Sau khi Sơ Hạnh trở lại ký túc xá thì được Ninh Đồng Đồng thông báo ngay: “Hạnh Hạnh, cậu trên diễn đàn kìa! Cậu nổi tiếng trong diễn đàn trường rồi!”
“Hả?” Sở Hành ngơ ngác chớp mắt, hỏi: “Mình đã làm gì à?”
Sao tự dưng lại nổi tiếng trên diễn đàn thế.
Hứa Âm cười khẽ, dùng giọng dịu dàng nhắc nhở: “Cậu với Cận Ngôn Chậu bị người ta chụp hình.”
Sơ Hạnh sửng sốt một chút, sau đó liền hiểu ra.
Cô cong mày cười mỉm: “Bởi vì chuyện này à.”
Ninh Đồng Đồng giơ điện thoại lên cho cô xem: “Còn có ảnh nữa nè, lúc hai cậu hôn nhau bị ai đó chụp trộm.”
Hôn hôn hôn….
Gò má Sơ Hạnh lập tức nhuộm một lớp màu đỏ hồng.
Cô chớp chớp mắt vài cái, hàng mi dài không khỏi run rẩy, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Ninh Đồng Đồng cực kỳ tò mò, hỏi Sơ Hạnh: “Hạnh Hạnh, cậu mau nói cho bọn mình biết đi, rốt cuộc làm sao hai người bên nhau? Ai là người tỏ tình trước?”
Sơ Hạnh đúng sự thật nói: “Mình trước.”
Dụ Thiển vẫn luôn cầm điện thoại tám chuyện trên Q.Q với Kỷ An nghe thấy được, kinh ngạc ngẩng mặt lên.
“Không phải Cận Ngôn Châu?” Cô ấy có chút không thể tin được.
Ninh Đồng Đồng và Hứa Âm cũng rất ngạc nhiên.
“Không đúng,” Sơ Hạnh nói: “Là mình bảo cậu ấy — “Nếu cậu cũng thích mình thì tới đây ôm mình một cái đi.”
Nỗi tò mò trong người Ninh Đồng Đồng hừng hực bừng cháy, nóng lòng vội vã hỏi: “Sau đó thì sao sau đó thì sao nữa!”
“Sau đó…” Sơ Hạnh không chần chừ kể hết: “Ngoài miệng cậu ấy nói với mình là “Ai muốn ôm em”, tuy nhiên kết quả đi tới trước mặt mình, trực tiếp hôn mình luôn.”
“A a a a a!” Ninh Đồng Đồng giống như trưởng fan CP, cuống cuồng nói: “Sau đó thì sao!”
“Không còn sau đó nữa, đã chắc chắn quyết định bên nhau rồi, tiếp theo bọn mình đi ăn tối.” Sơ Hạnh mỉm cười.
Ninh Đồng Đồng có chút tiếc nuối “Ôi” một tiếng, sau đó hỏi: “Cận Ngôn Châu không nói “Mình thích cậu” sao?”
Sơ Hạnh lắc đầu, “Chưa nói.”
“Nhưng mình cảm thấy không thành vấn đề, cậu ấy đã dùng cách riêng để cho mình biết là ‘Cậu ấy rất thích mình’.” Sơ Hạnh vui vẻ cười.
Dụ Thiển cười nói: “Cận Ngôn Châu là một cao thủ ha.”
Ninh Đồng Đồng không hiểu, quay đầu hỏi Dụ Thiển: “Nói thế nào?”
“Mặc dù cậu ấy không nói bốn chữ “Mình thích cậu”, nhưng từng lời nói từng hành động ở đây đều thẳng thắn tỏ tình với Sơ Hạnh đó.”
*Mình thích cậu dịch thì 3 chữ thôi nhưng gốc là”我喜欢你” đủ bốn chữ.Hứa Âm tiếp lời: “Hạnh Hạnh bảo cậu ấy tới ôm Sơ Hạnh một cái, mà cậu ấy trực tiếp hôn luôn.”
Ninh Đồng Đồng vẫn chưa hiểu: “Cho nên sao?”
“Cho nên,” Dụ Thiển không nhanh không chậm đưa đáp án cho câu hỏi của Ninh Đồng Đồng: “Cận Ngôn Châu đang nói với Sơ Hạnh — Tôi thích em còn nhiều hơn em thích tôi.”
Ninh Đồng Đồng lúc này mới hiểu, không kiềm được nỗi xúc động: “Chẳng ngờ tới, tên hotboy lạnh lùng kia lại làm chuyện vòng vo như này, chậc chậc chậc.”
Sơ Hạnh không lên tiếng, chỉ mỉm cười thay váy ngủ, sau đó ngồi trước bàn học kéo rèm lại.
Dụ Thiển đang hỏi Kỷ An: “Chuyện hai chúng ta, có thể nói cho Hạnh Hạnh biết không?”
Kỷ An trả lời: “Tại sao không thể.”
Dụ Thiển nói: “Mình sợ cậu không muốn Hạnh Hạnh biết.”
Kỷ An: “Không đâu, chẳng có gì phải giấu cả.”
Dụ Thiển nhìn tin nhắn Kỷ An gửi, khóe miệng hơi cong lên.
Cô nhẹ giọng gọi Sơ Hạnh: “Hạnh Hạnh?”
Sơ Hạnh vén rèm, ngẩng đầu nhìn Dụ Thiển trên giường đối diện, lời nói mềm mại: “Sao thế?”
Trên mặt Dụ Thiển nở một nụ cười, vô cùng tươi sáng rung động lòng người.
Cô ấy có chút lo lắng nói với Sơ Hạnh: “Mình muốn nói với cậu một chuyện.”
“Cậu nói đi.” Sơ Hạnh nhìn cô ấy.
“Mình…” Dụ Thiển hiếm khi ngượng ngùng, nói nhanh hơn một chút: “Mình và Kỷ An ở bên nhau rồi.”
“Ơ?” Sơ Hạnh kinh ngạc, “Thiển Thiển cậu thích Kỷ An hả?”
Dụ Thiển mỉm cười, gật đầu: “Thích.”
Ninh Đồng Đồng còn sốc hơn cả Sơ Hạnh, hét lên: “Ngày hôm nay cả hai cậu đều thoát ế hết ư? Ký túc xá chúng ta chỉ còn mỗi mình là độc thân thôi sao???”
Nói xong trọng tâm lại chuyển sang: “Ấy nói mới nhớ, hôm nay cả Hạnh Hạnh và Kỷ An đều thoát khỏi hội độc thân! Đây có phải là sự ngầm hiểu của cặp song sinh không? Thậm chí còn hẹn hò trong cùng một ngày.”
Sơ Hạnh bị Ninh Đồng Đồng chọc cười, bật cười thành tiếng.
Sau đó cô nhìn về phía Dụ Thiển, ngôn từ nhẹ nhàng cũng rất nghiêm túc: “Hai cậu phải thật tốt nha.”
“Ừm!” Dụ Thiển vui vẻ đáp, “Cậu và Cận Ngôn Châu cũng vậy nghen.”
Ninh Đồng Đồng trêu ghẹo, nói đùa: “Ái chà, hay là đợi vài năm nữa các cậu sẽ tổ chức đám cưới vào cùng ngày luôn nhỉ?”
Sơ Hạnh lại cảm thấy ý kiến này rất hay.
Chốc lát, ký túc xá tắt đèn.
Ba người còn lại đều đang nằm trên giường, người ngủ, người thì chơi điện thoại.
Sơ Hạnh vẫn còn đang vẽ.
Có rèm che nên không làm phiền giấc ngủ của bạn cùng phòng.
Không lâu sau, điện thoại của cô đột nhiên sáng lên, nhắc nhở có thông tin nhắn mới.
Sơ Hạnh cầm lên kiểm tra, là Dụ Thiển gửi cho cô một tấm hình.
Trong ảnh cô đang ngồi trong thư viện, tựa cằm vào mu bàn tay nhắm mắt ngủ, mà Cận Ngôn Châu ngồi đối diện cô cũng có tư thế giống cô, ánh mắt nhìn cô dịu dàng trìu mến.
Sau đó Dụ Thiển gửi một tin nhắn bằng chữ khác: “Tháng 5 lúc hai ta ở thư viện tự học mình vô tình nhìn thấy cảnh này, cảm thấy rất đẹp nên lén chụp lại, trước đây không gửi vì sợ ảnh hưởng đến cậu, bây giờ hai người đã bên nhau, cuối cùng bức ảnh này cũng nên cho cậu xem được rồi.”
Hóa ra đó không phải là giấc mơ của cô.
Mà khi ấy cậu đã ngồi ở đó rồi.
Sơ Hạnh lưu bức ảnh này vào album, cũng gửi lại một bức ảnh cho Dụ Thiển.
Là ảnh ở phòng chơi billiard.
Có cảnh Dụ Thiển nhìn Kỷ An mỉm cười.
Đêm nay Sơ Hạnh vẽ ba bản phác thảo.
Bức đầu tiên là cảnh cậu hôn cô.
Tấm thứ hai là hai người nắm tay nhau đi trên đường.
Bức thứ ba là cái ôm ở dưới lầu ký túc xá.
Sở Hạnh vẽ xong, nhìn những bức tranh này, nhớ đến những chuyện xảy ra ngày hôm nay, vô thức cong môi mỉm cười.
Thông thường mọi người sẽ nắm tay trước, sau đó ôm, rồi mới tới hôn.
Cô và Cận Ngôn Châu hoàn toàn trái ngược lại.
Sơ Hạnh lưu mấy bản sơ bộ này vào một thư mục cá nhân của mình.
Sau đó, cô mở tập tài liệu, từ từ xem qua những bức tranh cô đã vẽ trong năm qua.
Lúc này Sơ Hạnh mới bừng tỉnh nhận ra, ngoại trừ bức tranh một cặp đôi ôm nhau dưới mưa là vẽ về Khâu Tranh và bạn trai của Khâu Tranh thì mọi bức ảnh còn lại đều là vẽ Cận Ngôn Châu.
Một năm trôi qua, cô vẫn luôn vẽ cậu.
Hóa ra khoảng thời gian nào không rõ, cô đã sớm chú ý đến cậu.
Sơ Hạnh đóng máy tính, cẩn thận leo lên giường, đắp chăn bông.
Dù muộn thế nào đi chăng nưa cô cũng sẽ kiểm tra điện thoại trước khi đi ngủ.
Bây giờ Sơ Hạnh mới nhìn thấy tin nhắn chúc ngủ ngon từ Cận Ngôn Châu gửi cho cô vào hai giờ trước.
Cô lập tức trả lời: “Ngủ ngon nha.”
Giây tiếp theo Cận Ngôn Châu gửi tin nhắn tới: “Lại nằm mơ à?”
Lời nói của cậu khiến cô nhớ đến một đêm trong kỳ nghỉ hè, nửa đêm hôm ấy cô nằm mơ thấy bà ngoại, tỉnh dậy bật khóc.
Chắc là vì lần đó nên cậu mới hỏi câu này.
Sơ Hạnh giải thích: “Không có, mình vẫn chưa ngủ.”
Cận Ngôn Châu đang cầm điện thoại chờ đợi tin nhắn trả lời của cô, lúc nhìn thấy tin nhắn này, khẽ cau mày.
“JYZ:?”
Sơ Hạnh nói: “Mình đi ngủ đây.”
“CC: Còn cậu?”
Cận Ngôn Châu trả lời: “Mới tỉnh dậy.”
Không biết lần này có nói dối không nữa.
Sơ Hạnh nghĩ trong lòng.
Cô phồng má nhắn tin cho cậu: “Ngủ tiếp đi, mình cũng đi ngủ đã!”
“CC: Ngủ ngon nhé Cận Ngôn Châu.”
Cận Ngôn Châu đáp lại: “Ừ, ngủ ngon.”
Sơ Hạnh muốn đăng xuất không cẩn thận nhấp vào ảnh đại diện của Cận Ngôn Châu.
Giao diện đột ngột chuyển sang trang thông tin cá nhân của cậu.
Cũng vì vậy mà Sơ Hạnh vô tình phát hiện ra chữ ký cá nhân của cậu.
Đó là một dòng tiếng Anh: “Every day with you is worth remembering.”
Sơ Hạnh không nhớ rõ trước đây cậu có điền chữ ký cá nhân không.
Nhưng chỗ này vẫn luôn trống.
Cô trầm ngâm cầm điện thoại vài giây, sau đó hiểu được cậu đang nói gì.
Sơ Hạnh bấm vào thông tin hồ sơ của mình.
Chữ ký của cô là một bài thơ cổ rất hay: “Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo Tây Châu(*)”
*南风知我意, 吹梦到西洲 (Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo Tây Châu): Gió Nam biết lòng ta, Thổi mộng tới Tây Châu. Được trích từ bài Tây Châu khúc nổi tiếng vào thời Nam Triều, người con gái đứng trên lầu cao ngóng người yêu nơi Tây Châu vẫn chưa về, buồn tủi vì nỗi chia xa, xin gió gửi nỗi niềm của nàng tới Tây Châu.Sơ Hạnh xóa câu thơ cổ này đi, điền vào một câu.
“Me too.”
Mình cũng vậy.
Đối với mình mà nói, mỗi ngày bên cậu đều đáng nhớ.
Sau khi Sơ Hạnh thay đổi chữ ký xong, cô lục lọi album ảnh một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy bức ảnh chụp con mèo bông kiêu ngạo đặt trên giường của cô.
Sơ Hạnh thay đổi hình đại diện Q.Q của mình thành con mèo kiêu ngạo rồi đặt điện thoại xuống, nằm xuống giường nhắm mắt ngủ.
~~~
Sáng hôm sau, Sơ Hạnh thức dậy đúng giờ vào lúc sáu giờ.
Cô vừa nhấc điện thoại lên thì tin nhắn Cận Ngôn Châu hiện tới.
Sơ Hạnh chưa ngủ đủ giấc, mơ mơ màng màng mở Q.Q để đọc tin nhắn cậu gửi.
“JYZ: Chào buổi sáng, đã dậy chưa?”
Sở Hành ngáp một cái, nước mắt lưng tròng ôm chặt điện thoại di động trả lời: “Ừm, mới dậy.”
Nói xong cô từ từ ngồi dậy.
Sơ Hạnh dụi dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài mặc quần áo.
Sau đó xuống giường vệ sinh cá nhân.
Gần 6 giờ 15, Sơ Hạnh bước ra khỏi khu ký túc xá.
Cận Ngôn Châu đã đứng bên đường đợi cô.
Sơ Hạnh ngủ không đủ giấc, cho dù đã tắm rửa nhưng đôi mắt vẫn cứ díu lại.
Cô uể oải bước đến chỗ cậu.
Một giây trước khi Cận Ngôn Châu quay người cùng cô đi về phía trước, Sơ Hạnh đột nhiên dựa vào ngực cậu, sau đó giơ tay ôm lấy eo cậu.
Cận Ngôn Châu dừng bước, cả người cứng đờ tại chỗ.
Hơi thở cũng trở nên đình trệ theo.
Cô cúi đầu, vùi mặt trong ngực cậu, như người không xương tựa vào cậu.
Sơ Hạnh lại ngáp một cái
Cận Ngôn Châu từ từ đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Giọng cậu hơi trầm, trong giọng nói lạnh lùng có chút dịu dàng, hỏi: “Còn buồn ngủ à?”
Sơ Hạnh không nói lời nào, chỉ gật đầu một cái.
Cận Ngôn Châu nói: “Sáng nay em không có tiết học, ăn xong rồi quay về ngủ tiếp.”
Cô lại gật đầu.
Cậu biết cô sẽ không muốn nói chuyện nếu chưa ngủ đủ giấc nên chỉ mỉm cười rồi nắm lấy tay cô, dắt cô vẫn còn đang ngơ ngác đến nhà ăn.
Vào nhà ăn trước tiên Cận Ngôn Châu dẫn Sơ Hạnh đến một chiếc bàn trống, bảo cô ngồi xuống.
Cậu tâm tình rất tốt nói: “Tôi đi mua đồ ăn, em ngồi chờ một lát.”
Sơ Hạnh gật đầu lần thứ ba.
Lúc Cận Ngôn Châu bưng khay trở lại, Sơ Hạnh đã nhắm mắt lại, gục đầu xuống mơ màng ngủ gà ngủ gật.
Cậu không ngồi xuống đối diện cô nữa mà ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh cô.
Sơ Hạnh nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra.
Cậu đang đặt sữa đậu nành trước mặt cô.
Sơ Hạnh nhìn thấy hai quả trứng luộc nước trà trong khay, thuận tay cầm lên một quả, bắt đầu bóc vỏ.
Trong lúc cô bóc trứng thì Cận Ngôn Châu chuẩn bị bữa sáng cho hai người.
Trước mặt cô là sữa đậu nành và bánh trứng, trong khi đó cậu ăn tào phớ nước đường và bánh quẩy.
Sơ Hạnh duỗi tay, đưa quả trứng gà đến miệng cậu.
Cận Ngôn Châu đang định lấy một quả trứng trà khác lột vỏ thì hơi sửng sốt.
Cậu ngạc nhiên hoang mang nhìn cô.
Cô cũng đang nhìn cậu, dường như đợi cậu há miệng ăn.
Trước kia có những lúc cậu ăn cơm cùng với Khâu Tranh và Thu Trình, Cận Ngôn Châu luôn bị ép nhìn hai người bọn họ anh anh em em đút cho nhau ăn.
Lần nào cậu cũng cảm thấy buồn nôn chán ghét, hơn nữa còn rất chắc chắn mình sẽ chẳng bao giờ chấp nhận hành động ôm ôm ấp ấp như này.
Lúc đó cậu nghĩ, nếu như có cô gái muốn đút đồ ăn cho mình thì da đầu nhất định sẽ tê dại, nổi hết cả da gà.
Tuy nhiên, bây giờ.
Da đầu cậu không ngứa ngáy, cũng không nổi da gà.
Ngược lại rất vui, cao hứng đến nỗi không biết phải làm sao, giơ tay lên, không biết có nên lấy quả trứng ra khỏi tay mình hay không.
Cận Ngôn Châu nghe lời há miệng, cắn một cái.
Sau đó mới cẩn thận cầm quả trứng gà, tiếp tục ăn.
Sơ Hạnh lấy một quả trứng trà khác trong bát, bóc vỏ từ từ ăn.
Hai người yên lặng ngồi cùng nhau ăn sáng, không ai nói lời nào.
Sơ Hạnh vừa ăn vừa buồn ngủ, Cận Ngôn Châu thì nhìn cô, thấy cô mơ màng sắp ngủ gà ngủ gật, khóe môi nở nụ cười.
Cậu ăn xong nhưng Sơ Hạnh vẫn đang cắn từng miếng nhỏ bánh trứng.
Ăn hai miếng bánh trứng rồi uống một ngụm sữa đậu nành.
Cậu kiên nhẫn đợi cô.
Chờ cô ăn hết, Cận Ngôn Châu lấy từ trong túi ra một gói khăn tay.
Cậu mở theo đường rạch trên bao bì, lấy khăn giấy từ bên trong ra, nhẹ nhàng lau miệng cho cô.
Cận Ngôn Châu bỏ chén dĩa bỏ vào trong khay, đang định đứng dậy thì Sơ Hạnh nghiêng đầu nghiêng người tới.
Cô nhắm hai mắt, tựa đầu vào vai cậu, dường như đã ngủ rồi.
Hai tay Cận Ngôn Châu đang cầm khay buông lỏng ra, từ từ rủ xuống.
Khoảng bảy giờ hơn, ngày càng có nhiều người đến nhà ăn dùng bữa.
Phòng ăn vốn dĩ đang yên tĩnh bỗng trở nên đông đúc ồn ào hơn.
Cận Ngôn Châu vòng tay trái ra sau gáy cô, vừa nhẹ nhàng ôm cô, đồng thời dùng lòng bàn tay che tai trái của cô.
Cậu cụp mắt xuống nhìn cô, không khỏi nhớ tới sáng nay khi tỉnh dậy mở Q.Q ra liền phát hiện ra hình đại diện Q.Q của cô đã thay đổi.
Từ một cô gái có đôi tai dễ thương đổi thành con mèo kiêu ngạo mà cậu đã trao đổi với cô lúc ở máy gắp thú khi ấy.
Ngón tay cậu nhấp vảo ảnh đại diện của cô, trang cá nhân của cô hiện lên.
Cậu lại chú ý tới chữ ký cá nhân cô cũng đã thay đổi thành “Me too”.
Ánh mắt Cận Ngôn Châu dịu dàng nhìn chằm chằm cô đang ngủ, khóe miệng hơi cong lên.
Lúc Khâu Tranh và Thu Trình tay trong tay bước vào nhà ăn tìm một bàn trống, lập tức nhìn thấy cảnh này.
Khâu Tranh lắc cái tay Thu Trình, chỉ phía bên này cười nói: “Em đến chỗ Cận Ngôn Châu ngồi chờ anh.”
“Ừm.” Thu Trình cưng chìu sờ đầu Khâu Tranh.
Khâu Tranh đi tới, ngồi đối diện Sơ Hạnh, mỉm cười đầy ẩn ý.
Cận Ngôn Châu bị cô nàng cười làm cảm thấy không được tự nhiên, quay đầu nhìn cô gái đang ngủ trong lòng mình.
Khuôn mặt cô gần như vùi vào một bên cổ cậu, toàn bộ hơi thở nóng bỏng của cô đều phả vào da cậu.
Khâu Tranh bật camera.
Cô ấy hơi ngửa người ra sau chụp hình cho Cận Ngôn Châu và Sơ Hạnh một tấm.
Chụp hình xong, Khâu Tranh cực nhỏ giọng hỏi: “Sao Sơ Hạnh ăn xong lại ngủ thế?
Khâu Tranh tò mò: “Làm gì rồi?”
Làm gì rồi…
Chắc cũng giống cậu nhỉ, bởi vì hai người đã ở bên nhau nên hưng phấn quá không ngủ được?
Cậu chưa kịp trả lời cô thì Thu Trình mang đồ ăn sáng đi tới.
Anh ấy ngồi cạnh Khâu Tranh, giúp cô lấy bữa sáng ra rồi đặt trước mặt cô.
Khâu Tranh đưa điện lên trước mắt Thu Trình, cho anh ấy xem bức ảnh hồi nãy cô chụp, nhỏ giọng nói: “Anh Trình, anh nhìn này!”
Thu Trình rất nể mặt liếc nhìn, sau đó đưa đũa cho Khâu Tranh.
Khâu Tranh cầm đũa nhưng vẫn bấm điện thoại di động.
Thu Trình bất đắc dĩ: “Tranh Tử, ăn trước đi.”
Khâu Tranh nói: “Vâng ngay đây.”
Thoáng chốc, cô để điện thoại xuống bên cạnh, mỉm cười với Cận Ngôn Châu, nói: Tôi có gửi ảnh cho cậu và Hạnh Hạnh đó.”
Sơ Hạnh nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện.
“Anh Trình…. Tranh Tử.”
Hình như là Tranh Tử và đàn anh.
Sơ Hạnh mơ mơ màng màng suy nghĩ, nếu như cô với Cận Ngôn Chau yêu nhau thì có nên đặt cho đối phương một cái tên đặc biệt không nhỉ?
Khác với mọi người gọi, tên thân mật chỉ thuộc về hai người.
Chốc lát, Sơ Hạnh mới chậm rãi mở mắt ra.
Trong nháy mắt, nốt ruồi ở giữa xương đòn trái của cậu đã lọt vào tầm mắt cô.
Sơ Hạnh lim dim ngái ngủ nhìn chằm chằm vào nốt ruồi trên xương quai xanh của cậu, càng nhìn càng cảm thấy nó cực kỳ gợi cảm quyến rũ mê người,
Cô không nhịn được bèn nâng tay lên, duỗi ngón trỏ ra nhẹ nhàng chạm vào.
Cận Ngôn Châu căn bản không biết cô tỉnh lại, bỗng nhiên cả người cứng đờ.
Cậu căng thẳng sống lưng, chẳng nói lên lời rủ mắt nhìn cô, ánh mắt đầy kinh ngạc thảng thốt.
Chợt, Cận Ngôn Châu lập tức bỏ tay ra khỏi tai cô.
Cậu liếm môi như muốn che giấu, yết hầu không kiềm được khẽ cuộn lên cuộn xuống, sau đó trầm giọng sửng sốt hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Sơ Hạnh vẫn được cậu ôm, từ trong ngực ngẩng mặt lên.
Đôi mắt cô trong veo nhưng dòng suối tinh khiết.
Sơ Hạnh thản nhiên trả lời: “Sờ nốt ruồi trên xương quai xanh của cậu đấy.”
“Có chút đẹp mắt,” cô nói xong, lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nốt ruồi trên xương quai xanh của cậu hai cái, thì thầm hỏi: “Cậu có biết mình có một nốt ruồi trên xương quai xanh không?”
Màu đỏ đã lan từ má Cận Ngôn Châu rồi đến tai đến cổ.
Cậu nóng bừng cả người, quay mặt đi không chịu nhìn cô, chỉ căng cổ họng thấp giọng đáp: “Không biết.”
Khâu Tranh ngồi đối diện hai người không nhịn được bật cười thành tiếng.
Cận Ngôn Châu cau mày trừng mắt nhìn cô ấy, điều này khiến Khâu Tranh đã vui vẻ giờ lại càng phấn khích hơn.
Con ma kiêu ngạo này vậy mà bị Hạnh Hạnh vô tình trêu ghẹo đến nỗi trông cực kỳ thê thảm rệu rã như quân lính tan tát.
Thú vị quá đi.
Cận Ngôn Châu một tay bưng mâm đứng dậy, một cái tay khác nắm tay Sơ Hạnh.
Cậu kéo cô đứng lên, muốn dẫn cô rời đi.
Sơ Hạnh vừa mới phát giác có Khâu Tranh và bàn trai ngồi đối diện, nhưng lúc này không thể làm gì khác hơn ngoài vẫy tay với bọn họ: “Tranh Tử, đàn anh, tạm biệt..”
Ra khỏi nhà ăn, Cận Ngôn Châu đưa Sơ Hạnh trở vè ký túc xá.
Sơ Hạnh quơ quơ hai bàn tay đang nắm chặt, hỏi: “Chúng ta có nên đặt tên cho đối phương không?”
Cận Ngôn Châu nhớ mọi người sẽ gọi cô là “Hạnh Hạnh”, tỉnh bơ nói: “Đổi thành gì?”
Sơ Hạnh nghiêng đầu nhìn cậu hỏi: “Cậu muốn gọi mình là gì nè?”
Cận Ngôn Châu: “...”
Ánh mắt cậu lảng sang chỗ khác, không đối mặt với cô, ném lại vấn đề cho cô: “Em muốn tôi gọi em là gì?”
Sơ Hạnh thẳng thắn bày tỏ ý kiến: “Phải khác người ta gọi!”
Cận Ngôn Châu trầm mặc, tựa hồ đang suy tư.
Một lúc sau, Sơ Hạnh lại lên tiếng, giọng điệu thương lượng hỏi: “Hay là, cậu gọi mình là Sơ Sơ đi!”
Sơ Sơ.
Một cái tên mà trước giờ chưa từng có ai gọi cô.
Bây giờ cô muốn trao cho cậu đặc quyền, chỉ mình cậu gọi cô như vậy
Cận Ngôn Châu lòng tràn đầy vui mừng, nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ gì, bình tĩnh đáp lại: “Được.”
Sơ Hạnh còn nói: “Mình gọi cậu là Ngôn Ngôn được không?”
Cận Ngôn Châu không biết nhớ tới chuyện gì đó, tâm trạng vốn tươi sáng hơi bị ảnh hưởng.
Cậu tư lợi hừ một tiếng, chẳng trả lời cô có thể gọi bằng cái tên này không mà hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Em còn gọi người nọ là “anh Dương Thích” nữa mà.”
Lời này chợt vừa nghe rất không đầu không đuôi.
Cô đang thảo luận về tên gọi thân mật cho đối phương, tại sao lại lôi Dương Thích vào thế?
Sơ Hạnh chớp mắt nhìn, một lát sau mới hiểu, cô mới nhận ra giọng của cậu có chút giấm chua.
Đây là…Ghen?
Cậu ghen với Dương Thích?
Vừa vặn đi tới dưới lầu ký túc xá của cô, hai người dừng lại ở bên đường, Sơ Hạnh cong môi cười hỏi: “Ý của cậu, cậu cũng muốn mình gọi cậu là anh sao?”
Cận Ngôn Châu căng mặt, dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ nhưng giọng lúng túng: “Không thèm.”
Hôm qua lúc cậu tỏ tình thì nói câu “Ai muốn ôm em” trước, hơn nữa với sự hiểu biết của cô về cậu trong suốt một năm qua, Sơ Hạnh gần như dám khẳng định cậu đang nói ngược lại.
Rõ ràng rất muốn, nhưng miệng lại bảo không thèm.
Đừng dễ thương như vậy chứ.
Cô bị cậu chọc cười, nắm lấy tay cậu nói: “Vậy từ nay về sau em sẽ gọi anh Ngôn Ngôn nhé, anh Ngôn Ngôn.”
Bốn chữ cuối cùng, Sơ Hạnh nói nghiêm túc chậm rãi,
Giọng nói mềm mại tự nhiên của cô gái giống như một viên kẹo dẻo, mềm mại ngọt ngào.
Cận Ngôn Châu sững sờ, trái tim bị kéo xuống với tốc độ cực nhanh.
Đôi mắt đen sâu thẳm của cậu nhất thời có những gợn sóng, hỗn loạn như gió thổi.
Sơ Hạnh nói xong, cô đang định buông tay ra thì đột nhiên cậu cầm chặt lại.
Ngay sau đó, cô bị cậu kéo vào trong ngực.
Cận Ngôn Châu ôm lấy cô, không chút cảm xúc thấp giọng nói: “Em gọi thêm lần nữa đi.”
Sơ Hạnh ngoan ngoãn gọi: “Anh Ngôn Ngôn.”
Cậu lập tức siết chặt vòng tay.
Sơ Hạnh hoàn toàn không thể cử động, thậm chí còn cảm thấy hơi đau.
Cô vừa định bảo cậu thả lỏng một chút thì nghe cậu hít một hơi thật sâu rồi nói như muốn nhắc nhở cô: “Đừng gọi nữa.”
Sơ Hạnh không biết tại sao, nhưng cô ngoan ngoãn gật đồng ý: “Được.”
“Đừng ôm em chặt quá, siết em đau.” Cô nói.
Lúc này Cận Ngôn Châu mới từ từ buông cô ra.
Trước khi cô chuẩn bị quay trở lại ký túc xá, cậu buồn bực nói: “Cũng không cho phép gọi người khác như thế.”
Sơ Hạnh mờ mịt: “Gọi người khác gì cơ?”
Cận Ngôn Châu khẽ trượt yết hầu, phun ra hai chữ: “Anh.”
“Tóm lại không được phép gọi, ai cũng không được.” Giọng cậu lạnh lùng cứng rắn.
Cô mỉm cười nhìn cậu, dịu dàng đáp: “Được, em không gọi.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:Sau đó ——
Cận Ngôn Châu: Em gọi anh đi.
Hạnh Hạnh: Ngôn Ngôn
Cận Ngôn Châu: Không phải cái này.
Hạnh Hạnh: Thế là gì mới được?
Cận Ngôn Châu: Dù sao không phải cái này.