Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hôn anh nói ngủ ngon


Chương 10: Thi đấu
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Tư Đan và bạn trai vẫn luôn yêu xa, lần này vất vả lắm mới có cơ hội bên nhau, chọn gặp bạn trai cũng không có gì đáng trách.
 
Phó Nam Hề thản nhiên tiếp nhận vận mệnh bị vứt bỏ của mình. 
 
Tới ngày hẹn, Phó Nam Hề mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần đùi, trang điểm nhẹ nhàng, vì chống nắng nên đội thêm mũ và đeo kính râm. 
 
Sau khi trang bị đầy đủ, cô một mình đi đến sân bóng của thành phố.
 
Tới cửa, là Tiểu Đường ra đón cô. 
 
“Ai zô chị Hề chị tới rồi.” Tiểu Đường ngay khi gặp mặt đã vui vẻ chào hỏi “Theo em đi bên này nè.”


 
Phó Nam Hề vừa đi vừa tán gẫu với Tiểu Đường “Ông chủ của cậu sẽ ra sân sao? Đá ở vị trí nào thế?”
 
Theo cô biết, trận bóng hôm nay là trận thi đấu giao hữu giữa hai đội, một bên là vận động viên một bên là minh tinh trong khu vực Anh Thành, mục đích là làm công ích, tiền thu vào đều sẽ đem quyên góp cho trẻ em nghèo khó vùng núi. 
 
Tiểu Đường quay đầu lại, có chút ai oán nhìn cô một cái, “Chị Hề, sao chị ngay cả ông chủ của em đá vị trí nào mà cũng không biết thế ?”
 
Phó Nam Hề:……
 
Cô nên biết rõ hả?
 
Tiểu Đường thở dài, “Ông chủ của em đá ở vị trí tiền vệ, đồng phục số 10, chị phải xem cho kỹ nha.”
 
“Số 10 sao! Vậy thầy ấy nhất định rất lợi hại đúng không?” Phó Nam Hề không khỏi có chút hưng phấn, rất nhiều cầu thủ nổi tiếng từng mặc áo thi đấu là số 10 đó nha. 
 
Tiểu Đường nâng cằm lên, kiêu ngạo đến không đỡ được: “Điều đó là tất nhiên rồi! Thầy Cố của chúng ta chính là ngôi sao tiêu chuẩn có tiếng đấy!”
 
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tiến vào sân vận động chật kín người, dường như không còn chỗ ngồi nào, xung quanh là âm thanh nói chuyện ồn ào của người xem hòa với tiếng nhạc inh ỏi. 
 
Trên bãi cỏ xanh phía trước, một hàng cổ động viên bóng đá dáng người nóng bỏng đang nhảy múa. 
 
“Nhiều người như vậy sao!” Phó Nam Hề có chút ngạc nhiên, không nghĩ rằng một hoạt động công ích sẽ thu hút nhiều người đến xem như vậy.
 
“Chị Hề, chị ngồi ở chỗ này nè.” Tiểu Đường tìm cho Phó Nam Hề một vị trí ở hàng đầu tiên. 
 
“Vậy còn cậu?” Phó Nam Hề dò hỏi Tiểu Đường đang có bộ dạng muốn rời đi. 

 
“Em đi đến phòng thay đồ xem anh của em cái đã, một lát sẽ quay lại ngay.” Tiểu Đường dặn dò hai câu liền rời đi.
 
*
 
Trong phòng thay quần áo, các vận động viên chuẩn bị ra sân tốp năm tốp ba tụ lại với nhau để trò chuyện. 
 
“Sau khi kết thúc cùng nhau ăn cơm không? Đây là do hiệp hội bóng đá mời.” Phó đội trưởng Chương Đường hỏi Cố Hoài Lương ở bên cạnh. 
 
Chương Đường năm nay 28 tuổi, xuất thân là diễn viên truyền hình. Hai người đã từng hợp tác trong bộ phim điện ảnh 《 Mộng Nguyệt 》. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cố Hoài Lương cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình, thản nhiên nói: “Không được, thi đấu xong tôi còn có việc. Mọi người đi ăn đi. ”
 
Chương Đường biết Cố Hoài Lương là người bận rộn, nên cũng không nói gì nhiều “ Thôi vậy, hẹn cậu lần sau.”
 
Cố Hoài Lương mang tất, giày của mình vào, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía cửa. 
 
Thấy cửa phòng thay quần áo vẫn luôn đóng chặt, anh dần dần nhăn mày lại. 
 
Đón một người mà lâu đến như vậy sao?
 
Đang miên man suy nghĩ thì cửa bị người từ bên ngoài đẩy vào.
 
Tiểu Đường đi đến trước mặt anh nói vài câu. 
 
Cố Hoài Lương hơi hơi gật đầu, dặn dò vài câu sau đó xua tay: “Được rồi cậu đi đi.”
 
“Yess Sir~~!” Tiểu Đường làm một động tác “Ok”. 
 
“Yên tâm yên tâm, em đi trước nha.”
 
“Ôiii.” Chương Đường ở bên cạnh thấy thế trêu ghẹo nói: “Là ai mà mặt mũi lớn như vậy. Tôi chưa từng thấy cậu để trợ lý dẫn ai đến bao giờ nha.”
 
Cố Hoài Lương mặt không đỏ thở không gấp nói: “Là bạn tôi”
 
“Nữ à?”
 
“……”
 
Chương Đường ý vị thâm trường cười một cái, vỗ vỗ vai anh “Vậy cậu phải biểu hiện cho thật tốt nha, đội của chúng ta dựa hết vào cậu đó.”
 
Cố Hoài Lương cười nhạt một tiếng, lắc lắc đầu.
 
Anh là loại người sẽ cố ý biểu hiện thật tốt trước mặt con gái sao? 
 
—— Đúng, anh chính là người như vậy đó. 
 
*
 
Phó Nam Hề đợi một lúc mới nhìn thấy Tiểu Đường xách theo mấy bình nước khoáng đi lại đây. 
 
Chiều tháng 8, ánh mặt trời cực kỳ gay gắt, chiếu sáng đến mức làm làn da người ta nóng lên.
 
Dù đã sử dụng vài tầng chống nắng nhưng Phó Nam Hề vẫn cảm nhận được sự bỏng rát đến từ mùa hè. 
 
Cô không khỏi nhìn vào sân bóng. 
 
Cô ngồi ở chỗ này đã nóng như vậy, tí nữa cầu thủ phía dưới sẽ nóng như thế nào đây?
 
“Thầy Cố sẽ không đá toàn trận đúng không?” Phó Nam Hề lo lắng hỏi.
 
Tiền vệ có vai trò kết nối giữa đồng đội phía trước và sau, nên phải chạy một quãng đường rất xa. 
 
Dưới nắng to đến như vậy, thầy ấy chỉ có một mình không thích ứng được đâu phải không? 
 
Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn cô một cái, mím môi, “Chị Hề chị đây là hoài nghi về thể lực của thầy Cố chúng ta sao?”
 
“A.” Phó Nam Hề luống cuống, liên tục xua tay, “Không có không có, tôi không phải có ý này.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô nghĩ đến cơ bắp và màu da màu lúa mì của Cố Hoài Lương, trên mặt nóng lên, nhỏ giọng nói: “Vậy cứ coi như tôi chưa nói gì đi…”
 
Khi giọng nói của người dẫn chương trình truyền đến, là lúc hai đội ra sân. 
 
Đội bóng "Ngôi Sao" mặc áo thi đấu màu trắng, đội bóng của Anh Thành mặc áo thi đấu màu xanh. 
 
Khi các cầu thủ xuất hiện, trên sân vận động liền truyền đến âm thanh hoan hô nhiệt liệt của cổ động viên. 
 
Sau khi hai bên bắt tay nhau, tung mặt đồng xu để chọn bên, trọng tài liền thổi còi tuyên bố trận đấu bắt đầu. 
 
Phó Nam Hề nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu trắng đứng gần vạch giữa kia. Không biết có phải ảo giác của cô không, trước khi trọng tài thổi còi, cô dường như nhìn thấy Cố Hoài Lương nhìn thoáng về phía bên này.
 
Khi trận đấu chính thức bắt đầu, Phó Nam Hề hết sức tập trung, tầm nhìn rơi vào màn hình lớn đặt ở phía trên. 

 
Cô đan hai tay vào nhau đặt vào trước ngực, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, dính dính áp sát vào nhau.
 
“Chị Hề, đây là trận thi đấu giao hữu.” Tiểu Đường ở bên cạnh nhìn thấy sự khẩn trương của cô, nhắc nhở nói.
 
“Tôi biết.” Phó Nam Hề hít một hơi thật sâu.
 
“Nhưng tôi vẫn rất khẩn trương, cứ giống như đang xem đội chủ nhà của mình thi đấu vậy.”
 
Đội bóng đá "Ngôi Sao" trừ Cố Hoài Lương ra, còn có một vài ngôi sao quen mắt. Tuy rằng chưa từng hợp tác qua nhưng vẫn như cũ có loại cảm giác là “Người trong nhà mình” .
 
Tiểu Đường cười cười, nói với giọng điệu đã hiểu rõ: “Em hiểu em hiểu mà! Có thể hiểu được nha.”
 
Khi trận thi đấu diễn ra, Phó Nam Hề không còn thời gian để nói chuyện phiếm với Tiểu Đường nữa, toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt vào sân bóng.
 
Không thể không nói, kỹ thuật của các cầu thủ chuyên nghiệp thật sự cao hơn rất nhiều so với đội bóng "Ngôi Sao" , tỷ lệ chuyền bóng sai của họ thấp hơn hẳn. 
 
Hậu vệ của đội cầu thủ chuyên nghiệp vô cùng lợi hại, phòng thủ có thể nói là không lọt một giọt nước. 
 
Mà đội "Ngôi Sao" bên này, ngoài hai người đã từng ở trong đội tuyển quốc gia ra, thì biểu hiện của Cố Hoài Lương là bắt mắt nhất. 
 
Làm tiền vệ, khả năng bắt bóng và chuyền bóng của anh đều vô cùng tốt. 
 
Phó Nam Hề trơ mắt nhìn vài đường chuyền bóng đẹp của anh đều bị đối phương chặn ngang, cảm thấy đáng tiếc không thôi.
 
Nửa trận đầu, hai bên chơi có phần dè chừng một chút. 
 
Trước khi nghỉ giữa hiệp, bằng một cú đánh đầu của tiền đạo, đội "Ngôi Sao" dẫn đầu đối phương với tỷ số 1:0. 
 
Nửa trận sau, đội cầu thủ chuyên nghiệp đẩy mạnh tấn công.
 
Lúc cách thời gian kết thúc còn mười lăm phút, thể lực của các cầu thủ đội bóng "Ngôi Sao" suy giảm đáng kể, phòng thủ có phần lỏng lẻo. 
 
Đội cầu thủ chuyên nghiệp bắt lấy cơ hội này đem điểm tỷ số sang bằng thành 1:1.
 
Trận thi đấu dưới ánh mặt trời càng trở nên hồi hộp thêm.
 
Theo thời gian, kết thúc càng ngày càng gần, hầu như tất cả mọi người đều nghĩ rằng sẽ kết thúc với tỷ số hòa như vậy, thì hàng phòng thủ của đội cầu thủ chuyên nghiệp phạm quy, và đội "Ngôi Sao" được hưởng một quả đá phạt trực tiếp.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cầu thủ thực hiện quả đá phạt chính là Cố Hoài Lương.
 
Mục tiêu cách khung thành không xa, chuyền rồi sút. 
 
Hầu như tất cả các cầu thủ đối phương đều đã sẵn sàng phòng thủ. 
 
Phó Nam Hề đến thở mạnh cũng không dám, nhìn đồng phục thi đấu số 10 từng bước từng bước đi đến vị trí đá phạt. 
 
Trên màn hình lớn, mồ hôi làm ướt đồng phục của anh, mặt và cánh tay đều là mồ hôi ướt đẫm.
 
Mái tóc ngắn màu đen của anh đã hoàn toàn ướt đẫm, mồ hôi từ trên xương lông mày anh chảy xuống, một đường chảy đến cằm rồi lại nhỏ giọt xuống dưới. 
 
Ngay lúc này, trên người Cố Hoài Lương cũng không có một chút cảm giác chật vật nào, ngược lại tản ra lực hấp dẫn đặc trưng của nam giới.
 
“Cố Hoài Lương cố lên!”
 
“A a a a a a a!”
 
“Anh đẹp lắm anh vô cùng ngầu aaa!”
 
……
 
Phía sau Phó Nam Hề truyền ra hàng loạt tiếng thét chói tai của các cô gái. 
 
Cô không chớp mắt nhìn chăm chú vào phía trước, đôi tay đan lại cầu nguyện ——
 
Làm ơn làm ơn mà, hãy khiến cho kỳ tích xảy ra đi!
 
Khi có tiếng còi của trọng tài, bóng dáng màu trắng liền chạy bước nhỏ khởi động, chân dồn lực sút một cái. Bóng ở trên không trung tạo thành một độ cong tuyệt đẹp hướng về phía khung thành mà bay vào. 
 
Có vẻ như là muốn sút trực tiếp. 
 
Ngay lúc mọi người đều cho là bóng nhắm vào góc dưới bên trái khung thành, thì quả bóng đang quay với tốc độ cao trên không trung đột ngột bay thẳng về phía giữa khung thành. 
 
Đối phương phản ứng không kịp, cầu thủ mặc đồng phục màu trắng số 7 của đội chớp lấy thời cơ đem bóng sút với biên độ nhỏ đi vào khung thành.
 
Bóng vào!
 
2:1!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mà lúc này, cách thời gian kết thúc trận đấu chỉ còn năm phút!
 
Điều này có nghĩa, đội bóng "Ngôi Sao" đã nắm chắc thắng lợi của trận đấu này. 

 
Trên sân vận động bộc phát ra tiếng hoan hô vỡ òa nhiệt liệt của cổ động viên. 
 
Cầu thủ áo số 7 vừa ghi bàn thắng chạy tới ôm lấy Hoài Lương, sau đó lại chạy vòng quanh sân vài bước, nghênh đón sự khen ngợi của người xem. 
 
Nhìn đội viên của đội bóng "Ngôi Sao" hưng phấn ôm lấy nhau, Phó Nam Hề cũng cầm lòng không được mà vỗ tay theo.
 
Tiếp theo trận đấu cũng không có gì hồi hộp xảy ra, đội "Ngôi Sao" đem tỷ số 2:1 duy trì đến cuối cùng.
 
*
 
Sau khi kết thúc, Phó Nam Hề gửi cho Cố Hoài Lương một tin nhắn trên WeChat để chúc mừng thắng lợi của anh. 
 
Rất nhanh nhận được tin nhắn trả lời lại: [Chờ tôi]
 
Tiểu Đường cũng ghé sát vào tai cô, lớn tiếng nói: “Anh của em bảo chúng ta ngồi trong xe chờ anh ấy.”
 
Phó Nam Hề có chút do dự: “Tôi và các cậu đi cùng nhau… Có chút không tốt lắm nhỉ?”
 
“Không sao đâu.” Tiểu Đường nói, “Sẽ không có vấn đề gì đâu.”
 
“Vậy đi thôi.”
 
Phó Nam Hề đi theo Tiểu Đường từ cửa hông vào gara, ngồi vào ghế sau xe Cố Hoài Lương. 
 
Không bao lâu, một thân hình cao lớn mặc quần áo màu đen kéo cửa xe ra nhanh chóng ngồi vào.
 
Chóp mũi Phó Nam Hề nháy mắt lại bị tràn ngập bởi hương vị đặc biệt trên người Cố Hoài Lương, cô nhất thời có chút không được tự nhiên, tay đặt trên ghế dựa, thoáng xê dịch sang bên cạnh.
 
“Nhìn dáng vẻ này của em, thế nào? Không muốn ngồi xe của tôi à?” Cố Hoài Lương nhìn sườn mặt của Phó Nam Hề, tâm tình tốt mà trêu ghẹo cô.
 
“Không phải ạ.” Phó Nam Hề vội vàng giải thích, “Em sợ bị phóng viên chụp sẽ mang đến phiền toái cho thầy.”
 
Cố Hoài Lương từ lúc xuất đạo cho đến nay đều không có tai tiếng gì, cô cũng không muốn tạo ra tai tiếng cho anh. 
 
Đầu lưỡi của Cố Hoài Lương chạm vào hàm trên “Chậc” một tiếng, “Nói là làm đồ ăn cho tôi ăn, em muốn quỵt nợ à?”
 
Phó Nam Hề “A” một tiếng, hiển nhiên không nghĩ tới anh sẽ nói đến chuyện này, thử thăm dò nói: “Vậy hôm nay em bù đắp cho thầy được không ạ?”
 
Khóe miệng Cố Hoài Lương nhếch lên, trong ánh mắt có ý cười nhàn nhạt: “Được.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiểu Đường thấy hai người không nói gì, liền vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm với Phó Nam Hề.
 
“Đúng rồi chị Hề, thường ngày chị hay xem đá bóng à?”
 
“Có thời gian rảnh sẽ xem, xem World Cup tương đối nhiều, thỉnh thoảng cũng sẽ xem Champions league (*).” Phó Nam Hề nhớ lại.
 
(*):UEFA Champions League là một giải bóng đá cấp câu lạc bộ hàng năm được tổ chức bởi Liên đoàn bóng đá châu Âu dành cho các câu lạc bộ có thứ hạng cao tại các giải vô địch quốc gia châu Âu. Nguồn Wikipedia. 
 
“Champions league?” Cố Hoài Lương mở miệng, rất có hứng thú hỏi: “Em hâm mộ ai?”
 
“Real Madrid ạ.” Phó Nam Hề không chút suy nghĩ trả lời.
 
Vừa dứt lời, bầu không khí trong xe tức khắc trở nên quỷ dị.
 
Nhìn biểu cảm cứng đờ trên mặt Cố Hoài Lương, trong lòng Phó Nam Hề dần dần dâng lên một cảm giác kỳ lạ. 
 
“Thầy ——” cô chần chờ hỏi, “Thầy không phải là fan của Barcelona chứ ạ?”
 
=====....=====
 
Tác giả có điều muốn nói:
 
Hề Hề: Thôi đi em muốn về nhà. Tạm biệt!
 
Thầy Cố: Tôi càng ngày càng ghét Real Madrid. 
 
Chúc mọi người một mùa trung thu vui vẻ nhaa. 
 


Nhấn Mở Bình Luận