Chiếc xe hộp sang trọng chạy xuyên màn đêm, gồng mình trong gió chở theo nhóm người ôm ấp đủ loại tâm trạng bất ổn.
Thằng Đực cả đường mệt nhọc chạy tới báo tin, cho nên lần này được đặc cách ngồi trên ghế phụ, đảm nhiệm trọng trách kể lại tất cả mọi chuyện cho mọi người.
Lần này trở về vội vã, Trúc không kịp nói rõ ngọn ngành cho Tỉnh trưởng, chỉ nhờ Thanh Trà giúp đỡ tạm thời che giấu chuyện này, chờ vợ chồng cô về dưới xem xét mọi chuyện thực hư thế nào, rồi sẽ cho người báo tin lại sau.
Trước đó nghe được anh trai bị ba chồng đánh hấp hối, Trúc sợ đến mức hai mắt đỏ hoe. Nói nào ngay, chuyện Thanh Bách theo đuổi cô hai Hoa cũng có một phần do cô thúc đẩy, nếu Thanh Bách nhỡ có mệnh hệ gì, cô sẽ ân hận chết mất.
Nhìn vợ ngồi bên cạnh vì lo lắng mà cả đoạn đường không chợp mắt nghỉ ngơi, ba Hưởng vừa thương vừa xót ruột xót gan. Cậu nắm lấy đôi bàn tay đã lạnh buốt vì nhiễm sương đêm, giúp cô chà sát rồi ủ ấm. Trong lòng bất chợt lại tức giận vô cớ, tung chân đạp lên ghế phụ phía trước, to giọng quát: “Thằng Đực, mày nghỉ lấy hơi xong đứt hơi luôn rồi hả? Còn không nhanh đem mọi chuyện nói rõ cho tao nghe!”
Thằng Đực bị cú đá của cậu ba doạ suýt nữa đã nhảy dựng đụng đầu nóc xe. Nó trề môi nhưng nào dám phàn nàn nửa lời, bèn tiếp tục câu chuyện dang dở của mình: “Cái hôm cậu bảo con đưa cô Hai Hoa về đấy, đi được nửa đường thì cậu Bách hớt hải chạy tới. Xong rồi cô Hai và cậu Bách nói chuyện riêng cùng nhau, kế đó cô Hai giận dữ lên xe, còn cậu Bách thì vẫn kiên trì đuổi theo tới làng Tiền luôn ạ.”
Nghe đến đó, Trúc bỗng cảm thấy hơi xây xẩm mặt mày, cô xoa nhẹ hai bên trán, hỏi: “Rồi sau đó xảy ra chuyện gì?”
Thằng Đực nuốt nước bọt, lấy hơi nói tiếp: “Cậu Bách tới thẳng nhà ông luôn, cô Hai thì kiên quyết đuổi người. Ông bà thấy cô làm căng, cũng mời cậu Bách đến nhà khác ở. Ai ngờ đâu...”
Thấy thằng Đực đến đoạn quay trọng lại ấp úng ngừng lại, ba Hưởng lại đạp thêm một cú vào ghế, thúc giục: “Nói tiếp!”
Lần này đã có kinh nghiệm, thằng Đực cũng không giật mình quá lố, nói tiếp: “Thì con định nói tiếp đây này, tại cậu ba gấp gáp quá thôi chứ bộ.”
Ba Hưởng trừng mắt nhìn nó, giận dữ mắng: “Mày trả treo với tao đó hả? Có tin tao đuổi mày đi dọn ao cá cho cả làng hay không?”
Ao cá của làng, chính là nơi nhiều “cầu cá” nhất. Là kiểu nhà xí ngoài trời - nơi giải toả vấn đề tiểu tiện có góc nhìn đẹp nhất, có thể tận hưởng làn gió mát trong lành thiên nhiên mang tới. Có điều... người giải toả thì hưởng thụ thật đấy, chứ bắt nó trầm mình đi dọn... nó chịu không nổi đâu!
Cậu ba nó trước giờ nói được làm được, thằng Đực không dám đôi co với cậu nữa, rụt cổ nói tiếp: “Ngờ đâu dượng hai Tài bất ngờ nhào tới, đứng trước cửa dùng mấy lời khó nghe chửi bới cô Hai. Cậu Bách đúng lúc nghe được liền đánh nhau với dượng hai Tài, cũng may là ông cho người ra can ngăn kịp lúc, nếu không ắt có án mạng xảy ra rồi đa. Sau đó không biết cậu Bách nói gì với ông bà, mà ông tức giận giơ gậy đánh cậu hấp hối luôn.”
Ba Hưởng nheo mắt nhìn chằm chằm vào thằng Đực hồi lâu, chợt hỏi: “Dượng hai Tài?”
Thằng Đực méo miệng, vả thật mạnh vào mặt mình, cười hì hì sửa lời: “Dạ, là con nói sai. Phải gọi là cậu Tài mới đúng.”
Lúc này ba Hưởng mới vừa lòng nói tiếp: “Tao đi có mấy hôm, anh ta sống thoải mái quá cho nên mới dám đến tận nhà lăn lộn ăn vạ như vậy. Đúng là không nên nương tay với mấy gã cặn bã không ra gì, chỉ tổ tạo thêm nhiều phiền phức về sau thôi.”
Nghe thấy mấy lời độc địa từ miệng chồng, Trúc vỗ mạnh vai cậu một cái, trừng mắt cảnh cáo cậu chớ lại nói càn, rồi nhăn mày hỏi thằng Đực: “Thế anh Ba mợ bây giờ thế nào rồi? Có ai lo chuyện thuốc thang hay chưa?”
Thằng Đực gãy đầu, đáp: “Cái này... con cũng không rõ nữa ạ. Lúc đó cô Hai Hoa chạy tới kịp lúc, bảo con chạy đi báo tin cho cậu mợ, cho nên con cũng chưa biết được mọi chuyện tiếp theo thế nào.”
Trúc càng nghe càng đứng ngồi không yên. Cô không ngờ ba chồng mình lại nóng tính tới mức đó, Thanh Bách cũng coi như quen biết với nhà họ, thuở nhỏ cũng từng cùng chơi bời quậy phá với nhau, thế vậy mà nói đánh liền đánh.
Chuyện đến mức này, có lẽ Thanh Bách đã đem mọi chuyện nói hết với phú ông. Thương thay tấm lòng cha mẹ, phú ông nghĩ con gái lại chịu ấm ức, cho nên mới đánh trước tính sau!. Đam Mỹ Hài
Về tình thì không ai sai cả, còn về lí... thì phải hỏi xem cậu Bách ngày hôm đó là vô tình hay cố tình mượn nước đẩy thuyền để gạo nấu thành cơm.
Nghĩ tới nghĩ lui lại vô tình nghĩ tới người không nên xuất hiện trong chuyện này, Trúc mờ mịt hỏi thằng Đực: “Cái tên đàn ông bội bạc đó tại sao lại dám tới nhà chúng ta gây sự?”
Thằng Đực vừa nghe đã biết người mợ nói đến là ai, bản thân nó cũng nổi giận, đáp: “Thì là... là.. cái gì chó... chó cùng đường cắn giậu đổ bìm leo đó mợ! Nhà họ Nguyễn bây giờ sa sút dữ lắm, cho nên bọn họ muốn đến nhà chúng ta ăn vạ vòi tiền đó đa!”
Trúc đỡ trán, thầm nghĩ nó hẳn là muốn nói câu “chó cùng rứt giậu*”, chỉ là học không đến nơi đến chốn nên láy luôn sang câu “giậu đổ bìm leo**”, rồi lại đem râu ông này cắm cằm bà kia, mới ra một câu dài như vậy.
(*) rơi vào bước đường cùng phải làm liều, kể cả làm xằng bậy.
(**) thừa lúc người gặp rủi ro, thất thế mà vùi dập, lấn lướt.