Chương 11: Nếu không em chuyển đến ở cùng tôi đi?
Nếu dùng một từ để miêu tả bầu không khí lúc này...
Xấu hổ.
Chính là xấu hổ.
Tiểu Đường lặng lẽ mở nhạc lên, muốn hòa hoãn không khí.
Máy lạnh trong xe đã đủ lạnh, cộng thêm ánh mắt xâm lược của Cố Hoài Lương bên cạnh, càng làm Phó Nam Hề cảm thấy lạnh buốt.
Cô vô thức ôm chặt tay.
"Chỉnh điều hòa cao lên một chút." Trong tiếng nhạc, âm thanh nhàn nhạt của Cố Hoài Lương đột nhiên vang lên.
"Ah, được ạ." Tiểu Đường thông qua kính chiếu hậu nhìn hai người, vội vàng nghe theo.
Một lúc lâu sau, Phó Nam Hề mới nói: "Thầy Cố, nếu không thì thầy cứ thả em xuống chỗ cửa tàu điện ngầm đi ạ."
"Hửm?" Đầu Cố Hoài Lương tựa trên thành ghế, miễn cưỡng nghiêng đầu sang nhìn cô, nheo mắt lại, "Còn muốn chống chế?"
Hô hấp Phó Nam Hề tạm ngưng, "Thầy không để ý sao ạ?"
"Em sẽ hạ độc trong thức ăn sao?" Anh hỏi lại.
Phó Nam Hề: "..."
"Sẽ không."
*
Tiểu Đường chạy một mạch đưa hai người đến nhà Cố Hoài Lương ở Anh Thành.
Cố Hoài Lương là người Bình Thành, mấy năm nay vì để tiện cho việc quay phim nên anh có mua bất động sản ở vài nơi trong nước. Căn nhà Anh Thành ở khu vực hoàng kim này cũng là một trong số đó.
Học ở đây đã lâu, đương nhiên Phó Nam Hề đã từng nghe đến tên tiểu khu Nguyệt Sắc Loan.
Tiểu khu Nguyệt Sắc Loan nổi tiếng là khu nhà cao cấp xa hoa ở Anh Thành, an ninh hàng đầu, tính riêng tư cũng rất cao.
Nghe nói rất nhiều minh tinh đều mua nhà ở đây.
Cũng khó trách tại sao Cố Hoài Lương lại không chút lo ngại đưa cô đến đây.
Phó Nam Hề nhìn những tòa nhà cao tầng xẹt qua ngoài cửa sổ, vườn hoa xinh đẹp và phong cảnh xung quanh, có chút hâm mộ.
Nếu như cô cố gắng làm việc, có phải sau này có thể đổi cho ba một ngôi nhà có hoàn cảnh tốt hơn một chút hay không, ít nhất không cần chịu đựng cơn đau lưng khi lên cầu thang nữa…
Khi cô đang suy nghĩ, Tiểu Đường đã lái xe vào trong gara.
Gara của tiểu khu Nguyệt Sắc Loan giống như một phòng trưng bày xe hơi sang trọng vậy, xe đỗ ở đây đều là xe sang trứ danh, thậm chí còn có chiếc là loại quý hiếm trong nước.
Thấy thế Phó Nam Hề hoa cả mắt.
Sau khi đậu xe xong, Phó Nam Hề đi theo hai người vào thang máy.
Nhà Cố Hoài Lương ở tầng 35. Mới vừa vào cửa, Phó Nam Hề đã bị choáng váng bởi diện tích và các trang thiết bị.
Ngôi nhà này được trang trí theo phong cách hiện đại điển hình với tông màu đen, trắng và xám làm chủ đạo, các đường nét đơn giản, trang nhã lại không mất đi tính nghệ thuật. Bên ngoài phòng khách là sân thượng rất lớn, có thể ngắm cảnh sông nước bao la bên ngoài.
"Cố.. thầy Cố, một mình thầy ở ngôi nhà lớn như vậy ạ?" Phó Nam Hề ngạc nhiên.
Nhà này so với biệt thự lúc còn bé cô ở còn lớn hơn, dù có đoán một cách khiêm tốn thì cũng phải từ năm trăm mét vuông trở lên.
Cố Hoài Lương nghiêng đầu bình tĩnh nhìn cô, môi mỏng khẽ mở: "Nếu không em chuyển đến ở cùng tôi đi?"
Tiểu Đường đi sau cùng vừa đóng cửa xong nghe thấy lời này, sợ tới mức thiếu chút nữa làm rớt chìa khóa xe.
Cố đại lão nhà anh ta từ lúc nào đã biết đùa giỡn con gái thế?
Phó Nam Hề mím môi, nhíu mày nhìn anh, "Thầy Cố, thầy đừng trêu em mãi thế."
"Được, không trêu nữa." Cố Hoài Lương vậy mà lại dễ nói chuyện, lập tức gật đầu đồng ý.
Trước mắt đã đến năm giờ chiều, Phó Nam Hề cũng không chậm trễ nữa, nhờ Cố Hoài Lương chỉ nên đi thẳng đến phòng bếp.
Mở tủ lạnh, cô ngoài ý muốn phát hiện bên trong có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn còn tươi mới.
"Thầy Cố, thầy muốn ăn món gì ạ?" Cô đột ngột quay người, không ngờ lại đụng vào ngực Cố Hoài Lương.
Cứng quá!
Phó Nam Hề "Hít hà" một tiếng, vuốt vuốt trán mình.
Đứng gần như vậy làm gì chứ…
Cố Hoài Lương thấy ánh mắt ai oán của cô thì khóe môi khẽ cong lên.
Đứng gần như vậy, mùi hương của cô gái như có như không bay vào mũi anh.
Không có hương nước hoa nồng nặc như những nữ diễn viên khác, ngược lại lại là mùi hương thoang thoảng. Ngọt ngào như sữa cũng mềm như kẹo bông gòn.
"Ôi, tôi nói." Mắt Cố Hoài Lương như cười mà cũng như không, "Em có thể nào không thể khách sáo với tôi hay không?"
Phó Nam Hề há hốc mồm, "Nhưng thầy là tiền bối mà."
Cố Hoài Lương nhíu mày, "Em có thể hay không…"
Anh dừng một chút, như đang sắp xếp từ ngữ: "Xem tôi là bạn bè?"
Phó Nam Hề mở to hai mắt.
Bạn bè à…
Đương nhiên là được…
Có một người bạn như vậy, cô cầu còn không được.
"Có thể ạ." Phó Nam Hề gật gật đầu.
Thầy Cố chủ động muốn kết bạn, cô không khỏi vui vẻ, cười hỏi: "Vậy thầy Cố, thầy muốn ăn món gì?"
Cố Hoài Lương nhướng mày, "Gì cũng được, em cứ tự do phát huy."
"Yes sir." Phó Nam Hề cười híp mắt gật đầu.
Anh không kén ăn thì tốt rồi, cô có thể tự do phát huy.
Phó Nam Hề đuổi người ra khỏi phòng bếp, cột tóc thành đuôi ngựa sau đó búi củ tỏi, rửa tay chuẩn bị nấu cơm.
Trong bếp Cố Hoài Lương đồ gì cũng có, hơn nữa tất cả đều là hàng hiệu.
Phó Nam Hề không khỏi chắt lưỡi lần nữa, chỉ mỗi phòng bếp này đoán chừng có thể mua được một chiếc BMW luôn rồi.
Cô lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, thuần thục xử lý.
Không thể không nói, những dụng cụ làm bếp này quả thật tốt hơn nhà cô nhiều, nấu cơm dường như cũng trở thành một việc hưởng thụ.
Cố Hoài Lương hai tay ôm ngực đứng bên ngoài phòng bếp, nhìn chăm chú vào bóng người đang bận rộn trong kia, trên gương mặt dần hiện lên nụ cười.
Gia đình anh giàu có, mẹ là một đại tiểu thư, chuyện bà xuống bếp là chuyện chưa từng xảy ra.
Từ nhỏ đến lớn, món anh ăn nhiều nhất là các món mà dì giúp việc trong nhà làm. Sau khi đến trường thì nhà ăn và quán cơm lập tức biến thành nơi để giải quyết việc ấm no của cái bụng mỗi ngày.
Đây là lần đầu tiên, có người ở trong bếp vì anh mà bận trước bận sau.
Trong ngực có một dòng nước ấm nhộn nhạo, anh đưa tay lên ngực xoa dịu nó lại.
Anh chợt sinh ra một sự xúc động.
-- Xúc động muốn ngoạm người nào đó về nhà…
Nhưng bây giờ vẫn chưa được.
*
Ở trong bếp Phó Nam Hề đâu vào đấy, bận rộn hơn một giờ thì hoàn tất bữa cơm tối.
Phó Nam Hề mang các món ăn đặt lên chiếc bàn dài màu đen, cô phát hiện chẳng biết từ khi nào Tiểu Đường đã không còn ở đây.
"Tôi cho Tiểu Đường nghỉ." Cố Hoài Lương nhìn ra sự thắc mắc của cô, giải thích.
Phó Nam Hề nhận ra chỉ còn hai người bọn họ ăn cơm, lập tức có cảm giác khác lạ. Ngoại trừ bạn nhảy ra, hình như cô chưa từng ăn cơm riêng với người khác phái nào…
"Chúng ta ăn cơm thôi." Cố Hoài Lương đá một trận bóng, tiêu hao rất nhiều thể lực, đã đói bụng từ lâu.
"Vâng, được." Phó Nam Hề đồng ý, ngồi xuống đối diện Cố Hoài Lương.
Trên bàn có sườn xào chua ngọt, tôm sốt cà chua, rau cải xào trứng, trứng xào cà chua, cá sạo hấp, còn có canh mướp. Màu sắc hài hòa khiến người ta muốn động đũa.
"Chỉ là mấy món ăn thường ngày, thầy Cố bỏ qua nhé… Em không biết Tiểu Đường đi rồi nên làm hơi nhiều." Phó Nam Hề giải thích.
"Không sao." Cố Hoài Lương đã chờ không nổi từ sớm, cầm đũa gắp tôm sốt bỏ vào trong miệng.
Phó Nam Hề căng thẳng nhìn anh, giống như học sinh đang chờ giáo viên sửa bài tập.
Chỉ thấy Cố Hoài Lương nhai nhai tôm sốt, lông mày hơi nhíu lại sau đó nhổ xác tôm ra, không nói gì.
Tim Phó Nam Hề lập tức bị treo lên không trung.
Không thể nào?
Cô đã nếm thử nước dùng rồi, rõ ràng rất ngon mà.
Sau đó, Cố Hoài Lương lại gắp trứng xào cà chua.
Sau khi từ tốn nuốt xuống, anh buông đũa, không rõ ý đồ nhìn về phía Phó Nam Hề.
Phó Nam Hề cẩn thận chống lại ánh mắt anh, "Sao, thế nào ạ?"
Ánh mắt Cố Hoài Lương phức tạp, "Em----"
Anh dừng một lúc lâu, thử dò hỏi: "Có phải vì Barcelona nên em đang trả thù tôi?"
Ai cũng biết trận derby (1) gần đây nhất, Barcelona thắng Real Madrid.
Phó Nam Hề lập tức ngây ngẩn cả người.
Đã thua?
Nhưng mà rõ ràng trận nào cô cũng có xem mà.
Phó Nam Hề không dám tin mà "Ah…" một tiếng.
"Không có mà…" Cô cầm đũa, gắp cà chua bỏ vào miệng, cau mày chậm rãi nhấm nháp.
Là hương vị này không sai mà…
Phó Nam Hề vẻ mặt mờ mịt nhìn Cố Hoài Lương, "Có vấn đề gì sao?"
Cố Hoài Lương thấy dáng vẻ không hiểu gì của cô không giống gạt người, cũng không khỏi lạ: "Tại sao trứng xào cà chua lại ngọt?"
"Hả?" Phó Nam Hề không hiểu, "Trứng xào cà chua vốn dĩ ngọt mà…"
"Em bỏ đường?"
"Đúng vậy."
"Không phải nên bỏ muối ư?"
"Em cũng bỏ muối."
Cố Hoài Lương sờ mũi, không thể trò chuyện nổi nữa.
"Cho nên tôm này cũng bỏ rất nhiều đường đúng không?" Anh hình như đã hiểu.
Phó Nam Hề gật đầu, "Đúng…"
Cô dường như cũng đã hiểu, nhẹ giọng hỏi: "Anh không thích ăn ngọt hả?"
"Cũng không phải là không thích." Cố Hoài Lương thở hắt ra, "Chỉ là quá ngạc nhiên mà thôi. Còn tưởng em đang chơi tôi."
Rõ ràng không phải vì chỉnh anh, khẩu vị của cô gái nhỏ chính là thiên ngọt.
Cố Hoài Lương nhất thời không biết nên vui hay buồn.
Vui vì hiện tại mà buồn vì tương lai.
Phó Nam Hề nhìn thức ăn trên bàn, "Sườn xào chua ngọt này cũng rất ngọt. Vậy anh ăn cá và rau đi, hai món này em không nêm đường, trong canh cũng không nêm."
Cô không khỏi cảm thấy may mắn, còn may vì không nấu một nồi canh ngọt.
"Món ăn chỗ chúng em quả thực thiên ngọt. Em ăn quen rồi nên quên mất anh là người Bình Thành." Phó Nam Hề có chút áy náy.
Món ăn của Tịch Thành thiên ngọt, cô dựa vào thói quen để nấu lại quên mất Cố Hoài Lương không phải người Tịch Thành, ăn sẽ không quen.
Cố Hoài Lương thấy tâm trạng cô gái xuống thấp, vội vàng an ủi: "Mùi hương rất hấp dẫn."
Phó Nam Hề "dạ" một tiếng, rầu rĩ không vui, "Thầy Cố không cần an ủi em đâu."
"Tôi nói thật mà. Tôi có thể ăn hết cả bàn." Cố Hoài Lương thầm mắng một câu, mất bò mới lo làm chuồng.
Phó Nam Hề miễn cưỡng cười cười, "Không sao đâu ạ, anh ăn món anh ăn được là được rồi, mấy món mặn còn dư lại em gói lại mang về là tốt rồi, sẽ không lãng phí."
Tim Cố Hoài Lương khẽ run, quyết tâm ăn sạch thức ăn trở nên kiên định hơn, không để cô gái nhỏ này ủ rũ mang thức ăn về được.
Anh vừa ăn vừa làm như tùy ý hỏi: "Cho nên ở chỗ em các món ăn đều nêm thêm đường sao?"
Phó Nam Hề gật đầu, "Đúng vậy."
Nói về quê hương, cô bất giác dâng trào cảm xúc nên nói nhiều hơn.
"Bánh bao nhỏ chỗ em nổi tiếng là loại ngọt, bình thường làm món thịt kho tàu nè, cá nè, tôm nè,... Đều thích bỏ đường cho bớt tanh cho nên rất nhiều món đều mang vị mặn trong ngọt."
Ánh mắt Cố Hoài Lương dừng lại trên đôi môi đỏ tươi của cô hai giây rồi lặng im không tiếng động dời đi.
"Nhưng mà tết Đoan Ngọ chúng ta có thể ăn giống nhau."
Phó Nam Hề lắc đầu, "Thầy Cố không biết chuyện này. Bánh ú và tào phớ chỗ chúng em đều là món mặn."
Cô lại nhịn không được cười rộ lên, "Ha ha ha, có phải rất ngạc nhiên hay không? Chúng em ăn bánh ú nhân thịt nhiều hơn, nhưng em thích ăn với đường!"
Cố Hoài Lương thấy cô bắt đầu vui vẻ cũng cong khóe môi nở nụ cười theo.
Dưới ánh đèn lờ mờ, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, vô thức vậy mà lại ăn hết tất cả các món ăn.
Phó Nam Hề sờ bụng mình, âm thầm thề lúc về phải vận động nhiều hơn.
"Chờ một lát tôi đưa em về." Cố Hoài Lương vừa nói vừa dọn chén đũa, "Em có thể đi dạo xem xung quanh tùy ý."
Phó Nam Hề gật đầu, đứng dậy đi ra ban công, muốn ngắm nhìn cảnh đêm của Anh Thành.
Cố Hoài Lương cho tất cả chén đũa đĩa vào máy rửa bát, điện thoại trong túi anh vang lên.
Anh lau tay, lấy ra xem.
Tiểu Đường gửi một tấm ảnh chụp màn hình đến.
Nội dung thanh tìm kiếm trên hình rất bắt mắt-
"Đội chủ nhà của cặp đôi đang yêu khác nhau thì làm thế nào bây giờ?"
_________
Suy nghĩ của tác giả:
Thầy Cố: Nhờ cậu dạy?