Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hơn Cả Hôn Nhân

Nghe Lưu Nhạn nói xong, cuối cùng Hạ Chân Ngọc cũng đã hiểu. Thì ra là thế, khó trách Lưu Nhạn vì sao lại có thể tự tin như vậy, không cần lo lắng đi tìm hiểu mối quan hệ của Lý gia. Cô thật đúng là được mở rộng tầm mắt nha.

Sau đó cô tạm biệt Lưu Nhạn trở về Nhã Phong. Chờ đến buổi tối khi Chu Cẩn Vũ trở về Hạ Chân Ngọc liền nói với anh những yêu cầu mà Lý gia đưa ra hôm nay. Chu Cẩn Vũ nghe xong liền cười to rồi nói: “Một trăm vạn? Ừm, thật đúng là không nhiều lắm, vì bảo bối ngoan nhà chúng ta thì 100 vạn cũng không đáng gì!”

Hạ Chân Ngọc tức giận đến mức muốn đập cho anh một cái, cô nói: “Anh điên à? Dựa vào cái gì mà phải đưa tiền cho hắn ta? Tờ giấy vay nợ kia hoàn toàn chính là do Lý Nguy và dì Hai của hắn làm ra, nếu anh dám đưa, em sẽ không để yên cho anh đâu!”

Chu Cẩn Vũ vội vàng nói: “Anh chỉ nói giỡn thôi mà, nếu Chu Cẩn Vũ anh thực sự bị bọn họ quản thúc như vậy thì giờ đã thành chuyện gì rồi hả? Ngoan nào, đừng làm rộn nữa, chúng ta ăn cơm trước đi.” Nói xong anh ôm Hạ Chân Ngọc đi về phía bàn ăn ăn cơm.

Thực sự là Hạ Chân Ngọc cảm thấy có chút chán ngấy những đồ ăn được mua từ bên ngoài về mỗi ngày, cô cũng đã nghĩ mình cần phải đi học nấu ăn, nhưng rồi sau đó lại nghĩ, dù sao sau khi ly hôn với Lý Nguy xong, cô và Chu Cẩn Vũ cũng chia tay, nếu muốn học thì cũng nên trở về nhà mẹ đẻ rồi học sau.

Trong nháy mắt một tháng nữa lại trôi qua, thời tiết cũng bắt đầu lạnh hơn rất nhiều, Hạ Chân Ngọc vẫn không nhận được điện thoại của Lưu Nhạn, cô có chút sốt ruột, nhưng mà cũng không có can đảm để gọi điện thoại cho cô ấy, cô sợ người ta chê mình phiền hà.

Trong khoảng thời gian này, Hạ Chân Ngọc cũng có về nhà cha mẹ mấy lần, mỗi lần về cô đều muốn nói cho cha mẹ biết chuyện cô và Lý Nguy đang xử lý việc ly hôn trên tòa, nhưng lúc nào cũng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào. Cô thực sự không muốn làm cho cha mẹ mình thương tâm khổ sở, song cô biết chuyện này cũng không thể giấu diếm mãi được. Cho dù cô có muốn che dấu chỉ nói một chút tình hình cho cha mẹ biết nhưng nếu chuyện của Lý Nguy không được giải quyết thì chỉ sợ Lý gia cũng sẽ tìm tới tận cửa để làm ầm ĩ, đến lúc đó cha mẹ cô sẽ bị tổn thương nhiều hơn nữa.

Hôm nay, Hạ Chân Ngọc vẫn mang tâm sự nặng nề ngồi ăn cơm với cha mẹ. Ăn tối xong cô chuẩn bị trở về Nhã Phong, mặc dù thời gian còn sớm, nhưng sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trên bầu trời những bông tuyết khẽ bay bay. Hạ Chân Ngọc chậm rãi đi dọc trên vỉa hè hít thở bầu không khí lành lạnh hanh khô, cảm giác phiền muộn trong lồng ngực được giảm đi không ít.

Cô đang đi thì chợt có tiếng điện thoại di động vang lên, thấy người gọi đến là Chu Cẩn Vũ cô liền nghe máy: “Alo.”

Chu Cẩn Vũ nói: “Anh đang đi đón em, sắp đến nơi rồi, em xuống lầu đi.”

Hạ Chân Ngọc nói: “Em đã đi ra ngoài rồi, đang đi bộ ở trên đường, anh cứ lái xe đến là sẽ thấy em, em đứng nguyên tại chỗ chờ anh.”

Chu Cẩn Vũ có chút không hài lòng nói: “Tại sao em không gọi điện thoại cho anh? Nếu không phải anh trực tiếp lái xe tới, em định trở về nhà bằng gì? Hiện tại trời càng lúc càng lạnh hơn, lại nhanh tối như vậy, về sau không cho phép làm như thế này nữa.”

Hạ Chân Ngọc không tiếng động cười cười rồi mới nói: “Em biết rồi, anh lái xe chậm một chút.”

Đây được tính là cái gì nhỉ? Hạ Chân Ngọc nghĩ, bình thường Chu Cẩn Vũ rất quan tâm chăm sóc cô giống như người yêu, thậm chí có đôi khi có thể nói là giống như đôi vợ chồng đằm thắm yêu thương nhau hơn. Mặc dù bản thân cô có đôi khi cũng không tránh khỏi cảm thấy đau khổ trong lòng, nhưng cô cũng rất rõ ràng, mối quan hệ giữa cô và Chu Cẩn Vũ chỉ giới hạn trong mối quan hệ tình dục, cô không thể phủ nhận rằng ở trên giường hai người thực sự rất hòa hợp.

Tuy rằng lúc mới bắt đầu cô không cảm thấy gì, nhưng liên tục một thời gian dài như vậy, Hạ Chân Ngọc cũng biết, thực sự phụ nữ cũng có cao triều, hơn nữa cái cảm giác này sẽ làm cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được. Cô không thể không nói điều kiện của Chu Cẩn Vũ được ông trời ưu đãi quá mức, chẳng trách anh khiến cho phụ nữ đổ xô vào, người đàn ông như vậy xem như là quá hoàn hảo rồi, rất dễ dàng làm cho phụ nữ sinh lòng ái mộ.

Kiểm soát tốt bản thân mình đi, Hạ Chân Ngọc! Cô âm thầm ở trong lòng căn dặn chính mình, chờ thêm một thời gian nữa trôi qua mới bắt đầu lại cuộc sống của bản thân, vì cha mẹ cô không thể bị Lý Nguy và Chu Cẩn Vũ làm cho ngã gục.

Chu Cẩn Vũ tới rất nhanh, từ rất xa Hạ Chân Ngọc đã nhìn thấy xe của anh đi đến với tốc độ không chậm, chờ cho xe dừng lại, Hạ Chân Ngọc lên xe liền bị hắt hơi một cái, trong xe thật ấm áp mà.

Giọng điệu của Chu Cẩn Vũ vẫn giống như lúc ban nãy khi nói qua điện thoại: “Em xem đi, có phải là bị đông lạnh rồi hay không hả? Mình cũng không chú ý đến thân thể của mình, còn muốn người khác phải làm sao bây giờ?”

Hạ Chân Ngọc cười cười, nói: “Nào có khoa trương như vậy chứ, lần sau em sẽ không làm như vậy nữa.”

Lúc này sắc mặt Chu Cẩn Vũ mới dịu đi một chút, anh mỉm cười và nói: “Ngoan lắm, về sau nghe lời như vậy là tốt rồi, tối nay em ăn ngon miệng chứ?”

Hạ Chân Ngọc nói: “Đích thân mẹ em làm cơm còn có thể không ngon sao? Anh cho là chỉ có đồ ăn anh mua mới ngon à? Đồ ăn cha mẹ nấu càng ngon hơn!”

Chu Cẩn Vũ cười nói: “Nếu không em đi học nấu ăn đi. Ừm, hai chúng ta cùng nhau học cũng được, bản thân anh biết làm một ít món đơn giản, nhưng mà nhiều năm rồi cũng không xuống bếp, đoán chừng giờ cũng không làm được rồi.”

Hạ Chân Ngọc nghe xong không nói gì, chỉ hơi quay đầu lại và nhìn ra ngoài cửa kính xe, cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Chu Cẩn Vũ cũng không để ý, trực tiếp lái xe trở về Nhã Phong, về đến nhà hai người liền đi thay quần áo. Thay quần áo xong cũng không có việc gì để làm nên mở tivi ra xem, hai người vừa xem vừa trò chuyện câu có câu không.

Bỗng nhiên Chu Cẩn Vũ chuyển đề tài, quay sang hỏi Hạ Chân Ngọc: “Bên Tòa án lâu rồi không có tin tức, có phải em đang lo lắng hay không?”

Hạ Chân Ngọc nói: “Đúng là có chút sốt ruột.”

Chu Cẩn Vũ liền đưa tay cầm lấy một cái túi hồ sơ trên bàn trà đưa cho Hạ Chân Ngọc, nói: “Em xem đi.”

Hạ Chân Ngọc nghi hoặc nhận lấy túi hồ sơ, cô lấy từ bên trong túi hồ sơ ra một đống tư liệu, vừa nhìn liền lập tức sững sờ.

Cô kích động nhìn Chu Cẩn Vũ nói: “Đây… Đây… Đây là bệnh án của Lý Nguy!” Hơn nữa phía trên còn đóng dấu của bệnh viện.

Chu Cẩn Vũ ôm cô vào lòng, nhéo nhéo mũi cô, cười nói: “Đúng vậy.”

“Làm sao anh lại lấy được bệnh án này, bác sỹ nói không thể tiết lộ thông tin riêng của bệnh nhân, anh…..” Hạ Chân Ngọc có chút không nói lên lời.

Chu Cẩn Vũ nói: “Bà xã ngốc nghếch, chẳng nhẽ ông xã của em có thể không biết mỗi ngày em thở dài vì cái gì sao? Em cầm bệnh án này về đưa cho cha mẹ em xem, như vậy hai người khi biết em ly hôn cũng có thể giảm bớt chút thương tâm khổ sở, hơn nữa, lý do cũng quang minh chính đại rất nhiều.”

Hạ Chân Ngọc cảm thấy nước mắt mình không ngừng tuôn rơi, cô không muốn để cho Chu Cẩn Vũ thấy bộ dạng yếu đuối của mình, vội vàng đứng lên chạy vào trong phòng bếp, cô đứng dựa vào bàn ăn lau nước mắt, muốn khống chế tâm tình của mình, cô thật đúng là không có tiền đồ mà!

Lúc này Chu Cẩn Vũ cũng đã đi tới, từ phía sau ôm lấy Hạ Chân Ngọc, nhẹ giọng nói: “Bị anh làm cho cảm động rồi hả? Vợ anh thật đúng là dễ dụ nha, anh nhìn thấy em rơi nước mắt rồi nè.” Nói xong liền vô cùng thân thiết hôn vào bên tai Hạ Chân Ngọc

Hạ Chân Ngọc hít sâu một hơi mới nói: “Em đâu có khóc.”

Chu Cẩn Vũ nở nụ cười, hơi thở nóng bỏng phun ở bên tai Hạ Chân Ngọc, cảm giác được thân mình Hạ Chân Ngọc run run mới nói: “Đúng, đúng, em không khóc. Nhưng mà, có phải em nên có phần thưởng để khích lệ anh hay không, hửm?” Sau đó anh liền khẽ cắn vào vành tai nhỏ nhắn của Hạ Chân Ngọc.

Hạ Chân Ngọc có chút ngứa ngứa liền né tránh, cô xoay người nhìn Chu Cẩn Vũ nói: “Đúng là nên thưởng cho anh.” Nói xong liền kiễng chân hôn lên môi Chu Cẩn Vũ, cô còn học theo động tác khẽ liếm bờ môi mà ngày thường Chu Cân Vũ vẫn hay làm.

Lúc này đổi lại là Chu Cẩn Vũ bị kích động, thật quá tuyệt vời mà, sống chung với nhau bao lâu nay, cuối cùng cô nhóc cũng đã tự mình chủ động rồi. Cũng không còn chờ Hạ Chân Ngọc tiến thêm một bước hành động nào nữa, anh liền trực tiếp đoạt lại quyền chủ động, một tay chế trụ đầu Hạ Chân Ngọc để nụ hôn càng thêm sâu, một tay trực tiếp cởi bỏ quần áo của Hạ Chân Ngọc.

Khi chiếc áo sơ mi của Hạ Chân Ngọc được mở rộng ra, Chu Chân Vũ liền từ xương quai xanh cô hôn dần xuống dưới, anh vòng tay ra đằng sau cởi bỏ khuy áo ngực của cô, rồi há miệng ngậm lấy đỉnh phấn hồng mê người mà cắn mút.

Hạ Chân Ngọc tựa người vào trên bàn, ánh mắt bắt đầu có chút mê ly, cô thực sự cảm ơn Chu Cẩn Vũ đã làm tất cả những điều đó vì cô, nếu đây là phương thức tốt nhất để báo đáp anh, như vậy cô nguyện ý phối hợp.

Chu Cẩn Vũ dừng lại ở hai bầu ngực mềm mại trắng mịn trong chốc lát rồi lại tiếp tục hôn xuống phía dưới, khi anh hôn đến vùng bụng phẳng lỳ của Hạ Chân Ngọc, anh nói: “Bảo bối ngoan, để cho chú nếm thử có được không?” Sau đó cũng không chờ Hạ Chân Ngọc trả lời, anh đột nhiên hướng xuống phía dưới tìm kiếm, trực tiếp hôn lên chỗ mẫn cảm đã có chút ẩm ướt của Hạ Chân Ngọc.

Hạ Chân Ngọc kinh hô một tiếng, cô cảm thấy hạ thân mình không ngừng bị kích thích bởi môi và lưỡi của Chu Cẩn Vũ, cuối cùng cô không còn suy nghĩ được điều gì nữa, chỉ có thể đưa tay nắm chặt lấy tóc của Chu Cẩn Vũ mới có thể kiềm chế được sự run rẩy toàn thân.

Qua một hồi lâu, Chu Cẩn Vũ mới bằng lòng buông tha chỗ mềm mại kia, anh đứng lên dùng bờ môi còn dính chút ẩm ướt hôn hôn Hạ Chân Ngọc, nói: “Mùi vị thật không tệ.”

Hạ Chân Ngọc ngây ngẩn một chút mới trở lại bình thường, cô nhìn Chu Cẩn Vũ đang nở nụ cười thỏa mãn ở trước mặt mình, đôi mắt chớp chớp, cô mỉm cười với anh, sau đó cô nghiêng đầu dán sát khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu kiều diễm vào bên tai anh, nhẹ giọng nói: “Chú, bé cưng muốn.”

Ánh mắt Chu Cẩn Vũ co rút nhanh, ngay lập tức anh một phen ôm lấy Hạ Chân Ngọc để cho cô ngồi ở trên bàn ăn, nắm chặt lấy hai đùi của cô, nguy hiểm nói: “Tiểu yêu tinh, đây chính là do em tự tìm đến.” Sau đó liền vội đến mức không thể đợi đá văng chiếc quần vẫn còn đang quấn ở chân trực tiếp động thân vọt vào bên trong cô.

Hạ Chân Ngọc hơi khẽ nhíu mày, có chút không thích ứng được với tư thế và lực đạo như vậy của anh, cô thở gấp nói: “Đau em.”

Giọng nói của Chu Cẩn Vũ khàn khàn: “Bé cưng, bây giờ mới biết sợ?”

Nói xong anh ôm Hạ Chân Ngọc lên để cô tựa vào trên người anh, sau đó mạnh mẽ di chuyển ra vào rất nhanh.

Hạ Chân Ngọc vòng hai tay ôm lấy cổ Chu Chẩn Vũ, nhẹ giọng rên rỉ, một thoáng chốc cô liền lên đỉnh trong sự tấn công mãnh liệt của Chu Cẩn Vũ, cô thổn thức và rên rỉ nói: “Chú, bé cưng không chịu được.”

Chu Cẩn Vũ cảm thấy hôm nay Hạ Chân Ngọc chính là muốn tự tìm chết mà, anh cắn răng trực tiếp đem cô bế dậy, giọng nói có chút sít chặt: “Bé cưng hư đốn, hôm nay hai chúng ta cứ như vậy mà chết cùng nhau nhé.”

Nói xong Chu Cẩn Vũ vẫn giữ nguyên tư thế này đem Hạ Chân Ngọc ôm trở về phòng ngủ, hai người ngã xuống giường, Chu Cẩn Vũ đè lên trên người Hạ Chân Ngọc không ngừng say mê rong ruổi, anh một hồi cúi đầu hôn Hạ Chân Ngọc thật sâu, một hồi lại cắn mút khối mềm mại trước ngực cô, ép buộc đến long trời lở đất, lực đạo va chạm cũng càng ngày càng mạnh, thẳng cho đến khi thân thể Hạ Chân Ngọc rốt cuộc không chịu nổi co rút không ngừng và bắt đầu mất đi ý thức, Chu Cẩn Vũ cũng khó mà kiềm chế được liên tiếp hút ngụm khí lạnh rồi phóng ra chính mình.

Chu Cẩn Vũ nghiêng người nằm xuống giường nhưng vẫn ôm Hạ Chân Ngọc như cũ, anh tận hưởng cảm giác rung động vẫn còn đang kéo dài kia. Một lát sau nhìn thấy Hạ Chân Ngọc chậm rãi mở mắt, anh mới thấp giọng cười nói: “Bảo bối ngoan, em cắn cũng thật chặt nha.” Hạ Chân Ngọc thực sự không còn chút sức lực nào để nói điều gì đó, chỉ là vô lực trừng mắt nhìn anh rồi lại ngủ thiếp đi.

Chu Cẩn Vũ cứ ở trong cô như vậy không muốn di chuyển, nhưng lại sợ giống như lần trước làm cho Hạ Chân Ngọc bị giày vò, chỉ có thể nương theo tư thế này lại cọ sát hồi lâu mới không cam tâm tình nguyện rút ra ngoài, anh cũng lười rửa sạch, đưa tay đặt lên trước ngực Hạ Chân Ngọc liền nhắm mắt đi ngủ.

Buổi sáng khi Hạ Chân Ngọc thức dậy rời giường thì cô nghĩ thầm trong lòng rằng, ngày hôm qua cô đúng là làm chuyện dại dột, nếu Chu Cẩn Vũ muốn lấy bệnh án của Lý Nguy tới tay, thì đó là một việc hết sức đơn giản, vậy mà cô cư nhiên không nghĩ tới, lại còn cảm động thành như vậy, cũng không tiếc sức lực hiến dâng chính thân thể nhỏ bé của mình lên, lần này đúng là cô tự chuốc lấy mệt mỏi mà.

Lúc này Chu Cẩn Vũ cũng đã tỉnh, anh nhìn Hạ Chân Ngọc đang ngồi đó mỉm cười ngây ngốc. Hạ Chân Ngọc thấy anh nhìn cô thì khuôn mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, cô vội vàng đứng lên đi vào phòng tắm, tiếp đó Chu Cẩn Vũ cũng đi theo vào tắm rửa sạch sẽ. Lúc đang mặc quần áo anh nói: “Bà xã à, ngày hôm qua em đúng là đòi mạng ông xã nha, nhưng mà anh rất thích!”

Hạ Chân Ngọc hoàn toàn không thèm để ý tới của anh, nhưng mà trong lòng lại hối hận không thôi, hai người ăn bữa sáng đơn giản, sau đó Chu Cẩn Vũ lái xe đưa Hạ Chân Ngọc đi làm, lúc đi đến cách đơn vị cô hai con đường thì anh dừng xe lại, anh quấn quýt triền miên hôn lên môi Hạ Chân Ngọc hồi lâu rồi mới để cho cô xuống xe.

Một ngày làm việc trôi qua rất nhanh, lúc sắp đến giờ tan tầm thì Hạ Chân Ngọc nhận được điện thoại của Lưu Nhạn, cô ấy nói cho cô biết ngày kia sẽ mở phiên tòa lần thứ hai, mà lần mở phiên tòa này sẽ đem toàn bộ sự việc giải quyết hoàn toàn, cô ấy cũng sẽ ra sức cố gắng trong ngày hôm đó giúp cô ký luôn đơn thỏa thuận ly hôn.

Hạ Chân Ngọc nói ‘vâng’, rồi hẹn thời gian gặp mặt vào ngày hôm đó với luật sư Lưu. Sau khi để điện thoại xuống trong lòng cô lại bắt đầu dâng lên chút lo lắng.

Suy nghĩ một hồi Hạ Chân Ngọc quyết định gọi điện thoại hẹn Cao Mai Lệ đi cùng, cô sợ nếu cô không nói cho Cao Mai Lệ biết thì tương lai sau này không biết cô ấy còn oán mình đến mức nào nữa. Cao Mai Lệ nghe xong tuy rằng trách Hạ Chân Ngọc lần trước đi đến tòa án không gọi mình đi cùng, bất quá lần này vẫn còn kịp tham dự nên cũng không nói thêm gì nữa, sảng khoái đáp ứng.

Đến ngày mở phiên tòa hôm đó, Hạ Chân Ngọc và Cao Mai Lệ được Lưu Nhạn lái xe đưa đến Tòa án, khi các cô vào phòng xử án số 5 thì thấy Lý Nguy, dì Hai của Lý Nguy và còn có cả mẹ của hắn cũng đã đang ở đây rồi.

Dựa theo quy định của pháp luật, khi phiên tòa được mở, thẩm phán Vu mời Cao Mai Lệ và mẹ của Lý Nguy đi ra ngoài ngồi chờ, sau đó bắt đầu hỏi bên phía Lý Nguy đã cân nhắc như thế nào? Lý Nguy nói: “Không cần cân nhắc, thẩm phán, tôi nghĩ ngài nên hỏi các cô ấy đã suy nghĩ cẩn thận hay chưa mới đúng.”

Lưu Nhạn chỉ cười cười không nói lời nào, cô ấy và thẩm phán Vu liếc mắt nhìn nhau một chút, sau đó thẩm phán Vu quay sang Hạ Chân Ngọc hỏi: “Nguyên đơn, trước tiên cô cùng luật sư của mình đi ra ngoài một chút, tôi muốn nói chuyện với bị đơn.”

Hạ Chân Ngọc có chút khó hiểu nhưng vẫn đi ra ngoài cùng với Lưu Nhạn, Cao Mai Lệ thấy thế vội vàng hỏi: “Sao lại đi ra vậy, phát sinh chuyện gì rồi hả?”

Hạ Chân Ngọc lắc đầu tỏ ý chính mình cũng không biết, sau đó nhìn thoáng qua Tống Quyên đang cúi đầu ngồi ở trên ghế gần đó, cô và luật sư Lưu cùng nhau ngồi xuống bên cạnh Cao Mai Lệ.

Dì Hai của Lý Nguy có chút sốt ruột nhìn thẩm phán Vu, không biết bà muốn nói điều gì. Thẩm phán Vu đầu tiên là suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng: “Bị đơn, theo tôi thấy, anh nên bỏ qua yêu cầu đòi bồi thường và trả nợ đi, tốt nhất là ly hôn theo quy định của pháp luật. Lúc trước tôi đã cùng luật sư của nguyên đơn nói chuyện qua rồi, nguyên đơn cũng không muốn đòi lại những thứ cô ấy đã mua, anh thấy thế nào?”

Lý Nguy lập tức nói: “Như vậy sao được! Thẩm phán Vu, giữa chúng ta có giao tình, tại sao ngài đột nhiên lại nói chuyện thiên vị cho bọn họ như vậy, đây đúng là có phần không thể nào nói nổi mà.”

Dì Hai của Lý Nguy vội vàng đẩy đẩy Lý Nguy muốn ngăn cản không cho hắn nói lung tung, tiếp đó bà ta cười cười rồi nói: “Thẩm phán Vu, có phải ngài có chuyện gì khó xử hay không?”

Thẩm phán Vu nhìn vẻ mặt cường ngạnh của Lý Nguy, khẽ nở nụ cười, bà nói: “Tôi có đề nghị như vậy là muốn cho hai bên được mau chóng giải quyết chuyện này, nếu bị đơn thật sự không đồng ý thì tôi cũng không còn biện pháp rồi. Giống như bị đơn nói, đúng là vì giữa chúng ta có chút giao tình nên tôi mới làm như vậy, nếu không tôi đã không quản ai với ai đâu.”

Nói xong bà bảo thư ký Viên ra mở cửa mời Hạ Chân Ngọc và luật sư Lưu đi vào, chờ hai người ngồi xuống xong, bà nói: “Nguyên đơn, bị đơn vẫn kiên trì giữ lại điều kiện lúc ban đầu, các cô có ý kiến gì không?”

Lúc này luật sư Lưu không nhanh không chậm lấy ra một tập tài liệu giao cho thẩm phán Vu, cô nói: “Đây là một bản sao bệnh án của bị đơn, phía trên có con dấu của bệnh viện, có thể chứng minh bị đơn đúng là có vấn đề nghiêm trọng về phương diện sinh lý, hoàn toàn không thể thực hiện được nghĩa vụ vợ chồng, hơn nữa còn có dấu hiệu của việc lừa đảo để kết hôn, chúng tôi có quyền bảo lưu để tiến thêm một bước truy cứu quyền lợi.”

Lý Nguy ngay lập tức đứng lên, không đợi thẩm phán Vu xem xét liền một phen đoạt lấy từ tay luật sư Lưu, hắn ta nhìn từ trên xuống dưới vài lần mới chịu tin bệnh án này đúng là của bản thân mình được lấy ra từ bệnh viện. Hắn giống như là một con cá bị rời khỏi mặt nước thở phì phò từng ngụm từng ngụm, sau đó đột nhiên điên cuồng hét lên: “Đây là do bọn họ đã sử dụng thủ đoạn phi pháp, bọn họ dựa vào cái gì mà đi đào bới chuyện riêng của tôi! Còn nữa, tôi muốn kiện bệnh viện này, bọn họ cư nhiên dám tùy ý đem tư liệu riêng của bệnh nhân để lộ ra ngoài, tôi nhất định phải kiện bọn họ! Thẩm phán Vu, những tư liệu này không phù hợp, không thể xem như chứng cớ! Không thể!”

Thẩm phán Vu có chút đồng tình liếc mắt nhìn Lý Nguy một cái, người đàn ông mà bị loại bệnh này thật đúng là sống không bằng chết. Chờ Lý Nguy la hét một hồi xong bà mới nói: “Bị đơn, nếu bệnh án này thực sự có đủ tính chân thực, như vậy là hoàn toàn có thể trực tiếp phán quyết ly hôn. Về phần bệnh viện, nơi phát ra bệnh án này có vi phạm các quy định hay không, anh có thể lập thành một án khác để tiến hành khởi tố.”

Lý Nguy mở to mắt không thể tin được nhìn thẩm phán Vu, hắn ngẩn người một chút mới tiếp tục nói: “Không được! Tôi không đồng ý ly hôn như vậy. Cô ta cũng lén lút ngoại tình với người khác ở bên ngoài, dựa vào cái gì mà không phải trả giá, tôi kiên quyết không đồng ý, cũng sẽ không ký tên, các người có thể làm gì tôi?”

Thẩm phán Vu vừa định nói cho hắn biết, tòa án có thể cưỡng chế phán quyết ly hôn, nhưng Lưu Nhạn lại khoát tay áo tỏ ý không cần, thẩm phán Vu liền dừng lại, chỉ thấy Lưu Nhạn nói: “Thẩm phán Vu, xin cho phép tôi tạm thời ngừng phiên tòa, tôi lập tức sẽ trở lại ngay.”

Thẩm phán Vu gật gật đầu đồng ý, Lưu Nhạn đi ra ngoài không lâu liền lập tức quay trở lại, cô ngồi ở bên cạnh Hạ Chân Ngọc nhưng cũng không nói điều gì khác, chỉ là đang chờ đợi.

Một thoáng chốc sau điện thoại di động của Lý Nguy vang lên, Lý Nguy nhìn lướt qua cuộc gọi đến, cũng không còn quan tâm là đang ở trên toàn án liền trực tiếp ấn nút nghe. Hắn vừa ‘alo’ một tiếng liền không nói gì nữa, chỉ là sắc mặt của hắn càng ngày càng tối sầm lại, từ đầu tới cuối cũng không nói thêm một câu nào, mãi cho đến khi hình như đối phương đã cúp máy, hắn mới chậm rãi buông thõng tay xuống, nhìn chằm chằm vào Hạ Chân Ngọc.

Hạ Chân Ngọc bị hắn nhìn như vậy có chút sợ hãi, không biết rốt cuộc Lý Nguy là bị làm sao, trong lúc nhất thời toàn bộ phòng xử án rơi vào trong im lặng, đột nhiên Lý Nguy cười nhẹ một tiếng, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng cười đến mức có chút ho khan giống như là bị sặc, hắn chỉ tay vào Hạ Chân Ngọc nói: “Hạ Chân Ngọc, cô giỏi thật đó! Cô tìm được một kẻ gian dâm tốt nha, thật là có bản lĩnh! Ha ha, cư nhiên lại có thể tìm người gài bẫy lấy được sổ sách quá trình nhận tiền của tôi. Hiện tại thì thế nào, Đại đội trưởng nói, có người muốn kiện tôi tội nhận hối lộ! Tiền đồ của Lý Nguy tôi liền bị hủy ở trong tay một người đàn bà vô liêm sỉ như cô rồi! Hạ Chân Ngọc, lần này được rồi chứ, bây giờ tôi sẽ phải vào tù, cô vừa lòng chưa? Ha ha, âm mưu của các người rốt cục đã thực hiện được rồi đó!”

Dì Hai Lý Nguy vừa mới bị bệnh án của hắn làm cho choáng váng, hiện tại lại nghe thấy Lý Nguy nói hắn cư nhiên bị người ta kiện vì không làm tròn trách nhiệm và nhận hối lộ, bà ta ngây người ngồi ở đằng kia cũng không nói được điều gì.

Lúc này Lưu Nhạn mới mở miệng nói: “Lý Nguy, nếu anh đồng ý ly hôn vô điều kiện, sau đó hứa rằng khi ly hôn xong sẽ không tiếp tục đi quấy rầy thân chủ của tôi cũng như người nhà của cô ấy, chấp thuận từ nay về sau hai bên không còn liên quan đến nhau, như vậy chúng tôi sẽ đồng ý không đem bệnh tình của anh viết vào trong bản án. Anh phải biết rằng nguyên nhân như này một khi đã viết vào, anh có thể sẽ vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được.”

Lý Nguy giống như là lầu bầu lẩm bẩm nói: “Tôi còn gì để mà ngẩng đầu lên nữa, tôi sắp phải ngồi tù rồi, còn để ý đến việc này sao?”

Lưu Nhạn tiếp tục nói: “Anh cũng không cần phải bi quan như vậy, mọi việc đều có thể chuyển biến, tôi khuyên anh vẫn là nên đồng ý với những điều kiện tôi vừa mới đưa ra, nói không chừng còn có thể xoa dịu tình hình tìm ra đường sống.”

Dì Hai của Lý Nguy nhìn Lưu Nhạn, lúc này bà ta mới ý thức được vị luật sư trẻ tuổi này hoàn toàn không đơn giản, tại sao bà ta lại có thể hồ đồ như vậy được chứ, đáng nhẽ ra lần trước khi thấy được thái độ của thẩm phán Vu với luật sư Lưu thì bà ta nên minh bạch rồi mới phải. Còn cuộc điện thoại lúc vừa rồi nữa, nhất định là vị luật sư này thấy bên bà ta không thỏa hiệp mới đi báo tin, nếu không làm sao Lý Nguy có thể đột nhiên bị người ta kiện cáo.

Nghĩ như vậy, dì Hai Lý Nguy ra một thân mồ hôi lạnh, lúc này còn có cái gì để mà tính toán đây, từ đầu đến cuối đều bị người ta nắm ở trong lòng bàn tay, vậy mà bọn họ còn vọng tưởng thăng quan phát tài gì gì đó, chỉ có thể nói là may mắn mà Chu Cẩn Vũ còn chưa có trả thù gia đình bà ta.

Nghĩ đến đây, bà ta vội vàng nói: “Ký, chúng tôi ký tên! Điều kiện gì chúng tôi cũng đều đáp ứng. Lý Nguy, hãy nghe lời dì Hai, đừng dại dột nữa, hay mau chóng đáp ứng đi.”

Lý Nguy cúi đầu suy nghĩ, sau đó mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt sa sút tinh thần hỏi Hạ Chân Ngọc: “Nếu tôi đáp ứng, cô có thể để cho tôi không đi tù sao?”

Hạ Chân Ngọc thực sự cũng không ngờ rằng Chu Cẩn Vũ lại xuống tay ác liệt như vậy, cô chỉ có thể nói: “Tôi chỉ có thể thử xem xem, cũng không thể đáp ứng với anh điều gì.”

Lý Nguy ngồi sững người ở trên ghế, nói: “Thôi tùy tiện đi, tôi đồng ý ly hôn.”

Rất nhanh bản phán quyết của tòa án đã được soạn thảo xong, Lưu Nhạn tiếp nhận lấy một bản nhìn nhìn một chút tỏ ý không có vấn đề gì, thư ký Viên liền đem đi in thành hai bản. Một lát sau mang đến để cho Lý Nguy và Hạ Chân Ngọc ký tên đóng dấu, sau đó đưa cho mỗi người một bản.

Hạ Chân Ngọc và Lưu Nhạn đi ra khỏi phòng xử án, lúc này cô mới cảm thấy mình đã chân chính được giải thoát rồi, rốt cục cô cũng thoát khỏi cơn ác mộng bị người nhà Lý gia dây dưa làm phiền, lúc này Lý Nguy cúi đầu cùng dì Hai của hắn song song đi ra ngoài.

Mẹ Lý Nguy trông thấy liền vội vàng đứng lên đi đến bên cạnh hắn hỏi thăm tình hình, dì Hai của Lý Nguy nuốt không trôi cơn tức này, nhưng vẫn giả bộ bày ra khuôn mặt tươi cười nói: “Chị cả, đã ly hôn xong rồi. Chờ đến buổi tối cả nhà chúng ta tìm một nhà hàng thật ngon để chúc mừng, chức mừng Lý Nguy cuối cùng cũng bỏ được cái loại đàn bà vô sỉ như thế!”

Cao Mai Lệ cũng không phải là ngồi không, bà ta vừa nói xong cô đã nhanh chóng tiếp lời, cao giọng cười nói: “Đúng nha, đúng là phải nên chúc mừng một chút mới được. À, đúng rồi, đi đến nhà hàng thì đừng quên tìm theo hai cô gái trẻ, thử xem mình rốt cuộc có được hay không nhé!”

Nói xong cô liền cười ha hả, lần này ngay cả luật sư Lưu cũng không nhịn được mà vui vẻ cười theo, Hạ Chân Ngọc cũng phải cố gắng kìm nén lắm mới không bật cười, cô thầm nghĩ lời nói của Cao Mai Lệ thật là ngoan độc mà.

Mặc dù Lý Nguy tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nhưng vừa nghĩ tới việc mẹ mình còn chưa biết chuyện thân thể mình có bệnh, hắn cũng không còn lòng dạ nào để tiếp tục so đo với các cô. Dì Hai của Lý Nguy cũng vội vã muốn rời khỏi nơi này, bà ta không muốn tiếp tục ở lại để bị người ta chế giễu.

Hai đoàn người một trước một sau đi ra cổng tòa án, Lý Nguy đi ra đến cửa mới nhớ tới chuyện mình nhận hối lộ, lại xoay người sang bên cạnh nhìn Hạ Chân Ngọc, thực sự muốn nói điều gì đó.

Hạ Chân Ngọc nhìn thấy Lý Nguy như vậy, biết là hắn đang lo lắng cho sự an nguy của bản thân, nhưng cô cũng không nói điều gì. Cả hai bên đều im lặng, bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng còi xe, dọa mọi người giật mình.

Hạ Chân Ngọc theo tiếng còi xe nhìn sang bên kia đường, cô liền trông thấy một chiếc xe ô tô mà đã lâu rồi cô không nhìn thấy, chiếc xe Land Rover màu đen với biển số xe rất đặc biệt đang đỗ ở ven đường, cửa kính xe từ từ hạ xuống, Chu Cẩn Vũ đang nở nụ cười tràn đầy dịu dàng nhìn cô!
Nhấn Mở Bình Luận