Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hôn anh nói ngủ ngon


Chương 9: Về nhà
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phó Nam Hề ngẩn ra, còn chưa kịp nói gì đã nghe Cố Hoài Lương nói tiếp: “Sao tôi lại cảm thấy em đối với đạo diễn còn tốt hơn cả tôi?”
 
Anh dừng một chút, nhìn vào ánh mắt không hiểu nguyên do đối diện, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, “Em không phải cũng nên làm cho tôi một phần hay sao?”
 
Phó Nam Hề cũng đã hiểu rõ: “A, Phải ạ!”
 
Hai tay ở trước bụng nhỏ không tự nhiên xoa xoa, “Chuyện này, lần này không có thời gian rồi. Em đã đặt vé vào buổi chiều……”
 
Giọng nói của cô nhỏ dần đi, ánh mắt trông mong mà nhìn anh: “Lần sau có cơ hội nói em sẽ bổ sung sau, được không ạ?”


 
Cố Hoài Lương trầm mặt một lúc lâu, sau đó gật đầu, “Nhớ rõ lời em nói đấy.”
 
*
 
Sau khi nói lời tạm biệt với vài diễn viên và nhân viên quen thuộc với mình trong đoàn, Phó Nam Hề rời khỏi đoàn làm phim.
 
Khi đến Tịch Thành, đã là lúc bóng đêm buông xuống.
 
Nhà Phó Nam Hề ở một toà chung cư cũ trong thành phố. 
 
Tòa nhà không có thang máy, cầu thang hẹp và âm u.
 
Thắt lưng của ba cô không tốt lắm, lên lầu thường sẽ bị đau lưng. 
 
Phó Nam Hề vẫn luôn muốn chờ mình kiếm được tiền rồi sẽ thay một cái thang máy mới.
 
Trên đường gặp được mấy người hàng xóm quen thuộc, cô cười chào hỏi với bọn họ.
 
Cô tự mình vác theo một cái vali, hì hục bò lên đến tầng 5. 
 
Mở cửa, cô nhìn vào bên trong kêu một tiếng: “Ba ơi, con về rồi nè.”
 

Phó Thăng nghe vậy từ phòng bếp đi ra, rất là vui mừng: “Hề Hề sao con đã về rồi?”
 
Phó Nam Hề cười tươi: “Con quay xong rồi nên trở về xem một chút. Qua hai ngày nữa là phải đi nữa rồi.”
 
“À, vậy thì tốt. Con đã ăn gì chưa? Ba làm gì đó cho con ăn.”
 
Phó Nam Hề nhìn nếp nhăn trên mặt ba mình, trong lòng đau xót.
 
Nhìn vào khuôn mặt ba bây giờ có thể mơ hồ nhìn ra bộ dáng phong lưu phóng khoáng của ông khi còn trẻ, nhưng lại không còn tư thế đĩnh đạc như năm đó nữa.
 
Cô lắc đầu cự tuyệt nói: “Không cần đâu ba. Con tự mình nấu mì ăn là được rồi ạ.”
 
Phó Thăng xua xua tay, “Con ngồi xe mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát đi. Vừa lúc trong nhà có cá xông khói chiên, ba làm mỳ cá xông khói cho con ăn, chờ một chút nha.”
 
Nói xong, ông vui vẻ phấn chấn quay trở lại phòng bếp.
 
Phó Nam Hề nhìn quanh bốn phía, vẫn là căn nhà nhỏ hai gian quen thuộc với mình. 
 
Sạch sẽ, đơn giản, cổ xưa.
 
Cô mím môi, trở về phòng ngủ thay một bộ quần áo ở nhà, rửa tay đi vào phòng bếp hỗ trợ, “Ba ơi, Dao Dao đâu rồi ạ?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Nó cùng bạn ra ngoài chơi rồi.” Phó Thăng vừa vớt mì ra khỏi nồi vừa trả lời. 
 
Phó Nam Hề “À” một tiếng, lại hỏi về chuyện báo danh lớp học vẽ của em gái. 
 
Biết được em gái qua mấy ngày nữa sẽ đi học, cô cũng cảm thấy an tâm.
 
Đem bát mì bưng lên bàn, Phó Nam Hề cắn một miếng cá, bên trong có vị mặn vô cùng tươi ngon lại mang theo vị ngọt nhè nhẹ, là hương vị quen thuộc với mình. 
 
Cô ngẩng đầu, cười tủm tỉm nói: “Vẫn là đồ ăn trong nhà ăn ngon nhất!”
 
Phó Thăng nhìn con gái, nở nụ cười từ ái.
 
Con gái từ nhỏ đã học vũ đạo ở bên ngoài, hiện tại thật vất vả mới tốt nghiệp rồi vào giới giải trí, nhưng còn phải lo lắng cho em gái. Mỗi lần nghĩ đến điều này, Phó Thăng liền cảm thấy vô cùng áy náy với con gái mình. 
 
Phó Nam Hề làm sao lại không biết suy nghĩ của ba mình, nên cố ý chuyển đề tài: “Con và Dao Dao đều đã lớn, trong nhà cũng không có gánh nặng gì. Nếu ba gặp được dì nào mà ba thích——”
 
Phó Thăng nhíu mày cắt ngang lời nói của cô
 
“Ba đã lớn tuổi như vậy rồi……”
 
“Ba còn chưa đến năm mươi tuổi sao lại lớn tuổi được chứ ạ? Hơn nữa nếu về sau ba có già đi chăng nữa cũng sẽ là một ông cụ đẹp lão nhất, ba yên tâm đi!” Phó Nam Hề nghịch ngợm chớp chớp mắt.
 
“Con bé này……” Phó Thăng bất đắc dĩ lắc lắc đầu. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giữa lúc cha con hai người đang nói chuyện, phòng khách truyền đến tiếng mở cửa.
 
Hai người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Phó Nam Dao buộc hai chùm tóc đuôi ngựa, trong miệng ngậm một cây kẹo que, đang ở trước cửa đổi giày. 
 
Mười sáu tuổi, nữ sinh mặc đồng phục chỗ nào cũng lộ ra hơi thở thanh xuân .
 
Đổi giày xong, xoay người nhìn thấy chị gái mình cũng ở đây, Phó Nam Dao không khỏi sửng sốt, sau đó không lên tiếng mà trở về phòng.
 
“Dao Dao.” Phó Thăng nhíu mày, quở mắng: “Chị gái con vừa mới trở về sao con đến chào cũng không chào lấy một tiếng hả!”
 
Bên trong phòng truyền ra tiếng lách cách leng keng, nhưng không có ai trả lời.
 
“Ba, bỏ đi mà.” Phó Nam Hề đứng lên khuyên nhủ.
 
Phó Thăng thở dài một hơi.
 
Năm đó lúc ly hôn, Phó Nam Dao còn đang học tiểu học, không tiếp thu được sự thật rằng ba mẹ đã ly dị. Cô bé tức giận rời khỏi nhà mẹ mình, cũng tức giận với người chị gái đã đưa ra lời đề nghị ly hôn này. 
 
Đã lâu như vậy, hai chị em ở nhà vẫn luôn trong tình trạng nước sông không phạm nước giếng.
 
Phó Nam Hề chỉ nghĩ rằng em gái mình giở tính trẻ con, cũng không quá để ý.
 
Nhưng trong lòng Phó Thăng lại càng thêm khó chịu, ông vẫn luôn muốn cho đứa con gái nhỏ và chị gái nó ở chung với nhau thật tốt.
 

Nhưng mỗi lần vừa nói đến chuyện này thì con bé liền không kiên nhẫn, cho đến bây giờ cũng như cũ không có kết quả gì.
 
**
 
Buổi tối, sau khi rửa mặt xong, hai chị em theo thường lệ ngủ trên chiếc giường tầng trong phòng ngủ chính. Phó Nam Hề nằm ở trên, Phó Nam Dao nằm ở dưới.
 
“Dao Dao.” Phó Nam Hề kêu em gái một tiếng .
 
Không có tiếng trả lời lại.
 
Phó Nam Hề theo thói quen, tiếp tục nói: “Chị chỉ nghỉ ở nhà hai ngày thôi sau đó phải đi rồi. Bình thường em phải chú ý sức khỏe của mình, học tập nhưng cũng phải biết nghỉ ngơi hợp lý. Học vẽ tranh cũng khá tốt, nhà của chúng ta tương đối tự do, không yêu cầu thành tích cao. Về sau em có thể tự lo cho bản thân mình không làm ba nhọc lòng là tốt rồi. Học phí hay những thứ gì khác em không cần lo lắng……”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“—— Chị nói nhiều quá.” Phó Nam Dao cắt ngang lời cô nói, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
 
Phó Nam Hề dừng một chút cũng im lặng.
 
Căn phòng chìm trong bóng tối tức khắc tĩnh lặng. 
 
Phó Nam Dao trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào ván giường bằng gỗ phía trên, thật lâu sau, cô bé xoa xoa đôi mắt chua xót, xoay người quay mặt vào tường nhắm hai mắt lại.
 
Ngày hôm sau, Phó Nam Hề rời giường sớm để nấu cháo cho mọi người, chiên trứng gà xong, lại xuống lầu mua bánh bao nhỏ mà em gái thích ăn.
 
Lúc về đến nhà, Phó Thăng và Phó Nam Dao đều đã rời giường rồi. 
 
Phó Nam Dao ngồi trước bàn ăn, đang ăn cháo.
 
Phó Nam Hề đem bánh bao nhỏ đặt lên bàn, trở vào phòng bếp lấy giấm đổ ra đĩa nhỏ, nhẹ nhàng đặt bên cạnh Phó Nam Dao, cười nói: “Nhân lúc còn nóng em ăn đi.”
 
Phó Nam Dao bĩu môi, “Luôn cho tôi ăn bánh bao nhỏ, sao chị lại giống như một người ngoài vậy chứ.”
 
Bánh bao nhỏ là đặc sản Tịch Thành, là món ăn vặt yêu thích nhất của khách du lịch khi đến đây. 
 
Phó Thăng tức giận “Tại sao con lại nói như vậy?! Chị gái của con khó có khi được về nhà, cố ý mua bánh bao nhỏ cho con, con lại có thái độ như vậy đó hả?”
 
Ông tức giận sôi máu, quát lớn: “Con xin lỗi chị gái ngay cho ba!”
 
Phó Nam Dao nổi đóa, đem cái chén trước mặt đẩy ra, đứng dậy bước đi.
 
“Con đi đâu đó?” Phó Thăng lạnh giọng hỏi.
 
Phó Nam Dao cắn môi, giận dỗi nói một câu: “Đi học!”
 
Sau đó đeo cặp sách lên vai đóng mạnh cửa ra ngòai. 
 
Phó Thăng nhìn cánh cửa đóng lại, tức giận đến tay cũng run rẩy, “Quá hư mà!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phó Nam Hề mím môi, vỗ nhẹ vào lưng ba, “Ba đừng tức giận mà.”
 
Cô thở dài, bất đắc dĩ nói: “Con bé chỉ là tức giận chuyện năm đó con đề nghị ba mẹ ly hôn thôi.”
 
Khi ba và mẹ ly hôn, Phó Nam Dao mới học tiểu học. Con bé tình nguyện muốn một cặp ba mẹ bằng mặt không bằng lòng chứ không muốn trở thành một đứa bé chỉ có ba hoặc mẹ.  
 
Quyết định ly hôn tuy rằng là của ba mẹ, nhưng nếu lúc ấy bản thân cô không mở miệng, có lẽ bọn họ không thể làm xong thủ tục nhanh như vậy.
 
Mấy năm nay Phó Nam Hề cũng luôn tự hỏi, chính mình năm đó có phải quá “Lý trí” rồi hay không, bỏ qua cả cảm nhận của em gái.
 
Nhưng mà chuyện đã xảy ra rồi, có nghĩ như thế nào đi nữa cũng đã muộn. 
 
Đôi mắt cô ảm đạm đi, đè xuống sự chua xót trong lòng, hy vọng em gái lớn hơn một chút có thể hiểu cách làm lúc đó của cô……
 
Sau khi ba đi làm, Phó Nam Hề sửa sang nhà cửa lại một lần nữa, đi ra siêu thị mua không ít thức ăn và vật dụng hằng ngày, lại để thêm chút tiền mặt vào tủ đầu giường của ba tăng thêm chút tiền sinh hoạt.
 
*
 
Buổi tối trước khi đi ngủ, trong phòng ngủ chính yên tĩnh như cũ chỉ có âm thanh do di động phát ra. 
 
Phó Nam Hề cân nhắc thật lâu, cuối cùng vẫn nhẹ giọng mở miệng nói: “Dao Dao, ngày mai chị sẽ trở lại Anh Thành.”
 
Âm thanh bấm di động của Phó Nam Dao ngừng lại. 
 

“Ba và mẹ ly hôn là chuyện mà chúng ta đều không nghĩ đến, nhưng cho dù chị không nói, thì bọn họ cũng không kiên trì được bao lâu nữa đâu. Khi đó em còn nhỏ, có tức giận chị cũng hiểu được. Nhưng mà… Không cần phải lâu đến thế.” Phó Nam Hề dừng một chút lại nói, “Chị sẽ chờ đến một ngày em nghĩ thông suốt.”
 
Phó Nam Hề nói xong nhắm mắt lại, không bao lâu sau liền tiến vào mộng đẹp.
 
Nghe tiếng hít thở đều đều truyền ra từ phía trên, chóp mũi Phó Nam Dao đau xót, nước mắt theo khóe mắt chảy ra.
 
Cô bé hít hít cái mũi, mở Weibo ra, đăng nhập vào tài khoản “Bánh Bao Nhỏ Nữu Nữu” của mình, vào trang của Phó Nam Hề.
 
Tiếp theo đó, thuần thục bắt đầu tương tác. 
 
*
 
一Sau khi trở lại Anh Thành, Phó Nam Hề lại trở về trạng thái “Nuôi thả”. 
 
Công ty tạm thời chỉ sắp xếp cho cô các lớp học diễn xuất. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com được edit bởi Quán Trà Đào Cam Sả. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đầu tháng 8, Phó Nam Hề từ trên mạng biết được, phim điện ảnh 《 Chinh Phục Vua Đầu Bếp》 chính thức đóng máy.
 
Chỉ trong chớp mắt mà đã qua hơn nửa tháng nhưng sinh hoạt trong đoàn phim dường như chỉ mới ngày hôm qua. 
 
Phó Nam Hề suy nghĩ rồi nhắn một tin trong WeChat gửi cho Cố Hoài Lương và mấy diễn viên quen thuộc khác trong đoàn, chúc bọn họ đóng máy thuận lợi. 
 
Cũng không nghĩ sẽ có người trả lời lại, sau khi đăng xong Phó Nam Hề bắt đầu làm chuyện khác. 
 
Chờ cô xem di động lần nữa, cách lúc Cố Hoài Lương trả lời đã là một giờ trước. 
 
Thầy Cố:[Tuần sau tôi sẽ chơi bóng ở Anh thị. ]
 
Nhanh như vậy sao!
 
Chắc Đan Đan sẽ vui vẻ đến chết mất!
 
Phó Nam Hề vội vàng trả lời anh, nói rằng mình và bạn thân nhất định sẽ có mặt.
 
Sau đó đem tin tức tốt này nói cho Lục Tư Đan, chờ đợi nghênh đón tiếng thét chói tai như chuột đất của cô ấy. 
 
Nhưng không ngờ, thật lâu sau Lục Tư Đan bên kia mới gửi một hàng dấu chấm qua. 
 
[………………】
 
[Tuần sau bạn trai tớ sẽ về nước a a a a a a!!]
 
[Làm thế nào đâyyy]
 
[Mình nên chọn cái nào bây giờ?!!!!]
 
[A a a a! Điên mất thôi !]
 
Phó Nam Hề cười một cái, vừa muốn trả lời, trên màn hình lại liên tiếp nhảy ra hai tin nhắn mới. 
 
[Idol tuy đáng quý, nhưng tình yêu lại càng đáng quý hơn.]
 
[Cậu đi một mình đi!]
=====.....=====
 
Tác giả có điều muốn nói:
 
Một mình đi xem bóng, nói trắng ra chính là hẹn hò! 

 


Nhấn Mở Bình Luận