Sơ Hạnh muốn xác nhận ổ USB này rốt cuộc có phải là của Cận Ngôn Châu hay không?
Nếu như là của cậu vậy thì cô sẽ mang về trường trả lại cho cậu.
Còn nếu không phải, cô sẽ đưa ổ USB này cho người quản lý của quán thịt nướng, có thể người mất đồ sẽ quay lại tìm.
Vì vậy, trước khi rời khỏi quán thịt nướng, Sơ Hạnh gọi điện thoại cho Kỷ An.
“Kỷ An,” giọng nói của cô vẫn trong trẻo nhẹ nhàng như mọi khi, “Hỏi bạn cùng phòng của em xem cậu ấy có bị mất thứ gì không?”
Sơ Hạnh không đề cập cụ thể đến ai, cũng không nói đồ vật cụ thể là gì.
Nếu thật sự đánh mất, đối phương sẽ nói chính xác đồ vật mình làm rơi.
Kỷ An vừa chơi game vừa hỏi thẳng trong ký túc xá: “Ba người các cậu có bị mất gì không?”
Nghiêm Thành và Tiết Thần đều ngơ ngác lắc đầu.
“Không có.”
“Mất cái gì?”
Cận Ngôn Châu nghe xong bèn lục tung túi quần của mình nhưng không thấy ổ USB màu bạc kia đâu, ngay lập tức quay mặt lại nhìn về phía Kỷ An.
Trong giọng nói lạnh lùng trong trẻo của cậu có chút căng thẳng, vội vàng hỏi: “Cậu nhặt được nó à?”
Kỷ An có hơi ngạc nhiên, “Thật sự bị mất à.”
“Không phải tôi, là Sơ Hạnh lượm được.” Cậu nói xong, đưa điện thoại di động cho Cận Ngôn Châu, “Cậu tự nói với cô ấy.”
Cận Ngôn Châu lập tức nhận lấy điện thoại di động, trực tiếp hỏi thẳng Sơ Hạnh: “Cậu nhặt được một ổ USB màu bạc, trên đó có khắc ba chữ JYZ in hoa đúng không?”
Quả nhiên là của cậu.
Sơ Hạnh “Ừm” một tiếng, khóe miệng khẽ cong lên, trả lời cậu: “Mình cầm về cho cậu.”
“Cảm ơn.” Đáy lòng Cận Ngôn Châu trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cậu bình tĩnh lại, giọng nói cũng khôi phục sự lạnh lùng thờ ơ như trước, nói: “Tôi sẽ đợi cậu ở cổng trường.”
Dường như dáng vẻ thất thố ban nãy chỉ là ảo giác của người khác vậy.
“Được.” Sơ Hạnh đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Cận Ngôn Châu rủ Kỷ An đi lấy ổ USB cùng với cậu.
Kỷ An dán mắt vào màn hình máy tính, nhanh chóng gõ bàn phím điều khiển các nhân vật trong game, cả người ngồi bất động trước bàn học, chỉ nói: “Tôi đang chơi game rồi, không thể rời khỏi, anh Châu cậu tự đi đi.”
Sau khi tất cả mọi người trong ký túc ăn tối xong, bốn người bọn họ đã dựa theo tuổi tác mà sắp xếp ai lớn ai nhỏ.
Cận Ngôn Châu và Nghiêm Thành còn có Tiết Thần cùng tuổi, nhưng tháng sinh nhật của cậu sớm hơn, cho nên cậu là anh cả.
Kỷ An nhỏ hơn họ một tuổi là đứa út.
Ba người họ ngồi ăn cơm trên bàn bắt đầu gọi Cận Ngôn Châu là “Anh Châu.”
Cận Ngôn Châu: “…”
“À đúng rồi, cậu sắp ra cổng trường đúng chứ?” Kỷ An nói: “Lát nữa về có thể mua giúp tôi một ly trà trái cây được không? Tôi sẽ chuyển tiền cho cậu sau.”
Cận Ngôn Châu vốn đã mở cửa ký túc xá đi ra ngoài, nghe được lời nói của Kỷ An, trả lời một câu: “Tôi khao cậu.”
Khi Sơ Hạnh và bạn cùng phòng tới cổng trường, Cận Ngôn Châu vẫn chưa đến.
Cô cẩn thận phân biệt từng bóng người có khả năng là cậu, xác nhận cậu vẫn chưa tới, thế là nói với ba người bạn cùng phòng của mình: “Các cậu có bận việc gì thì về trước đi, không cần chờ mình chung đâu.”
Ba cô gái đều lắc đầu nói không có chuyện gì, ở lại với Sơ Hạnh.
Từ lúc Sơ Hạnh cúp điện thoại ở quán thịt nướng, Ninh Đồng Đồng tò mò hỏi Sơ Hạnh đâu đuôi câu chuyện.
Cho nên tất cả các cô đều biết Sơ Hạnh đã nhặt được ổ USB màu bạc của Cận Ngôn Châu, và— Nam sinh tên “Kỷ An” từ miệng Sơ Hạnh là em trai song sinh của Sơ Hạnh, sinh viên năm nhất khoa CNTT, bạn cùng phòng với Cận Ngôn Châu.
Trong lúc đợi Cận Ngôn Châu, Hứa Âm đi đến bên cạnh nghe điện thoại của bạn trai cô ấy đang học khác trường, Dụ Thiển đang từ chối nam sinh đến hỏi thông tin liên lạc, còn Ninh Đồng Đồng hiếu kỳ hỏi Sơ Hạnh: “Hạnh Hạnh, vậy cậu và em trai một người theo họ bố một người theo họ mẹ sao?”
Sợ Hạnh cười khẽ gật đầu: “Ừ.”
“Cậu theo họ của ai thế?” Ninh Đồng Đồng hỏi lại.
“Mình theo họ của mẹ.” Sơ Hạnh trả lời.
Sau khi cô nói xong, không nhịn được lại nhìn trong trường một lần nữa.
Một lát sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau Sơ Hạnh: “Bạn học.”
Thật ra Cận Ngôn Châu biết cô tên gì.
Ban nãy Kỷ An nói ra một tiếng, mặc dù khi đó cậu đang vội, nhưng cũng nghe rõ hai chữ kia, là chūxìng.
Cậu không gọi cô bằng tên vì cậu nghĩ gọi cô là “bạn học” thì sẽ thích hợp hơn.
Sơ Hạnh lập tức xoay người lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Cô tưởng Cận Ngôn Châu sẽ đi tới từ hướng của trường học cho nên cô mới luôn quay lưng lại với con đường dẫn đến cổng trường.
Ai mà ngờ được cậu từ ngoài trường chạy đến, trong tay còn cầm hai ly trà sữa.
Sơ Hạnh đưa cho cậu ổ USB mà cô đang giữ trong lòng bàn tay, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào: “Của cậu này.”
Cận Ngôn Châu cầm lấy ổ USB còn mang theo hơi ấm từ lòng bàn tay cô, thấp giọng nói câu cảm ơn.
Ngay lập tức, cậu đưa cho cô ly trà sữa đang mang trên tay, không chớp mắt giọng bình thản nói: “Kỷ An nhờ tôi mua cho cậu.”
Sơ Hạnh ngạc nhiên, nói thẳng: “Kỷ An sẽ không mua trà sữa cho mình đâu.”
Kỷ An biết rằng cô thích trà trái cây.
Mặc dù vậy, trước khi nói cô đã đưa tay ra nhận lấy ly trà sữa.
Sau đó, má lúm đồng tiền mỉm cười nói với cậu, “Cảm ơn cậu nha!”
Trong lòng Sơ Hạnh hiểu được ly trà sữa này là vì Cận Ngôn Châu muốn bày tỏ cảm ơn mới mua cho cô, cho nên cô không từ chối cự tuyệt, nhận lời cảm ơn của cậu.
Cận Ngôn Châu bất ngờ bị cô vạch trần trực tiếp, xấu hổ đến mức mặt nóng bỏng, cả người cũng trở nên cứng ngắc căng thẳng.
Cậu bước ngang qua cô.
Nhưng trước khi rời đi, Cận Ngôn Châu đã nhanh chóng giải thích với cô: “Chỉ là muốn cảm ơn cậu nhặt được thẻ USB và cũng đưa lại cho tôi, vì vậy tôi đã mua đồ uống cho cậu và Kỷ An.”
Hơn nữa cũng không có ý gì khác.
“À..” Sơ Hạnh bừng tỉnh hiểu ra.
Ly khác là mua cho Kỷ Án.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô vẫn lơ lửng trên không, Cận Ngụ Đình đã bước đi xa.
Sau khi Cận Ngôn Châu trở về ký túc xá, cậu đặt trà trái cây bên cạnh Kỷ An vẫn đang chơi game, rồi quay trở lại bàn học của mình.
Cậu ngồi xuống, bật máy tính lên, cắm ổ USB vào, tiếp đó bắt đầu sao lưu nội dung vào máy tính mới.
Kỷ An chơi game xong rồi cắm ống hút bắt đầu uống trà trái cây, đồng thời quay đầu nhìn Cận Ngôn Châu đã rút ổ USB tắt máy tính.
Cậu ấy chợt nhớ đến nửa giờ trước vẻ mặt căng thẳng của Cận Ngôn Châu khi làm mất ổ USB, thuận miệng nói: “Anh Châu, ổ USB này dường như rất quan trọng đối với cậu.”
Cận Ngôn Châu đang cầm USB trong nghe thấy vậy, lập tức ném USB vào ống đựng bút mà cậu đặt trên bàn.
Cận Ngôn Châu đứng dậy sải bước vào phòng tắm, chỉ để lại một câu lạnh lùng: “Cũng không quan trọng lắm.”
Kỷ An không hiểu nhìn cậu.
Nếu nó thực sự không quan trọng như thế, tại sao cậu lại lo lắng sau khi làm mất ổ USB, còn lại muốn lấy USB Sơ Hạnh nhanh nhất có thể nữa chứ?
—-
Ngày hôm sau.
Sinh viên năm nhất bắt đầu khóa huấn luyện quân sự kéo dài nửa tháng.
Tập luyện từ sáng đến tối, dù ăn hay ngủ, thời gian vô cùng eo hẹp.
Hai ngày tiếp theo, Sơ Hạnh cảm thấy toàn thân đau nhức mệt mỏi, trở về ký túc xá muốn lên cầu thang đều phải vịn vào lan can từ từ đi lên.
Trong bữa trưa của ngày huấn luyện quân sự thứ ba, quá trình lựa chọn khóa học và các yêu cầu cho học kỳ mới đã được đăng trong nhóm lớp.
Thừa giờ nghỉ trưa, Sơ Hạnh cùng bạn cùng phòng ở trong ký túc xá quyết định xem mỗi người phải chọn môn gì cho tiết thể dục.
Ninh Đồng Đồng và Hứa Âm đăng ký môn yoga.
Sơ Hạnh và Dụ Thiển chọn võ thuật.
Ninh Đồng Đồng hỏi hai người bọn cô: “Sao hai cậu muốn chọn võ thế thật?”
Sơ Hạnh nghiêm túc nói không do dự: “Võ thuật nghe rất ngầu.”
Ninh Đồng Đồng bật cười thành tiếng: “Hạnh Hạnh, cậu chọn môn này chỉ vì võ thuật nghe có vẻ rất ngầu sao?”
Sơ Hạnh chớp mắt, gật đầu: “Đúng thế.”
Dụ Thiển đang dựa vào ghế, không thể nhịn được cười nói, “Thực ra, mình chỉ tò mò dáng vẻ Sơ Hạnh sẽ đánh võ như thế nào thôi.”
Ninh Đồng Đồng âm thầm đưa ra một ngón tay cái ngưỡng mộ.
Hứa Âm ở bên cạnh nhắc nhở bọn họ: “Vẫn còn có chút thời gian, chúng ta chọn những môn học tự chọn khác đi.”
“Được được,” Ninh Đồng Đồng cũng nói: “Bọn mình chọn ngay đây, sợ đến tối chỉ còn những môn có ít tín chỉ.”
Bốn người lập tức bàn bạc, cùng nhau chọn môn học tự chọn.
—-
Thời tiết mấy ngày hôm nay rất tốt, nhiệt độ cũng cao.
Mỗi ngày sinh viên năm nhất đều phơi mình dưới ánh nắng mặt trời nóng nực, không thể không đổ mồ hôi.
Sau mỗi đợt kết thúc huấn luyện quân sự, Cận Ngôn Châu đều trở về ký túc xá thay đồ quân sự rồi tắm rửa sạch sẻ.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Cậu đi tắm trong giờ nghỉ trưa, sau đó giặt và phơi khô quần áo học quân sự mà cậu đã cởi ra.
Sau đó đã đến thời gian tập trung, thậm chí cũng không ngủ trưa.
Kỷ An đã chọn xong các môn học, nhắc nhở Cận Ngôn Châu: “Anh Châu nhớ chọn môn học đấy, đăng ký càng muộn thì sẽ càng đau khổ, không cẩn thận sẽ rơi vào các môn có giáo viên khó tính lắm.”
Cận Ngôn Châu nói: “Buổi tối về tôi sẽ chọn.”
Nhưng mà, đến tối Cận Ngôn Châu mở hệ thống đăng ký môn học, tiết thể dục chỉ còn lại hai mục cho cậu chọn.
Một là Võ thuật.
Còn lại là Yoga.
Cận Ngôn Châu không chút do dự chọn chọn võ thuật, nhắn đăng ký.
Lúc này, Cận Ngôn Châu không biết, hơn mười ngày sau cậu sẽ là nam sinh duy nhất trong lớp học võ thuật.
HẾT CHƯƠNG 2