Editor: Cô Rùa
***
Cậu hốt hoảng đi qua đi lại khắp nơi, thế nhưng không thể nhìn thấy hay chạm vào được bất cứ thứ gì cả.
Ngoài một màu trắng xoá ra thì cái gì cũng không có.
Bỗng nhiên trong đầu Khâu Ngôn Chí lóe lên một suy nghĩ.
Có phải cậu đã ch3t rồi hay không?
Đây là đâu? Thiên đường hay địa ngục?
Không.
Phải bình tĩnh.
Khâu Ngôn Chí tự dặn lòng mình như vậy.
Nơi đây không phải thiên đường, càng không phải là địa ngục, đây là trò chơi.
Phải tỉnh táo, không được hoảng loạn, nhất định có thể tìm được cách giải quyết.
Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra…
Ch3t tiệt! Làm sao ông đây có thể bình tĩnh được! Con game chó má gì thế!! Lỗi ch3t người như này cũng có thể thông qua kiểm định quốc gia mà cho phát hành trên thị trường được sao! Ai đã làm ra con game này vậy? Đáng lẽ phải bò tù mấy người từ sớm rồi mới đúng!!
Nhưng chửi rủa chưa được bao lâu thì Khâu Ngôn Chí đã từ từ ngừng lại, cậu ngồi bệt xuống đất ôm lấy hai đầu gối, nhìn không gian trắng xóa vô biên trước mắt mình, cảm nhận cơn đói tột cùng.
Đói quá.
Đói đến mức toàn bộ dạ dày như muốn quấn lại với nhau.
Đói đến nổi cái bụng đều đau thắt.
Đói đến độ hoa mắt chóng mặt, lòng bàn chân đều phiêu phiêu.
Cậu cảm thấy mình sắp ch3t đói rồi.
Đột nhiên cậu sực nhớ hình như trong phòng cậu có một viên kẹo trái cây.
Nhớ là có nhưng cậu cũng không chắc chắn lắm.
Cậu nghĩ, nếu khi nãy cậu không ra khỏi phòng thì có khi nào phòng cậu sẽ không biến mất và cậu có thể tìm được viên kẹo ấy hay không?
Mà lỡ cậu tìm được rồi thì viên kẹo đó sẽ có màu gì? Hương gì? Ăn có ngon không?
Là vị dâu tây?
Hay là vị bưởi?
Hoặc cũng có thể là vị mâm xôi chăng?
Nếu là kẹo dâu thì nhất định là màu hồng phấn rồi, cho vào miệng chắc chắn sẽ rất ngọt nhưng không ngấy, bởi vì dư vị của nó là một vị chua thanh đạm. Cho dù ăn xong rồi thì hương vị ấy vẫn còn quấn quýt giữa răng môi, lưu lại một thời gian rất lâu.
Cậu không ngừng ảo tưởng từng chút về viên kẹo ấy, giống như chỉ có làm vậy thì cậu mới có thể gắng gượng sống tiếp được.
Dường như bởi vì quá đói mà cậu nhìn thấy ảo giác.
Cậu thấy ở nơi tận cùng của mảnh hư vô trắng tuyết ấy.
Đột nhiên xuất hiện cảnh sắc đẹp như mơ.
Cậu nhìn thấy những đám bột đủ màu sắc sáng rực rỡ lần lượt bay lên từ phía chân trời, cuối cùng chúng nó chụm lại ở chính giữa không gian, màu nâu tụ lại thành sàn nhà, màu xám thì tụ thành mặt tường, còn màu đen cũng dần hợp thành những trụ nhà theo.
Con đường từ cửa cầu thang dần trải dài ra, sau đó lan ra hành lang rồi đến chỗ Khâu Ngôn Chí.
Cảnh tượng này thật sự làm người ta chấn động đến mức nói không nên lời, giống như đang xem một bộ tác phẩm điện ảnh về khoa học viễn tưởng vĩ đại, cậu nhìn thấy thế giới đang trải rộng ra ở trước mắt mình.
Mà ở giữa thế giới ấy còn có một người đàn ông, người ấy mặc một bộ đồ vest cao cấp màu xám đậm, trong tay cầm một xấp tài liệu, đang cúi đầu đi tới chỗ Khâu Ngôn Chí.
Người ấy bước từng bước đến.
Thế giới cũng theo từng bước chân ấy mà sinh ra.
Lúc này Khâu Ngôn Chí mới nhận ra, toàn bộ thế giới trong mắt cậu đều là được sinh ra từ dưới bước chân của người ấy.
Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí đang ngồi bệt trên sàn nhà mà ngơ ngác dõi theo anh, hơi nhíu mày.
“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu đưa giấy tờ trong tay mình qua, “Đây là đơn ly hôn, cậu nhìn…”
Khâu Ngôn Chí bất ngờ bật dậy, bổ nhào vào lòng của Hạ Châu, đơn ly hôn trong tay Hạ Châu rơi tá lả đầy đất, anh còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người nọ ôm chặt lấy.
“Cậu làm cái gì đó?!” Hạ Châu cau mày, đang định đẩy cậu ra thì cậu lại đột nhiên khóc oà lên.
Khâu Ngôn Chí khóc như muốn ch3t đi sống lại, khóc đến độ thở không ra hơi, từng giọt nước to tròn tuyệt vọng không ngừng lăn xuống, rất nhanh đã làm ướt đẫm áo sơ mi của Hạ Châu.
Hạ Châu chưa từng trông thấy bộ dạng khóc lóc thế này của Khâu Ngôn Chí bao giờ cả, trước giờ Khâu Ngôn Chí cùng lắm chỉ rươm rướm nước mắt mà thôi, nhưng khóc đến không màng hình tượng như vậy thì vẫn là lần đầu tiên anh được nhìn thấy.
Hạ Châu muốn đẩy cậu ra, nhưng mà làm thế nào cũng đẩy không được, chỉ có thể mặc cho cậu ôm, giọng điệu lạnh nhạt: “Cậu khóc cái gì?”
Khâu Ngôn Chí thật sự muốn trút hết tất cả hoảng loạn và tủi thân mà mình có ra bên ngoài, sau đó Hạ Châu nghe thấy cậu vừa khóc vừa nói.
Em đói quá.
Hạ Châu: “…”
Chẳng biết tại sao khi Hạ Châu nghe xong câu này lại có xúc động muốn bế Khâu Ngôn Chí lên, đi đến bên cửa sổ, ném cậu xuống dưới lầu.
Hạ Châu rời khỏi ngôi nhà này ba ngày.
Trong suốt ba ngày ấy.
Khâu Ngôn Chí không hề có hạt cơm nào vào bụng, ngay cả nước cũng không uống một giọt.
Vì thế liền xuất hiện cảnh tượng Hạ Châu lạnh lùng đứng trong phòng bếp, nhìn Khâu Ngôn Chí điên cuồng càn quét tủ lạnh.
Khi Khâu Ngôn Chí uống xong hộp sữa bò thứ hai, đồng thời xé mở cây xúc xích thứ sáu, thì Hạ Châu xoay người tính rời đi.
“Anh, anh đừng đi!” Khâu Ngôn Chí gần như rối loạn mà kêu lên.
Khâu Ngôn Chí nhón mũi chân nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn là một mảnh tuyết trắng mênh mông. Hiện tại cậu có thể ngồi ở đây ăn tẹt ga đều là dựa vào Hạ Châu, lỡ như Hạ Châu đi mất, đừng nói là tủ lạnh, thậm chí cả cây xúc xích trong tay cậu có khi cũng sẽ biến mất theo.
Hạ Châu cho Khâu Ngôn Chí ăn bơ toàn tập, xoay người đi lên lầu.
Khâu Ngôn Chí có hơi khẩn trương, hoang mang và rối loạn mà chộp lấy một thanh chocolate trong tủ lạnh, kẹp thêm một lon nước và một hộp bánh kem mini rồi lẽo đẽo theo sau Hạ Châu.
Hạ Châu cau mày quay đầu hỏi cậu: “Cậu cứ đi theo tôi làm gì?”
Khâu Ngôn Chí khẩn trương hỏi: “Vậy anh tính đi đâu?”
Hạ Châu lạnh lùng nói: “Phòng sách.”
Khi nãy Khâu Ngôn Chí bổ nhào vào lòng Hạ Châu khiến anh làm rơi hết giấy tờ xuống nền nhà, bây giờ bên trên còn in rất nhiều dấu chân, đã không còn dùng được nữa.
Hạ Châu đến phòng sách chính là để lấy thêm một bản ly hôn mới và đóng dấu mộc đàng hoàng lên lần nữa.
Khâu Ngôn Chí vừa nghe thấy Hạ Châu không đi xa, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu còn lâu mới để ý Hạ Châu đến phòng sách làm gì, hiện tại trong đầu cậu chỉ có ăn thôi.
Khâu Ngôn Chí ngồi sóng vai với Hạ Châu ở bên bàn làm việc, vừa ăn bánh kem vừa hút nước rột rột, sau đó cậu xé thanh chocolate ra, hai chân dưới bàn vô thức mà đong đưa.
Cậu không ngờ hạnh phúc lại đơn giản như thế.
Mãi đến khi Hạ Châu đóng dấu xong giấy tờ, mang nó tới trước mặt Khâu Ngôn Chí.
“Ký.” Hạ Châu nói.
Khâu Ngôn Chí thấy rõ năm chữ đơn thỏa thuận ly hôn to đùng ở trên giấy, suýt chút nữa đã sợ đến mức làm rơi bánh kem trong tay xuống đất.
“Không, em không ký!” Khâu Ngôn Chí gông cổ lên nói, “Em có ch3t cũng không ly hôn với anh!”
“Tại sao?” Hạ Châu hỏi.
Bởi vì tôi thật sự không muốn ch3t đói ở nơi này.
Khâu Ngôn Chí vẫn chưa nghĩ ra được cái cớ nào thuyết phục hết, nên chỉ có thể cúi đầu, không nói lời nào.
Hạ Châu vạch đơn ly hôn ra, giọng anh bình tĩnh mà xa cách: “Cậu có thể xem kỹ các điều khoản bên trong, lúc trước ba cậu lấy chuyện đầu tư cho công ty tôi để làm điều kiện kết hôn, về phương diện này, chúng ta có thể lựa chọn hợp tác tiếp hoặc là tôi mua lại cổ phần, trả tiền lại cho ba cậu, ngoài ra căn nhà này và ba chiếc xe trong gara, tôi đều có thể sang tên hết lại cho cậu…”
“Em không muốn.” Khâu Ngôn Chí đẩy đơn ly hôn ra chỗ khác, cúi đầu cắn ống hút, nói, “Em không muốn ly hôn.”
Hạ Châu ngẩng đầu nhìn về phía Khâu Ngôn Chí, anh không nói một câu nào hết, chỉ có điều ánh mắt lại rất lạnh.
Khâu Ngôn Chí có hơi chột dạ mà dời tầm mắt đi, tiếp tục cắn ống hút, cố tỏ ra mạnh mẽ nói: “Mất mớ gì em phải ly hôn với anh chứ.”
Hạ Châu cười nhạo một tiếng, châm chọc nói: “Cậu thật sự không biết lý do tại sao ư?”
Khâu Ngôn Chí mở to mắt nói dối: “Không biết.”
Hạ Châu: “Vậy được, tôi hỏi cậu, nếu cậu đã không thích tôi, cảm thấy tôi vừa khốn nạn vừa ngu si, chẳng được chỗ nào tốt hết thì tại sao lại không muốn ly hôn với tôi?”
Khâu Ngôn Chí buông đồ ăn trong tay mình xuống: “Em thích anh mà.”
Hạ Châu thật sự bị tức đến bật cười: “Vậy ý cậu là hôm đó tôi bị ảo giác sao?!”
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn Hạ Châu, đôi mắt cậu trong veo, con ngươi vừa đen vừa sáng, lúc nhìn chằm chằm người khác sẽ dễ dàng làm đối phương sinh ra một loại ảo giác chân thành lại tha thiết, cậu cứ vậy mà nhìn Hạ Châu, sau đó chậm rãi nói.
“Nếu em không yêu anh, không thích anh thì cớ gì em lại phải tốn công tốn sức để kết hôn với anh?”
“Nếu em không yêu anh, thì mất mớ gì em lại mạo hiểm cả tính mạng chắn đèn thay cho anh, em vì lý do gì mà diễn một vở kịch như thế chỉ vì muốn có được sự chú ý và tình yêu của anh?”
“Nếu em không yêu anh thì tại sao từ sau khi anh rời đi em lại không ăn không uống ở lì trong nhà suốt ba ngày chỉ vì chờ anh thôi?”
“Nếu em không yêu anh… Thì tại sao em lại phải nói dối là em yêu anh chứ?”
Khâu Ngôn Chí dừng một chút, thanh âm có chút khàn khàn.
“Hạ Châu, em thừa nhận là em đã gạt anh, cũng từng gài bẫy anh, em là con người ti tiện, vô sỉ, nhưng anh phải biết em lừa anh, nói dối anh, ti tiện và vô sỉ như vậy đều là vì… Là vì em yêu anh.”
Vẻ mặt của Hạ Châu không hề xúc động một chút nào.
Ánh mắt anh vẫn lạnh nhạt như cũ.
Anh nói: “Vậy cậu giải thích chuyện ngày hôm đó như thế nào?”
Khâu Ngôn Chí im lặng.
Cậu rũ mắt xuống, bàn tay dần dần siết chặt lại, hàng mi cũng vì bất an mà run lên.
Qua một hồi lâu, cậu giống như đã hạ xuống quyết tâm, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Châu.
Vẻ mặt của cậu mang theo một chút ảm đạm và đau khổ, khoé miệng cậu hơi giật giật, giống như muốn cười nhưng làm thế nào cũng không cười nổi.
“Hạ Châu, anh biết DID không?”
Hạ Châu cười lạnh một tiếng: “Cậu nghĩ tôi sẽ tin những lời nhảm nhí của cậu nữa sao?”
Đôi mắt của Khâu Ngôn Chí nhắm nghiền sau đó lại chậm rãi mở ra, trong giọng nói còn mang theo một chút run rẩy không dễ gì phát hiện.
Cậu nói: “DID, tên đầy đủ là Dissociative Identity Disorder, dùng để chỉ bệnh nhân mắc chứng rối loạn đa nhân cách, hay còn gọi là một rối loạn tâm thần được đặc trưng bằng ít nhất hai nhân cách khác biệt. Hạ Châu, nếu em nói ngày hôm đó không phải em thì anh có tin không?”
Hạ Châu nhìn chằm chằm Khâu Ngôn Chí, anh không cho phép bản thân lộ ra bất kỳ một cảm xúc khác thường nào, anh vẫn dùng giọng điệu lạnh nhạt như cũ bao bọc lấy chính mình: “Cậu nghĩ tôi sẽ tin ư?”
Khâu Ngôn Chí tiếp tục nói: “Cậu ta tên là Hạ Viễn, cậu ta vốn dĩ không tin vào tình yêu, cậu ta không yêu ai và cũng không cần được ai yêu, cậu ta luôn nói với em tình yêu là thứ ngu ngốc, cũng cho rằng việc em yêu anh là khờ dại, bởi vậy mỗi lần cậu ta xuất hiện đều sẽ luôn mắng chửi anh, sỉ nhục anh.”
“Hôm ấy, sau khi anh phát hiện chuyện em gài anh kết hôn và bỏ đi, em đã rất là hoảng loạn, em cảm thấy em sắp mất anh rồi, nên tâm trạng lúc đó của em không được ổn định, chính vì vậy mà Hạ Viễn mới ra được, cậu ta cho rằng tình yêu là thứ đáng khinh nhất, thậm chí còn cảm thấy tình yêu mà em dành cho anh thật hèn mọn và đáng xấu hổ, vì thế cậu ta cố ý bắt chước em và làm quá lên như vậy là để sỉ nhục em… Sau đó chính là những chuyện mà anh đã nhìn thấy.”
Đôi mắt đen láy của Hạ Châu lạnh lùng Khâu Ngôn Chí, không nói lời nào.
Trong lòng Khâu Ngôn Chí có chút rối bời.
Thật ra cậu cũng cảm thấy mình nói có hơi lố.
Nhưng cậu thật sự hết cách rồi.
Chỉ là cậu không biết cậu bịa ra cả đống như vậy thì Hạ Châu có thể tin được bao nhiêu.
Nhưng mặc kệ Hạ Châu tin hay là không tin, Khâu Ngôn Chí cũng không dám rời khỏi Hạ Châu trong khoảng thời gian này.
Sau khi ăn xong, đầu óc của cậu đã linh hoạt hơn một chút, cũng nghĩ thông suốt được không ít vấn đề.
Đại Hoàng đã từng nói, nếu không chú ý mà OOC quá trớn, thì sẽ khiến hệ thống NPC bị hỏng.
Khâu Ngôn Chí nghi ngờ tất cả những gì mà cậu đang gặp phải bây giờ đều có liên quan đến hệ thống của Hạ Châu bị hư tổn, khiến cho toàn bộ thế giới trong game xuất hiện trục trặc.
Cho nên cậu không có cách nào rời khỏi game, cũng không có cách nào kết nối được với nó, trừ khi dựa vào Hạ Châu.
Hạ Châu là ngọn nguồn của mọi vấn đề và mâu thuẫn.
Cũng là chìa khoá để giải quyết tất cả vấn đề.
Có điều Khâu Ngôn Chí vẫn còn một thắc mắc.
Giả sử cậu không thể kết nối với game là bởi vì trò chơi đã quên mất thân phận người chơi của cậu, và không gian trắng xóa mà cậu nhìn thấy hẳn là giao diện trống, vì game không thể vận hành được.
Vậy thì tại sao sau khi Hạ Châu xuất hiện, toàn bộ trò chơi lại bắt đầu vận hành lại một lần nữa?
Hạ Châu là một NPC, dưới tình huống không có người chơi, tại sao trò chơi lại xây dựng toàn bộ mô hình thế giới cho anh ấy?
Lúc đó, Hạ Châu bước từng bước đến trước mặt Khâu Ngôn Chí, thì thế giới cũng dần được hình thành lại ngay dưới chân của anh ấy.
Trong mơ màng, Khâu Ngôn Chí thật sự sinh ra một loại ảo giác.
—— Tựa như Hạ Châu không phải là NPC của game mà là chủ nhân của nó vậy.
Đúng lúc này Hạ Châu chợt đứng lên, đi ra ngoài.
Khâu Ngôn Chí lật đật đuổi theo bước chân anh: “Anh muốn đi đâu?”
Hạ Châu quay đầu, không nhịn được nữa mà nói: “Sao cậu cứ đi theo tôi hoài vậy?”
Khâu Ngôn Chí có chút oan ức mà lui về phía sau một bước: “Em sợ anh bỏ em.”
Hạ Châu đen mặt hỏi cậu: “Cậu là trẻ vị thành niên hả? Hay là tàn tật? Cậu không thể sống độc lập được sao?”
“Em không thể.” Khâu Ngôn Chí cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Em chỉ có thể ở cạnh anh.”
Hạ Châu cảm thấy mình đã không còn gì để nói với Khâu Ngôn Chí, nên cũng không để ý đến cậu nữa.
Hạ Châu vốn định sang một tòa chung cư khác.
Nhưng Khâu Ngôn Chí cứ đi theo anh như vậy thì việc chuyển từ nhà này sang nhà khác cũng không còn ý nghĩa gì, dứt khoát ở lại nơi này luôn.
Càng ngày Hạ Châu lại càng cảm thấy Khâu Ngôn Chí có bệnh.
Hạ Châu chỉ cần nhúc nhích một cái thôi là Khâu Ngôn Chí đã vô cùng khẩn trương, hỏi anh muốn đi đâu.
Hạ Châu không cảm xúc nói: “Đi tắm.”
Khâu Ngôn Chí không hề biết liêm sỉ mà nói: “Em có thể tắm cùng anh không?”
Đương nhiên là Hạ Châu sẽ từ chối cậu rồi, ấy vậy mà Khâu Ngôn Chí còn làm ra vẻ mặt mất mát, sau đó lập tức chạy qua phòng kế bên tắm rửa, tiếp đó lại ngồi xổm ở trước cửa phòng tắm đợi Hạ Châu ra.
Hạ Châu tắm rửa xong đi ra, Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nói: “Hạ Châu, anh có thể đi cùng em qua phòng của em một chút không?”
Mới đầu Hạ Châu tính từ chối, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của Khâu Ngôn Chí, chẳng biết tại sao lại đồng ý, muốn xem thử cậu rốt cuộc muốn làm gì.
Phòng của Khâu Ngôn Chí cách phòng tắm và phòng của Hạ Châu rất xa, nếu Hạ Châu không đi cùng thì Khâu Ngôn Chí sẽ không nhìn thấy phòng của mình được.
Khi Hạ Châu đến, cậu cầm lấy quần áo và điện thoại, sau đó cậu quả thực tìm thấy kẹo trái cây trong trí nhớ của mình ở ngăn tủ.
Giống y như trong tưởng tượng của cậu, chỉ có điều là có hai viên.
Một cái là dâu tây, một cái là hương bưởi.
Khâu Ngôn Chí cẩn thận lột viên kẹo dâu tây ra, sau đó bỏ vào miệng.
Từng cấu tạo đến hương vị đều giống như đúc với cái vị cậu tưởng tượng khi còn đang mê mang ở trong khoảng không vô định kia hai ngày.
Trước là vị ngọt, cuối cùng dư lại vị chua.
Bỗng nhiên Khâu Ngôn Chí cảm thấy mũi mình cũng chua theo.
Khâu Ngôn Chí nắm chặt viên kẹo bưởi còn lại ở trong lòng bàn tay.
Hạ Châu có chút mất kiên nhẫn: “Cậu bảo tôi tới đây làm gì?”
Khâu Ngôn Chí có chút miễn cưỡng mà đưa viên kẹo bưởi cho anh: “Anh muốn ăn viên kẹo trái cây này không, ngon lắm đó.”
Hạ Châu cau mày nói: “Không ăn.”
“Thế thì thôi vậy.” Khâu Ngôn Chí cẩn thận cất kẹo đi, sau đó ôm lấy chăn đệm trên giường nói với Hạ Châu, “Đi thôi.”
Hạ Châu: “Đi đâu?”
Khâu Ngôn Chí: “Phòng ngủ của anh.”
Hạ Châu: “… Khâu Ngôn Chí, rốt cuộc cậu bị cái gì vậy?”
Khâu Ngôn Chí lại ôm cái chăn bên cạnh: “Em có thể ngủ trên mặt đất.”.
Cuối cùng Khâu Ngôn Chí vẫn ngủ ở trên giường.
Dường như đã từ rất lâu rồi cậu chưa có được một giấc ngủ nào ngon như thế.
Dưới đôi mắt cậu là quầng thâm nhàn nhạt, trông bộ dáng của cậu có hơi bất an, cả người đều cuộn lại thành một nhúm nho nhỏ, bờ môi còn có hơi run run.
Không biết cậu đang mơ thấy ác mộng hay gì mà cả người cậu bỗng nhiên rùng mình một cái, sau đó bất chợt bắt lấy cánh tay của Hạ Châu.
Sau khi bắt lấy tay Hạ Châu thì toàn thân cậu đều trở nên an bình.
Cậu nhích lại gần Hạ Châu hơn một chút, ôm trọn cánh tay Hạ Châu vào trong lòng nguc.
Cuối cùng nặng nề ngủ thiếp đi.
Hạ Châu nhìn chằm chằm Khâu Ngôn Chí trong chốc lát.
Sau đó lấy máy tính bảng ra, mở một ứng dụng liên lạc và trò chuyện với một bác sĩ tâm lý mà mình quen.
Anh nói sơ qua chuyện Khâu Ngôn Chí thừa nhận bản thân mình có hai nhân cách cho bác sĩ.
Muốn đặt trước lịch hẹn với bác sĩ để lần sau đưa Khâu Ngôn Chí đến khám.
Hạ Châu do dự một chút, bổ sung thêm một câu trong khung thoại.
“Cũng có thể chuyện hai nhân cách ấy là do cậu ta tự bịa ra, nhưng trừ chuyện đó thì tôi còn nghi ngờ thêm cậu ấy bị k1ch thích cái gì nữa, cho nên có một chút di chứng, trông lúc nào cũng bất an.”
Bác sĩ nói: “Lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu một phần tài liệu vào trong mail của cậu, cậu có thể dựa vào đó và hành vi của bạn đời cậu để tự phán đoán xem cậu ta có nói dối hay không, lần sau gặp mặt chúng ta sẽ chẩn bệnh cho cậu ấy kỹ hơn.”
Hạ Châu tắt cửa sổ trò chuyện đi, đang chuẩn bị mở email lên thì máy tính bảng hết pin, tự động tắt nguồn.
Hạ Châu tính đứng dậy lấy đồ sạc, lại nhớ tới cánh tay của mình đang bị ai đó ôm cứng ngắc ở trong nguc.
Anh do dự một chút, thả máy tính bảng xuống sau đó cầm điện thoại lên.
Điện thoại anh không có download nhiều ứng dụng, cho nên anh theo thói quen mở trình duyệt ra, muốn đăng nhập vào tài khoản mail của mình.
Nhưng đến khi anh mở trình duyệt, chuẩn bị nhấn vào thanh công cụ tìm kiếm để vào email thì thấy điện thoại hiện lên mấy lịch sử cũ của trước đó, lúc này Hạ Châu mới nhận ra… Hình như anh cầm nhầm điện thoại của người khác.
Đây không phải là điện thoại của anh, là của Khâu Ngôn Chí.
Hơn nữa, lịch sử ghi chép mới đây nhất có hai cái lần lượt là.
“Biểu hiện thường ngày của người mắc bệnh DID.”
Và.
“Làm thế nào để giả bộ như bị DID.”
Hạ Châu mơ hồ nghe thấy tiếng nghiến răng của mình, anh đang chuẩn bị ném điện thoại đi, lại nhìn thấy lịch sử tìm kiếm ở phía dưới cùng.
“Làm thế nào để uyển chuyển nói cho đối phương biết là kỹ thuật của họ thật sự quá tệ.”
Lúc này Hạ Châu mới nghe thấy tiếng nghiến răng của mình một cách thật rõ ràng.
Hạ Châu cảm thấy tâm tình của mình hình như đã thay đổi.
Mới đầu phát hiện Khâu Ngôn Chí lừa gạt mình anh thật sự hận không thể ăn tươi nuốt sống Khâu Ngôn Chí.
Hiện tại.
Không ngờ trong đầu anh lại có một thanh âm vô cùng khắc chế và bình tĩnh nói
A, quả nhiên cậu lại lừa tôi.
Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí đang ôm tay mình ngủ đến say sưa ở bên cạnh, giật mạnh tay ra, đánh thức cậu dậy.
Khâu Ngôn Chí rõ ràng có hơi bối rối, vẫn còn buồn ngủ nhìn anh: “… Sao vậy anh?”
Hạ Châu đột nhiên hỏi: “Hiện tại cậu là Khâu Ngôn Chí hay là Hạ Viễn?”
Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút, sau đó chợt phản ứng lại, đôi mắt cậu sáng lấp lánh mà nói với Hạ Châu: “Em là Khâu Ngôn Chí, anh đừng lo lắng, bây giờ tinh thần của em rất ổn định, Hạ Viễn sẽ không ra ngoài được đâu.”
Hạ Châu gật gật đầu, cầm lấy điện thoại mà mình để bên cạnh, click mở một cái ứng dụng ghi chú.
Gạch một đường lên đó.
Được.
Cứ ở đó mà diễn đi hơ.
Sau đó Hạ Châu lại hỏi: “Vậy cậu có muốn ly hôn với tôi không?”
Khâu Ngôn Chí đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu kiên định mà lắc đầu: “Không muốn!”
“Tốt lắm.”
Hạ Châu để điện thoại xuống, nhìn Khâu Ngôn Chí.
Ánh mắt thâm trầm sâu xa.
“Đã như vậy, bây giờ tôi muốn thực hiện nghĩa vụ người làm chồng.”
“Nghĩa vụ gì cơ…”
Đột nhiên Khâu Ngôn Chí chợt hiểu ra, lập tức ngậm họng lại, trên mặt không còn chút máu.
- -----oOo------