thủy Quan đến phát cho học sinh nữ đi, nhân tiện dọn dẹp lại phòng 714.”

“Vâng!” Tô Hồng Dứu đồng ý ngay.

Xem ra cô không sợ phòng 714 hơn cả Thẩm Thu Kích, hơn nữa còn bằng lòng ở bên trong. Sau khi nhận lời cụ Khương liền ngâm nga xuống khỏi tầng bảy, lấy tranh Thủy Quan phát cho các nữ sinh.

Việc này dừng ở đây, ai về phòng người nấy khóa cửa.

Chuyện đầu tiên sau khi Thẩm Thu Kích về phòng là hỏi tội Cố Nhung, thở dài: “Hầy, không biết là ai nịnh tôi, bảo đến Hoán Sơn là có thể tắm suối nước nóng dưỡng thương, kết quả chưa kịp tắm suối để lành miệng đã bị thương thêm.”

Cố Nhung nghe xong khẽ giật mình, cau mày hỏi hắn: “Cậu lại bị thương nữa à? Bị khi nào?”

Thẩm Thu Kích rất hưởng thụ sự quan tâm của Cố Nhung dành cho mình, nhưng việc nào ra việc nấy, có thù vẫn phải báo, cho nên Thẩm Thu Kích chỉ vào mông mình, nhắc cậu chuyện đêm nay mình bị cậu véo tỉnh.

Cố Nhung: “…”

“Cái đó là bất đắc dĩ thật mà.” Cố Nhung bất đắc dĩ nói, “Cậu cũng biết tôi gặp phải cô gái váy trắng, vả lại cậu còn nói đêm nay sẽ bảo vệ tôi, sau đến cả việc cô ta vào phòng cậu cũng không biết?”

Thẩm Thu Kích nghe vậy, nghiêng người nhìn cậu một lát, sau đó đi đến bên giường vươn tay, không biết lôi ở đâu ra một sợi dây đỏ, buộc dây xung quanh giường một vòng, ở phần đầu lẫn đuôi dây đều có chiếc chuông màu đồng, nhưng dù Thẩm Thu Kích vừa cầm vừa lắc cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

“Đây là chuông cảm ác, nghĩa cũng như tên, lúc nào nó cảm nhận được ác niệm quanh lệ quỷ mới rung lên, nếu như không rung, vậy thì chứng tỏ quỷ hồn mà cậu gặp không có ác ý.” Thẩm Thu Kích giải thích cho Cố Nhung, “Tôi đặc biệt tiêu mười hai đồng phí bưu điện xin con nuôi của chú Bảy gửi tới, nếu chuông này vang lên là tôi tỉnh ngay, không vang thì sẽ được ngủ yên ổn.”

Mười hai đồng là một khoản tiền lớn đối với Thẩm Thu Kích.

Cố Nhung cảm nhận được sự quý trọng mà Thẩm Thu Kích dành cho mình, hơn nữa hắn cũng khẳng định rằng —— Cô gái váy trắng kia không có ác ý với cậu.

Đôi môi khép mở của cô như đang nói chuyện với cậu, nhưng vì không phát ra tiếng nên Cố Nhung cũng không biết rốt cuộc cô đang nói gì.

Liên hệ đến việc đêm nay Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư gọi kính tiên, chẳng lẽ cô gái váy trắng đang nói cho cậu biết khách sạn có nguy hiểm, mau chạy đi ư?

Thế nhưng Thẩm Thu Kích nói hắn chưa từng nghe Vịnh Trăng Khuyết có án mạng, mà khi Cố Nhung ở đây cũng không thấy hoảng loạn như ở bệnh viện thành phố hay khi ở tòa Minh Tâm, thay vì nói cậu sợ Vịnh Trăng Khuyết, còn chẳng bằng nói nhiều lúc bị suy nghĩ của mình dọa sợ, đó chỉ là những cơn sợ hãi sinh ra từ trong linh hồn, chứ thật ra cậu chưa từng gặp.

Cố Nhung vẫn đang suy nghĩ, kết quả lại nghe thấy tiếng Thẩm Thu Kích vang lên bên tai, giọng nói trầm thấp không đứng đắn: “Cố Nhung, cậu nói thật cho tôi, có phải đêm nay cậu muốn sàm sỡ nên mới bóp mông tôi không?”

Cuối cùng hắn còn nhấn mạnh thêm: “Cậu nói thật đi, tôi sẽ không giận đâu.”

Cố Nhung: “…”

Sao Thẩm Thu Kích cứ thích chụp mũ cho cậu thế nhỉ?

“Vậy có phải đêm nay cậu lấy dây đỏ ra là vì đã ngấp nghé tôi từ lâu, muốn âm thầm kết dây tơ hồng cho tôi không?” Cố Nhung quyết định lấy độc trị độc, cong môi cười cười nhìn Thẩm Thu Kích, cười nhạo hắn: “Nếu cậu nói thật thì tôi cũng không giận đâu.”

Nhưng Cố Nhung lại không ngờ rằng, Thẩm Thu Kích nghe cậu nói xong lại để lộ biểu cảm “Quả nhiên là cậu muốn sàm sỡ tôi”, còn trả lời cậu: “Đúng vậy.”

Cho nên Cố Nhung rất kinh ngạc.

Thẩm Thu Kích thừa nhận ngay không chút suy nghĩ, trong tròng mắt đen sâu thẳm hơi rũ xuống đều là bóng dáng của cậu, nhưng Cố Nhung nhớ trước đây đôi mắt của Thẩm Thu Kích cơ hồ không chứa nổi một tia sáng,

tựa như tên của hắn —— Kích.

Qua kích vân hoành, dao ủng tranh vanh(1).

Ngập tràn nỗi tiêu điều cô quạnh.

Mà Thẩm Thu Kích vẫn đang cầm lấy sợi dây chuông đỏ kia, đưa chuông đến trước mặt cậu, nghiêm túc hỏi: “Thế Cố Nhung, em có bằng lòng kết dây tơ hồng với anh không?”

Thẩm Thu Kích gọi đầy đủ cả tên lẫn họ của cậu. Chỉ khi nào hắn nghiêm túc mới gọi cậu như vậy. Cho nên… Thẩm Thu Kích không đùa?

Cố Nhung giật mình nhìn Thẩm Thu Kích.

Suy nghĩ của cậu hoàn toàn trống rỗng, cũng không biết nên trả lời câu hỏi của Thẩm Thu Kích như thế nào, cho nên hắn trả lời luôn thay cậu: “Nhìn anh làm gì? Em cũng động tay động chân với anh rồi, chắc chắn là đồng ý.”

Cố Nhung chỉ nhìn vào mắt Thẩm Thu Kích, hoàn toàn không để ý bàn tay nắm chặt sợi chuông đỏ đã bắt đầu hơi trắng.

Thẩm Thu Kích rất căng thẳng, hắn muốn đợi Cố Nhung trả lời, nhưng hắn lại không muốn nghe Cố Nhung từ chối, cho nên hắn đành đáp lời thay Cố Nhung, dù sao nếu không đồng ý, chắc chắn cậu sẽ từ chối ngay.

Cũng may Cố Nhung không từ chối.

Thẩm Thu Kích cảm thấy Cố Nhung bằng lòng, chẳng qua bây giờ cậu đang xấu hổ nên không nói gì, chỉ ngầm thừa nhận mà thôi.

Thật ra Cố Nhung nghe thấy câu nói cợt nhả phía sau của Thẩm Thu Kích nên cho rằng hắn đang đùa —— Hơn nữa trò đùa này còn suýt lừa được cậu.

Mặc dù Cố Nhung cũng không hiểu vì sao khi biết đây là trò đùa lại sinh ra cảm giác mất mát. Dường như cơn mất mát này chỉ có lời nói thật của Thẩm Thu Kích mới có thể lấp đầy.

“Được, tôi bằng lòng.” Cho nên cuối cùng cậu vẫn nhận lấy sợi chuông đỏ Thẩm Thu Kích đưa cho cậu, khuôn mặt giãn ra nhẹ nhõm, bên trong lại nôn nóng căng thẳng, “Mau lên giường ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải lên miếu Thủy Quan dâng hương đấy.”

Dù Cố Nhung biết đây là trò đùa của Thẩm Thu Kích, cậu cũng đồng ý. Bởi vì chỉ có làm như vậy, Cố Nhung mới cảm thấy lỗ hổng kia được thỏa mãn.

Chờ Thẩm Thu Kích quấn dây đỏ quanh giường rồi đi nằm, trước khi thiếp đi, Cố Nhung đặt hai tay trên bụng suy nghĩ: Chẳng lẽ mình thích Thẩm Thu Kích ư?

Sao cậu lại thích… đối thủ một mất một còn một tháng không thay ga giường được nhỉ?

Chờ đã, một tháng không thay ga giường!

Cố Nhung tỉnh ngủ mở choàng mắt, cậu lại véo mông Thẩm Thu Kích khiến hắn bật dậy, hỏi: “Từ sau khi chúng ta quay về từ bệnh viện thành phố, cậu đã thay ga giường lần nào chưa?”

“Chưa.” Thẩm Thu Kích không hiểu vì sao Cố Nhung lại hỏi như vậy, nhưng vẫn nói thật, “Trước khi chúng ta vào viện mới thay ga, về sau anh vẫn luôn ở cùng em ở trong bệnh viện, vừa về trường được hai tuần đã đi với em đến Hoán Sơn.”

Bọn họ ăn dầm nằm dề trong bệnh viện hơn nửa tháng đấy, nửa tháng không ngủ chắc chắn giường đã phủ bụi rồi! Sao còn ngủ được nữa?!

Bệnh sạch sẽ của Cố Nhung phát tác, cứ nghĩ là giận đến mức muốn mắng người, cuối cùng vẫn cố nhịn không nói gì, trở lưng quay người ngược về phía Thẩm Thu Kích.

Thẩm Thu Kích phát hiện Cố Nhung ngủ quay lưng với mình, cẩn thận giật áo ngủ của Cố Nhung: “Sao vậy?”

Cố Nhung không nói gì.

Thẩm Thu Kích suy nghĩ một lúc, đột nhiên ngộ ra —— Cố Nhung lại phát bệnh thích sạch sẽ rồi.

Cho nên hắn lập tức nhận lỗi: “Chờ chúng ta quay về từ Hoán Sơn, anh sẽ đi đổi ga giường ngay.”

Lúc này Cố Nhung mới hài lòng nằm thẳng lại, giọng nói mềm mại như đoạn dân ca Giang Nam: “Được rồi, ngủ đi.”

Cố Nhung cũng nhận ra —— Hai tuần là tầm nửa tháng, tốt hơn nhiều so với Thẩm Thu Kích trước đó một tháng mới thay một lần.

Thẩm Thu Kích sạch sẽ hơn rồi!

Chẳng trách cậu lại có hảo cảm với Thẩm Thu Kích, bởi vì cậu thích người ở sạch mà.

Vịnh Trăng Khuyết yên ả nghênh đón bình minh.

Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư ở chung phòng với cụ Khương không xảy ra chuyện nữa, tất cả học sinh bình yên tỉnh giấc. Cô Tô và thầy Dương đứng dưới sảnh tầng một khách sạn, định đợi đủ người mới đi cùng người dân leo núi đón lễ mừng lúa mới, Tô Hồng Dứu nói hôm nay cô không đi làm, không cần phải làm việc, cũng muốn đến miếu Thủy Quan, có thể làm hướng dẫn viên cho bọn họ.

Lúc đó có nữ sinh hỏi cô Tô và thầy Dương có biết chuyện của Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư đêm qua hay không, dù sao động tĩnh cũng rất lớn, ai ngờ cả hai người đều nói bọn họ ngủ rất ngon, không nghe thấy gì cả.

Các nữ sinh nhìn nhau, lại thấy cụ Khương quầng mắt xanh đen và Đinh Mạn Quả cùng Đường Tư Tư đi ra, tất cả đều tự giác không nhắc lại nữa.

Tô Hồng Dứu thì ngược lại, rõ ràng đêm qua làm việc đến hơn nửa đêm, không biết mấy giờ đi ngủ, hôm sau lại phấn chấn, mắt không có quầng thâm, khuôn mặt vẫn da trắng môi đỏ như cũ.

Hiện tại Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư rất sợ màu đỏ, cho nên không dám tới gần Tô Hồng Dứu. Nhưng chó độc thân Lộ Tiếu Vu rất thích chị gái Tô Hồng Dứu xinh đẹp, lập tức chạy tới hỏi cô: “Chị Hồng Dứu ơi, em có thể hỏi chị giữ da như thế nào không? Sao chị không có chút thâm mắt nào vậy? Chị gái em có vành mắt rất đậm, chị ấy bảo thấy có chị gái xinh đẹp nào không thâm mắt thì phải hỏi giúp chị ấy một chút.”

Lộ Tiếu Vu đột nhiên có một cô chị gái từ trên trời rơi xuống đang định lân la làm quen với Tô Hồng Dứu, chờ thân rồi mới xin cách liên lạc.

Tô Hồng Dứu lại khẽ thở dài: “Đó là vì chị đánh kem che khuyết điểm, ngày nào cũng ngủ muộn, sao mắt lại không có quầng thâm được?”

Lộ Tiếu Vu nghẹn một lúc lâu, chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: “…Vậy chị dùng kem che khuyết điểm của hãng nào? Để em mua cho chị em một lọ.”

“Lừa em đấy.” Kết quả Tô Hồng Dứu cười càng tươi hơn, “Chị đây đẹp sẵn rồi, mắt làm gì có quầng thâm? Không cần giữ cũng đẹp.”

Lộ Tiếu Vu: “…”

Thôi bỏ đi, cậu ta vẫn nên làm chó độc thân vậy, ai bảo không biết cua gái.

Cũng may ở quầy tiếp tân chỉ có cậu ta và Tô Hồng Dứu, cho nên không ai thấy trò hề của cậu ta.

Vì để lấp liếm sự xấu hổ khi cua gái không thành, Lộ Tiểu Vu cầm một miếng bánh ngọt đào xốp giòn(2) đặt trên đĩa trắng nơi bàn cắn một cái, cậu ta nghĩ đĩa bánh này là để đãi khách nên mới đặt trên quầy tiếp tân, ai ngờ Tô Hồng Dứu thấy cậu ta ăn thì ngẩn ra, vội vàng chặn lại: “Ấy, cái đó là bánh ngọt chị chuẩn bị để đi viếng mộ đấy.”

“Phụt ——!”

Lộ Tiếu Vu phun toàn bộ bánh đào ra ngoài.

Tô Hồng Dứu nói gì?

Viếng mộ?
Nhấn Mở Bình Luận