Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hôm Nay, Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa? - Trần Thanh Trúc

Cậu ba được vợ đỡ vào nhà, mông vừa chạm ghế thì lập tức ôm tay luôn miệng kêu than. Hiện tại Trúc nào còn tâm trạng để suy xét được cậu đau thật hay chỉ giả vờ, cô rối rít cho người đi gọi đốc tờ, còn mình thì cặm cụi rửa vết thương cho cậu.

Chút kĩ năng sơ cứu này, những đứa trẻ lớn lên trong viện mồ côi như cô ít nhiều cũng được dạy qua. Bọn họ không có ba mẹ ân cần chăm sóc, hầu hết đều phải tự mình giúp đỡ lẫn nhau. Không phải viện trưởng không quan tâm bọn họ, mà là số trẻ bị bỏ rơi ngày càng tăng, mà người lớn làm việc trong viện thì lại có hạn.

Ba Hưởng nhìn máu trên tay đã được cô rửa sạch, nhưng Trúc vẫn cúi đầu không nhìn cậu cũng chẳng nói năng gì. Như nghĩ đến gì đó, cậu chợt nhích người sát lại, dùng tay không bị thương nâng cằm cô lên, quả nhiên liền nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe long lanh ánh nước chực chờ rơi lệ. Nhìn thì có vẻ đáng thương lung lắm, nhưng chẳng hiểu sao lòng cậu lại vui mừng như trẩy hội, bật cười nói rằng: "Khóc chi đó? Có gì đâu mà em khóc, hửm?"

Trúc khịt mũi, đập rớt cái tay đang gãy cằm mình ra, hung hăng trừng cậu: "Em không có khóc! Mà lúc ấy nhiều người chạy ra cùng lúc như vậy, hà cớ gì mình tự nhảy vào làm gì!"

Ba Hưởng nhìn cô, lại ngứa tay chọc vào đôi má đỏ hồng kia, đáp: "Bọn chúng sao có thể không chút do dự mà nhào tới đỡ dao thay em cơ chứ!"

Trúc chỉ lườm cậu, không nói thêm gì.

Cậu ba ôm ấp - nâng cằm - chọc má người ta đủ rồi, tinh thần đã được thoả mãn, chậm rãi nói tiếp: "Đương nhiên, tôi cũng tuyệt đối không cho phép thằng nhãi Phạm Sáng múa may trước mặt tôi! Tôi chỉ bị thương chút xíu em đã khóc lóc thương tâm thế này rồi, nếu để thằng nhãi kia thành công đỡ dao, em định làm sao báo đáp ơn tình? Định bỏ tôi đi chăm nom nó?"

Trúc ném chiếc khăn vừa dùng lau bàn tay bị thương vào thẳng mặt cậu, cười mỉa bảo: "Đàn ông các người đều nghĩ phụ nữ chúng tôi trả ơn thì phải dùng cách lấy thân báo đáp ư? Sẵn đây em cũng xin phép nói thẳng, nếu Phạm Sáng thật sự bị thương, em sẽ lấy chồng mình ra báo đáp cậu ta! Như vậy mình đã an tâm hay chưa?"

Vợ gì nói một câu trả lời leo lẻo một câu, ngặt nỗi lần nào cậu cũng cứng họng không thể phản bác lấy nửa lời.

Cậu cứ ngồi đó mấp máy môi lại chẳng thốt câu nào, Trúc nhìn mà cứ thấy thương thương. Cô khẽ cười một tiếng, rót ly trà đưa tới trước mặt cậu, nói: “Mất máu nhiều thế thì uống tí nước bù vào đỡ đi thôi.”

Lời thuyết giáo ra đến vành môi bay lượn mấy vòng, cuối cùng vẫn bị cậu nuốt ngược vào trong, chỉ biết giả vờ đáng thương than rằng: “Đổ máu vì em, mà em cứ buông lời móc mỉa tôi mãi thế. Em chả thương tôi gì sất!”

Trúc hướng mắt về phía cửa, hờ hững đáp: “Em không thương cậu, thì em cũng chẳng thương ai. Nhưng cậu không thương em, thì chắc gì cậu đã không thương người khác!”

Đúng vậy, cô chỉ muốn tận hưởng một cuộc sống bình yên trọn vẹn, có cậu kề bên cũng được, mà một mình cũng tốt.

Ba Hưởng nhăn mày, nói: “Tôi đã nói rõ ràng với Thanh Thanh rồi, từ rày về sau chúng tôi đường ai nấy đi. Đương nhiên những gì tôi đã cho Thanh Thanh tôi cũng sẽ không đòi lại. Cô ta cũng thề thốt hứa hẹn sẽ không dính líu gì đến gia đình chúng ta nữa. Em yên tâm được rồi chứ?”

Không ngờ Trúc nghe xong lại bật cười, bảo: “Ba Hưởng, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn tin vào mấy lời thề thốt hứa suông đó? Hứa là nói bằng miệng, làm là hành động, anh có chắc ai cũng nói được làm được hay không? Tỉ như... anh từng hứa chăm lo cho cô ta cả đời, bây giờ thì sao?”

Ba Hưởng chẳng hiểu sao hai người bọn họ vốn còn đang vui vẻ với nhau, quay đi ngoảnh lại đã bắt đầu mâu thuẫn. Tâm trạng cậu bây giờ cũng chẳng tốt bao nhiêu, vì thế cọc cằn trả lời: “Những thứ mà tôi cho cô ta đủ để cô ta sống an nhàn cả đời, đó cũng coi như tôi chưa hề thất hứa!”

Giọng điệu và lời lẽ này rặc như mấy thằng đàn ông tồi chơi xong định bỏ, Trúc tức giận, nói: “Anh cũng hứa sẽ yêu...”

“Tôi chưa hề hứa hẹn chuyện tình cảm gì với Thanh Thanh cả! Bao gồm cả danh phận!” Ba Hưởng nổi giận cắt ngang lời Trúc, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào cô, nói rõ ràng rành mạch: “Thanh Trúc, tôi từng tuổi này rồi, chẳng lẽ không phân biệt đâu là chốn vui chơi, đâu là nhà để về hay sao? Tôi thừa nhận sau khi cưới em rồi mà tôi vẫn còn qua lại với Thanh Thanh là tôi sai! Nhưng kể từ khi tôi xác nhận em là nhà của mình, là tôi nghiêm túc muốn cùng em xây dựng tổ ấm! Những gì tôi làm mấy ngày nay chưa đủ bày tỏ rõ thái độ của mình hay sao? Vậy rốt cuộc là do tôi chưa đủ thành ý, hay do em hờ hững không muốn giữ lấy cuộc hôn nhân này?”

Hai người càng nói càng to tiếng, đám người ăn kẻ ở trong nhà đều rụt đầu lui ra ngoài, có đứa còn lẻn đi mách lại với ông và các cậu.

Tâm tư giấu kín trong lòng bị ba Hưởng thẳng thừng chọc thủng, Trúc nhất thời cũng chẳng đáp được câu nào. Ba Hưởng nói đúng, từ đầu tới cuối cô đối với cuộc hôn nhân này không quá thiết tha, tất cả đều thuận theo tự nhiên, hợp thì ở, không hợp thì tan, day dưa níu kéo làm gì một người “chồng” vốn chẳng phải của mình.

Cả hai im lặng ngồi đó không nói với nhau câu nào, cuối cùng ba Hưởng chỉ biết thở dài, mệt mỏi ngả người ra ghế, nói: “Vừa rồi tôi có hơi lớn tiếng, em đừng để trong lòng.”1

Cô nào dám!

Trúc bĩu môi, kéo bàn tay bị thương lại rỉ máu vì tức giận mà siết chặt của cậu lau sạch lần nữa, mắt thấy ba mình kéo theo đám người đã đến tận cửa, nhỏ giọng lầm bầm: “Được rồi, lần này em tin tưởng mình. Mong rằng mình không làm em thất vọng.”

Dốc hết tình cảm trao cho một người, cũng giống như đem hết gia tài ra cá cược vậy đó. Thắng thì có tất cả, thua thì thân tàn ma dại.
Nhấn Mở Bình Luận