Cố Nhung kéo chăn lên đắp kín người, nhưng vẫn khó có thể ngăn cản cơn rét lạnh không biết từ đâu đến kia, kéo từ mắt cá chân rồi dần dần bò lên sống lưng run rẩy của cậu, cho nên dù trong phòng bệnh này còn có hai người khác, nhưng Cố Nhung vẫn không nhịn được mà sợ hãi.
Suốt từng đợt lạnh lẽo kia, Cố Nhung đột nhiên nhớ ra bệnh viện là một nơi rất quái đản, rất nhiều câu chuyện ma đều xảy ra ở bệnh viện, bởi vậy trong đầu Cố Nhung bỗng hiện lên suy nghĩ: Chẳng lẽ mình lại gặp quỷ nữa?
Hơn nữa người già đã dặn rồi, không được nghĩ tới quỷ, bởi vì thứ này chỉ cần bạn nói muốn gặp nó, nó sẽ tới ngay.
Cho nên Cố Nhung liều mạng lắc đầu, muốn vứt suy nghĩ này ra khỏi não, nhưng có rất nhiều lúc con người không thể khống chế được suy nghĩ của mình, bạn càng không muốn nghĩ tới việc gì, việc đó sẽ ngoan cố cắm rễ vào đầu bạn.
Cố Nhung lắc đầu vài lần, ném sạch những suy nghĩ kia đi, ánh mắt lại thoáng nhìn vào ông cụ đang run rẩy ngồi trên chiếc ghế phía đuôi giường của bệnh nhân tắc ruột.
Ông ta run rẩy rất dữ dội, cứ như cơ thể không được thoải mái cho lắm.
Cố Nhung gọi ông ta hai tiếng ông ta cũng không đáp lời, cho nên Cố Nhung đành bất đắc dĩ gọi bệnh nhân tắc ruột dậy, hỏi ông: “Ông ơi, hình như bạn ông không được khỏe lắm, ông ấy còn đang run lên kìa.”
“Thế hả?” Bệnh nhân tắc ruột chống tay nâng người dậy, không nhìn về phía đuôi giường mà nghiêng đầu nhìn bệnh nhân rò hậu môn bên tay phải ông, sau đó nói cho Cố Nhung, “Ông ấy có khó chịu chỗ nào đâu?”
Bệnh nhân rò hậu môn nghe thấy hai bọn họ nói chuyện cũng ngồi dậy, nói đỡ vào: “Ông ổn mà, sao thế?”
Trái tim Cố Nhung hụt mất một nhịp, cậu run rẩy nâng tay lên, nuốt nước miếng chỉ vào đuôi giường bệnh nhân tắc ruột: “Ông… ông ấy không phải là bạn tới thăm ông à?”
Ngay khi Cố Nhung vừa dứt lời, ông cụ phía đuôi giường cũng ngừng run rẩy, cơ thể lại đờ ra.
Bệnh nhân tắc ruột nhìn vào chỗ cậu chỉ, rõ ràng ông cụ kia cách đó không xa, nhưng trông ông như không thấy gì, nhanh chóng quay đầu lại, cười nói với Cố Nhung: “Nhóc con, cháu đang đùa đúng không? Đuôi giường ông làm gì có ai.”
Cố Nhung sắp điên rồi.
Cậu cố gắng chớp chớp mắt, hy vọng là mình đã nhìn nhầm, cũng rất muốn nói mình đang đùa bạn cùng phòng, nhưng ông cụ đó ngồi phía đuôi giường thật, không hề biến mất chỉ vì cuộc trò chuyện của họ.
“Nhưng mà…” Cố Nhung vừa mở miệng, lại nhanh chóng ngậm lại.
Bởi vì ông cụ luôn cúi đầu nay đã ngẩng đầu lên —— không đúng, phải nói là quay người.
Nhưng nói là quay người cũng không hoàn toàn chính xác, bởi vì ông ta vẫn luôn đưa lưng về phía Cố Nhung, chỉ là đầu ông ta xoay góc 180o mà người bình thường không thể nào làm được, dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Cố Nhung.
Cố Nhung cho rằng mình thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy sẽ sợ hãi, sẽ hét thật to, sẽ khóc, nhưng có lẽ là vì trong phòng bệnh còn có hai người bạn cùng phòng, bọn họ còn cách cậu không xa, cho nên chỉ hơi hé môi không nói gì, trừng mắt nhìn ông ta.
Ông lão kia không làm gì thêm, cùng lắm là trừng cậu mà thôi.
Chỉ là trừng mắt lâu sẽ khiến nó bị xót, Cố Nhung không khống chế nổi mà chớp mắt, nhưng sau khi khoảng đen chớp mắt qua đi, Cố Nhung lại phát hiện biểu cảm trên mặt ông lão kia đã thay đổi —— ông ta đang cười.
Nụ cười kia vô cùng quái dị, khóe môi của ông lão kéo tới tận mang tai, phần miệng như bị xé toạc ra, ánh mắt ông ta nhìn Cố Nhung vẫn vô cùng hung ác nham hiểm, hình thành sự tương phản trên khuôn mặt, nhưng ông lão kia vẫn không đứng dậy, chỉ nhìn chằm chằm vào Cố Nhung.
Sau đó Cố Nhung lại chớp mắt thêm lần nữa, lúc này ông lão đã có thay đổi —— ông ta đứng lên, đi tới đuôi giường của Cố Nhung, mà cơ thể với phần đầu xoay 180o cũng trở nên rõ ràng hơn.
Cảnh tượng này dọa Cố Nhung sợ tới mức lạnh cả người, cơ thể của cậu không khống chế nổi mà chớp mắt, vị trí của ông lão kia liền từ đuôi giường chuyển thành mạn giường.
Cố Nhung cũng vì vậy mà tìm ra quy luật: Chỉ cần cậu chớp mắt, ông già kia sẽ cử động, cách cậu ngày càng gần.
Hơn nữa mỗi khi ông cụ thay đổi vị trí đều chỉ trong chớp mắt, nếu cậu không chớp mắt, ông cụ sẽ không làm gì, nhưng con người sao có thể không chớp mắt cho được?
Bây giờ ông lão đã ở gần cậu lắm rồi, chờ cậu chớp thêm cái nữa, ông cụ sẽ ở đâu đây?
Cố Nhung cảm giác mình như đang bị dồn vào một con ngõ cụt, cậu vốn tưởng mình chỉ không tới được bệnh viện, nào ngờ tới bệnh viện rồi vẫn không thay đổi được kết cục.
Mặc dù cậu đã cố gắng khống chế mí mắt của mình, nhưng bản năng chớp mắt vẫn không thể thay đổi được, tốc độ chớp mắt rất nhanh, ngay khi Cố Nhung còn chưa kịp phát giác, cậu đã chớp mắt rồi.
Nhận ra mình đã làm việc không nên làm, Cố Nhung sợ hãi đến ngừng thở, nhưng kỳ lạ là ông cụ kia không tới gần cậu thêm nữa.
Ông cụ kia chỉ mở miệng, dùng tiếng nói khàn khàn quái dị chào hỏi cậu: “Cô gái, cô cũng ở đây à?”
Cô gái? Cậu là nam mà? Cô gái ở đâu ra?
Ngay khi Cố Nhung đang thắc mắc, phía sau lưng cậu bỗng truyền đến tiếng cười khanh khách trong trẻo như tiếng chuông kêu, nhưng lại khiến lòng người phát lạnh.
Rốt cuộc Cố Nhung cũng hiểu ra —— người mà ông lão vẫn luôn nhìn không phải cậu, mà là sau lưng cậu.
Bởi vì ông cụ luôn ở trước mắt, cho nên cậu chỉ lo để ý phía trước, hoàn toàn bỏ qua sống lưng phát lạnh của mình, cũng hoàn toàn không để ý tới từng đợt âm khí phả vào cổ.
Làm gì có ai đứng sau lưng cậu phả hơi vào cổ, mà là như câu dặn dò khi ấy Thẩm Thu Kích cõng cậu đã nói —— sau lưng cậu có quỷ.
Giờ phút này, chủ nhân tiếng cười đang nằm trên lưng cậu, phát ra tiếng lẩm bẩm chói tai, là giọng của một người phụ nữ: “Tôi vẫn luôn… ở đây…”
Cảm xúc của Cố Nhung hoàn toàn vỡ tan, cậu gào thét một tiếng tuyệt vọng, xốc chăn nhảy xuống giường.
Phản ứng của con người trong cơn sợ hãi cùng cực chính là hét lớn và chạy trốn, Cố Nhung cũng muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này, nhưng cậu quên mất tay mình vẫn còn gắn bình thuốc hạ sốt, lực tác động quá lớn khiến túi thuốc bị giật ra rớt xuống đất, nước thuốc bên trong tràn ra, chân Cố Nhung đạp lên trên nước thuốc.
Cái đó gọi là trong cái rủi còn có cái xui.
Nếu bạn là người xui xẻo bình thường, chân đạp vào nước thì cùng lắm ngã một cái, nhưng Cố Nhung lại bị thần xui ám, cậu cứ vậy mà trượt bay ra ngoài cửa sổ, ngã lộn cổ xuống sàn xi măng.
Chẳng qua khi cậu nằm dưới mặt đất cách đó bảy tầng, Cố Nhung lại cảm thấy khá bình tĩnh,
Nhưng sự bình tĩnh đó cũng không kéo dài được lâu, bởi vì cậu lại nghe thấy dưới lớp gạch lạnh băng phía sau lưng có tiếng hỏi của người phụ nữ không biết đã bám theo cậu bao nhiêu lâu ——
“Cậu muốn đi với tôi ư?”
Giọng nói truyền đến từ sau lưng, Cố Nhung mở to hai mắt, đồng tử dần giãn ra, khiến khuôn mặt cậu dừng lại ở thời khắc hoảng sợ tuyệt vọng tới mức tử vong.
*
Không biết qua bao lâu, chờ ý thức của Cố Nhung lần nữa trở lại, suy nghĩ cũng đã bị thu về, Cố Nhung chớp mắt, phát hiện hình như mình lại sống lại.
Kỳ lạ là cậu không quay về ký túc xá, mà là quay về khoảng thời gian Thẩm Thu Kích đã đưa cậu đến phòng bệnh.
“Thế cậu đuổi tôi đi à?”
Thẩm Thu Kích nhét vào tay cậu một thứ đồ màu xanh lục. Cố Nhung nghe vậy, ngơ ngác cúi đầu nhìn quả kiwi trong tay —— trái kiwi đã được gọt vỏ, chỉ chừa lại chút vỏ nơi cuống, có thể ăn luôn.
Thẩm Thu Kích tiếp tục hỏi cậu: “Tôi gọt kiwi rồi, không cho tôi ăn vài miếng đã à?”
Cố Nhung im lặng hai giây, không kịp suy nghĩ nhiều, cậu chỉ nhớ rõ sau khi Thẩm Thu Kích đi, ông lão quỷ kia mới tới phòng bệnh, vì thế biến sắc nắm lấy tay Thẩm Thu Kích, hai mắt rưng rưng, giọng hơi nức nở: “Đừng đi!”
Tiếng “Đừng đi” này vừa mang theo tình ý chân thành vừa réo rắt thảm thiết bi thương, cứ như Thẩm Thu Kích không quay về ký túc xá mà muốn bỏ Cố Nhung đi vậy —— mấu chốt là Cố Nhung mới là người đuổi Thẩm Thu Kích.
Cho nên Thẩm Thu Kích bị thái độ trước sau không đồng nhất của Cố Nhung làm cho ngẩn ra.
Bệnh nhân bên cạnh thấy Cố Nhung nắm lấy tay Thẩm Thu Kích, khuôn mặt cũng trở nên vi diệu, có lẽ là ông không hiểu vì sao vừa rồi Cố Nhung còn phủ nhận Thẩm Thu Kích không phải bạn trai mình, bây giờ lại diễn kịch sinh ly tử biệt như vậy.
“Cậu ăn đi, mau ăn đi.” Mà Cố Nhung lại sợ thật, cậu sợ Thẩm Thu Kích vứt mình lại rời đi, bèn nhét trái kiwi đã gọt vỏ vào lại tay Thẩm Thu Kích.
Còn cầm thêm một trái kiwi khác trên bàn, cướp lấy dao gọt hoa quả từ tay Thẩm Thu Kích bắt đầu gọt, vừa gọt vừa nói: “Cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được, tôi gọt cho cậu! Chỉ cần cậu đừng đi, hức…”
Thẩm Thu Kích: “…”
Âm cuối nghẹn ngào kia là sao?
Nhưng sau đó Thẩm Thu Kích cũng phát hiện, Cố Nhung đang khóc thật, nước mắt cứ rơi lã chã, khóc vô cùng thê thảm.
Hắn không khỏi nghẹn lời: “Cố Nhung, cậu…”
Cố Nhung ngẩng đầu lau nước mắt, hai mắt ướt nhèm nói: “Thẩm Thu Kích, cậu đừng đi, cậu đi rồi tôi sẽ chết mất…”
“… Được được được tôi không đi nữa.”
Thẩm Thu Kích cũng không định đi, hắn không hiểu rốt cuộc Cố Nhung đang làm gì, chỉ cảm thấy với tình huống này mà hắn bỏ đi thật, có lẽ Cố Nhung sẽ đặt dao gọt kiwi lên cổ, uy hiếp hắn: “Nếu cậu dám đi tôi sẽ chết cho cậu xem!”
Thẩm Thu Kích bị trí tưởng tượng của mình làm cho xấu hổ, chỉ có thể đồng ý.
Nhưng sau đó hắn lại nói: “Nhưng tôi không mang theo đồ dùng cá nhân tới.”
Thật ra hắn cũng không định ở lại bệnh viện chăm cho Cố Nhung, hắn định dùng 300 đồng vừa rồi đi mua đồ hàng ngày còn dư lát nữa mang ra thuê y tá chăm sóc cho cậu, cho nên hắn chỉ mua đồ hàng ngày mà thôi.
Chỉ là bây giờ Cố Nhung muốn giữ hắn lại, Thẩm Thu Kích nghĩ có lẽ hắn lại phải đi siêu thị một chuyến nữa rồi.
Ai ngờ Cố Nhung vừa nghe Thẩm Thu Kích phải rời khỏi phòng bệnh, sợ tới mức dùng từ không kiểm soát: “Cậu dùng tôi đi!”
Thẩm Thu Kích: “?”
Tác giả có lời muốn nói: Hôm sau ——
Thẩm đang ăn vụng bánh quy.
Nhung mắng: Cậu còn có liêm sỉ hay không?
Thẩm: Không sao, dù sao mặt tôi cũng dày.
Nhung:?
Sau đó nữa ——
Nhung – thái độ trước sau không đồng nhất, nhanh chóng biến sắc.
Thẩm mắng: Hừ, đồ đàn ông dễ thay đổi.
Nhung: Không sao, dù sao mặt tôi cũng dày.
Thẩm:?
**************