Sơ Hạnh ăn sáng không mang theo điện thoại di động.
Sau khi trở về ký túc xá, cô mới nhìn thấy bức ảnh Khâu Tranh gửi cho qua Q.Q của cô.
Sơ Hạnh bấm vào hình, tỉ mỉ xem kỹ ảnh.
Trong hình cậu đang cúi đầu, một tay đang lướt điện thoai.
Mà tay còn lại đang che kín lỗ tai của cô.
Sơ Hạnh chậm rãi chớp mắt, tiếp đó cong môi mỉm cười.
Cô lưu tấm ảnh này về điện thoại, nhắn lời cảm ơn tới Khâu Tranh.
Bức ảnh này đã cung cấp cho cô tài liệu vẽ tranh.
Mặc dù tối qua cô vẫn chưa hoàn thành xong bức tranh thứ ba kia.
Sơ Hạnh bật máy tính, kết nối máy tính bảng, đóng rèm rồi chỉnh sửa bản phác thảo theo tiến độ của đêm qua.
Cận Ngôn Châu quay về phòng túc xá thì nhanh chóng sao chép tấm ảnh mà Khâu Tranh đã gửi qua điện thoại di động sang thư mục trên máy tính, sau đó cắm thêm đầu đọc USB để lưu lại thành một bản riêng.
Lúc cậu xem từng bức ảnh liên quan đến cô, chợt nhớ đến tối hôm qua Nghiêm Thành ở ký túc xá nói trên diễn đàn có ảnh hai người hôn nhau.
Khi đó Cận Ngôn Châu tâm tình đang rất tốt nên cũng không quan tâm.
Thế nhưng bây giờ cậu bỗng nhiên muốn lên diễn đàn lưu bức ảnh kia về.
Cận Ngôn Châu bật máy tính đăng nhập vào diễn đàn trường Thẩm Đại.
Bài viết có chủ đề nhắc đến mối quan hệ của cậu được hiện lên trang đầu.
Cậu mở ra, nhìn thoáng qua bức ảnh không rõ nét dưới tòa nhà giảng dạy chung.
Cận Ngôn Châu bấm vào ảnh xem rồi lưu lại.
Ngón tay cậu lướt nhanh thanh trượt trên con chuột máy tính, ánh mắt đọc bình luận của những người buôn chuyện đăng lên.
Mới đầu tình hình vẫn bình thường, phần lớn chỉ là sốc vì cậu đang yêu đương, một số người khen Sơ Hạnh nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, còn có người lại than ôi đau buồn vì mất đi nam thần học đường.
Cho đến khi một lầu 250 lạ lùng kỳ quái xuất hiện thì trở nên rùm beng ồn ào.
[ Lầu 250: Cô gái này là chị gái của bạn cùng phòng với nam thần đó, người ta đều biết cô ta giỏi nhất là giả vờ ngây thơ vô tội, có thể đoán ra cô ta theo đuổi JYZ là nhờ em trai giúp đỡ, cho nên mới hái được ánh trăng thôi.]
[Lầu 255 trả lời lầu 250: Nghe giọng điệu cậu chua lét thế? Tôi biết cô ấy, sao lại không biết cô ấy giả vờ ngây thơ vô tội nhỉ? Con gái người ta không làm ra vẻ cũng không giả bộ gì hết, mà đã dễ thương xinh xắn từ trong cốt cách rồi, cho nên cậu đỏ mắt ghen tị chứ gì?]
[Lầu 260: Lầu trên tổ lái quá nhé, nghe nói cô gái trong ảnh với bạn cùng thần của nam thần là chị em sinh đôi đó!!!]
[Lầu 264 đáp lại lầu 250: Sao cậu biết cô nàng kia theo đuổi JYZ? Lỡ như JYZ theo đuổi người ta thì sao?]
[Lầu 270: Buồn cười ghê, ma sói lầu 250 tự tiết lộ mình biết bạn gái của hotboy trường mình luôn cơ! Nếu như người quen của nam thần và bạn gái của cậu ấy đọc được bài này thì nhất định chuyển lời cho bọn họ là phải đề phòng một bạn nữ cùng lớp nào đó mà cô ấy biết, dù sao diễn đàn trường chúng ta yêu cầu tên đầy đủ của khoa, hơn nữa chỉ những sinh viên của trường mới có thể đăng bình luận trên diễn đàn.]
[Lầu 385 trả lời lầu 260:!!!! Chị em sinh đôi?!]
….
Cận Ngôn Châu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ngón tay vẫn không ngừng trượt xuống.
Phía dưới còn có người bình luận ác ý về Sơ Hạnh.
[Lầu 678: Cô gái này rất có thủ đoạn nhé, JYZ nổi tiếng lạnh lùng, luôn luôn từ chối nữ sinh không chút lưu tình, cô ta lại có thể nhờ cậu ấy đưa đón tận dưới tầng lầu ký túc xá bằng xe đạp nữa đó, còn cậu ấy chơi bóng xong thì đưa nước cho cậu ấy, nếu khen đây là tâm cơ thì thật sự không còn gì để nói.]
[Lầu 709 đáp trả lầu 678: Vô lý, thảo luận chặt chẽ chút đi, làm sao cậu biết được là cô ấy “nhờ” mà không phải là JYZ chủ động đề nghị chở cô ấy về ký túc xá và JYZ vốn là người muốn uống nước cô ấy đưa?]
...
Sắc mặt Cận Ngôn Châu càng ngày càng u ám hơn.
Chốc lát, tay cậu linh hoạt gõ trên bàn phím, trên màn hình máy tính xuất hiện những dòng mã.
Mấy phút sau, Cận Ngôn Châu trực tiếp tìm ra được người đứng sau hai nick phụ đã nói chuyện móc mỉa châm chọc Sơ Hạnh trong bài đăng này.
Tiếp đó, cậu đổi tên phụ diễn đàn thành danh tính thật của mình – Cận Ngôn Châu, khoa CNTT lớp 10.
Một cửa sổ bật lên nhắc nhở cậu: “Biệt hiệu này là thông tin thực sự của bạn. Một khi thay đổi thành công, biệt hiệu diễn đàn không thể sửa được nữa. Bạn có xác nhận việc sửa đổi không?”
Diễn đàn Thẩm Đại có quy định về biệt danh.
Không thể sử dụng tên thật của các bạn học khác trong trường làm biệt danh của mình, chỉ có một cơ hội để đổi biệt hiệu của mình thành thông tin thật, nhưng một khi đổi nó thành thông tin nhận dạng thật của mình thì không thể đổi nó thành bất kỳ biệt hiệu nào khác được nữa.
Hơn hết chẳng người nào có thể nghĩ đến việc tiết lộ thông tin thật của họ trên một diễn đàn ẩn danh.
Cận Ngôn Châu nhấp vào mục chắc chắn.
Thế là, tên diễn đàn của cậu vĩnh viễn đổi thành — Cận Ngôn Châu Khoa CNTT lớp 10.
Sau đó, Cận Ngôn Châu viết một bình luận trong bài đăng này với biệt danh thực sự của mình.
[Lầu 1314 (Cận Ngôn Châu, Khoa CNTT): Bây giờ trả lời lầu 250 — Tôn Vi từ Khoa tiếng Trung lớp 10, gần quan được ban lộc* chính là tôi, cô ấy là ánh trăng mà tôi đã hái được. Còn lầu 678 – Điền Tư Nhã Khoa CNTT lớp 10, không phải là cô ấy ‘cho’, là tôi ‘muốn’.
Trên đây.
Chuyện này nên kết thúc ngay bây giờ, tôi không hy vọng lại nhìn thấy cô ấy bởi vì tôi mà bị treo lên diễn đàn để cho mọi người bàn tán chỉ trích.]
Nguyên nhân chính là: “Chụp lén, hơn nữa đăng lên mạng mà không có sự đồng ý của tôi.”
*近水楼台先得月(Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt): Hoặc “Cận thủy lâu đài” trở thành một câu thành ngữ, ý chỉ việc được tiếp cận điều kiện tốt; hoặc gần gũi thân cận ai đó khiến người ta có được cơ hội lợi thế.~~
Khoảng mười giờ sáng, Ninh Đồng Đồng tỉnh dậy, phát hiện diễn đàn có thêm mấy trang viết về mối quan hệ yêu đương của nam thần.
Cô ấy nhấp vào, muốn xem rốt cuộc mọi người đã bàn tán bao nhiêu, kết quả liền nhìn thấy hướng phát triển khác của bài đăng này.
Ninh Đồng Đồng ngàn lần không nghĩ tới Cận Ngôn Châu sẽ xuất hiện trên diễn đàn, đích thân trả lời về việc cậu và Sơ Hạnh ở bên nhau.
Mà cậu làm điều này chỉ để bảo vệ Sơ Hạnh.
Ninh Đồng Đồng nằm bật dậy, hưng phấn gọi Sơ Hạnh: “Hạnh Hạnh Hạnh Hạnh! Bạn trai cậu đang bảo vệ cậu nè!”
Sơ Hạnh vén một góc tấm màn ngăn lên, lộ ra một cái đầu nhỏ.
Cô ngửa mặt nhìn về phía Ninh Đồng Đồng, mờ mịt hỏi: “Cái gì?”
Ninh Đồng Đồng kích động nói: “Diễn đàn diễn đàn! Cậu mau vào diễn đàn mà đọc! Là bài đăng nói về mối quan hệ của hotboy đó! Cận Ngôn Châu xuất hiện!”
Trong lúc cô ấy vừa nói, không chỉ có Sơ Hạnh, Hứa Âm và Dụ Thiển cũng đều mở diễn đàn.
Ninh Đồng Đồng trực tiếp chỉ đường cho các cô: “Lầu 1314 chính là Cận Ngôn Châu.”
Sơ Hạnh lướt sang trang cậu xuất hiện, tận mắt nhìn thấy những lời cậu đã gửi cùng với thông tin tên phận thật của mình.
Cậu nói, cậu chính là gần quan được ban lộc, cô là ánh trăng cậu đã hái được.
Cậu còn nói, không phải là cô ấy ‘cho’, là tôi ‘muốn’.
Sơ Hạnh nhớ lại lần đầu tiên năm ngoái mời cậu đi ăn tối, cậu bảo cô lên xe rồi mới đạp đi, lúc đó cô không hiểu nên cậu cứ thế mà rời đi.
Kết quả là đi về phía trước vài mét, cậu dừng lại hỏi cô bằng giọng lúng túng vụng về liệu cô có thể lên xe không.
Chẵng lẽ…. hồi đó cậu đã… “muốn” rồi sao?
Thế nên một lần ở sân bóng rổ, cậu đã không nhận nhầm rằng cô nhờ cậu vặn giúp nắp chai.
Cậu biết cô đang đưa nước cho cậu, vì vậy mới nhận bình nước kia.
Sơ Hạnh hé miệng mỉm cười.
Tính tình Cận Ngôn Châu thật sự rất vụng về và dễ thương.
Dụ Thiển “chậc” nhẹ nói: “Tôn Vi năm nay có thể tiếp tục làm lớp phó được sao? Tính cách thật đáng lo ngại, trước mặt thì khác sau lưng lại bộ dạng khác, kiểu người như này ai có thể tin tưởng cho được.”
Ninh Đồng Đồng hừ hừ: “Dù sao lần này mình cũng sẽ không bầu cho cậu ta, bề ngoài thì đối xử mọi người rất tốt, nhưng khi vào diễn đàn ẩn danh, bộ mặt thật mới lộ ra, bộ mặt này quá ghê tởm.”
Hứa Âm cười nói: “Chuyện này lộ ra nhất định có rất nhiều bạn học trong lớp sẽ không bình chọn cậu ta, nếu cậu ta tự giác, từ bỏ việc tranh cử năm nay, bằng không đến lúc đó bỏ phiếu không tốt thì tự mình mất thể diện thôi.”
“Cận Ngôn Châu chỉ đích danh một người khác khoa CNTT nữa!” Ninh Đồng Đồng cực kỳ tò mò hỏi: “Điền Tư Nhã…là ai thế?”
Vừa nói cô vừa khui chuyện Nghiêm Thành.
Sau đó, Ninh Đồng Đồng ở trong phòng ký túc xá chia sẻ lại tin tức từ Nghiêm Thành phía bên kia.
“Ồ! Điền Tư Nhã lại là hoa khôi khoa CNTT đấy!” Ninh Đồng Đồng không khỏi chặc lưỡi lắc đầu, “Người như vậy mà xứng với danh hoa khôi à? Nam sinh trong khoa CNTT có phải bị mù hết rồi không?”
Dụ Thiển nói: “Ít nhất Kỷ An không có mù.”
Sơ Hạnh theo sau cũng nghiêm túc nói: “Ngôn Ngôn cũng không!”
“Ây dô, Ngôn Ngôn,” Ninh Đồng Đồng không nhịn được chà xát cánh tay, cười trêu: “Đôi tình nhân nồng cháy phát cơm chó này!”
Hứa Âm với Dụ Thiển cũng cười theo.
Sơ Hạnh bị các cô làm cảm thấy ngượng ngùng, gò má đột nhiên đỏ bừng.
Như một quả táo đỏ chín mọng ngon ngọt.
Sắp đến giờ trưa, bốn cô nàng thảo luận một chút rồi quyết định ăn trưa tại một quán ăn gần đó.
Trên đường đi ăn, Sơ Hạnh bất ngờ nhìn thấy Cận Ngôn Châu và Kỷ An đang đi bộ từ bên đường.
Sơ Hạnh nháy mắt lộ ra lúm đồng tiền, cong miệng cười gọi: “Ngôn Ngôn!”
Cận Ngôn Châu tựa hồ vẫn chưa quen với cái tên này, hình như cậu không nghe thấy, thậm chí chẳng hề chớp mắt.
Một giây kế tiếp, cậu kịp phản ứng, đột nhiên dừng lại.
Kỷ An không hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Cận Ngôn Châu không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Sơ Hạnh nhìn cậu xuyên qua những người qua đường, giơ tay cao vẫy chào cậu.
Sau đó cô chạy chầm chậm về phía cậu.
Cận Ngôn Châu và Kỷ An cũng đi sang chỗ các cô.
Ngược lại Dụ Thiển, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Sáng nay sau khi tỉnh dậy, cô đột nhiên có một cảm giác rất không chân thực, giống như đêm qua cô nằm mơ, trong giấc mơ cô chờ đợi câu trả lời của Kỷ An, cậu nói cậu thích cô, muốn ở bên cô.
Cô ôm hy vọng nhấc điện thoại lên kiểm tra nhưng chẳng có tin nhắn nào từ cậu.
Cuộc trò chuyện của bọn họ vẫn dừng lại lời chúc ngủ ngon tối qua.
Dụ Thiển không biết tại sao, trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Cô muốn liên lạc Kỷ An, nhưng lại không dám gọi cho cậu.
Cô thậm chí nghĩ ngợi lung tung tự hỏi liệu sau khi cậu thức dậy cảm thấy hối hận, nói với cô rằng cậu không muốn nói chuyện yêu đương với cô nữa.
Cứ như vậy cho đến buổi trưa, Kỷ An không gửi tin nhắn cho cô, Dụ Thiển cũng không tìm cậu.
Ninh Đồng Đồng và Hứa Âm đi bộ đến nhà ăn trước.
Hai chân Dụ Thiển như bị đóng đinh, không thể cử động lấy một milimet.
Cô tận mắt chứng kiến Kỷ An sải bước về phía mình.
Sau đó, tay cô được cậu nắm lấy.
Những ngón tay của cậu rất tự nhiên trượt vào ngón tay cô.
Kỷ An dắt cô đi về phía trước, giọng điệu vô cùng trong sáng như ánh mặt trời: “Không đợi hai người bọn họ, chúng ta đi trước.”
Dụ Thiển bị cậu chọc cười.
Hành động và lời nói của cậu khiến trái tim cô dễ dàng ổn định lại rất nhiều.
Cô quay mặt lại nhìn chàng trai đang nắm lấy tay mình, kìm lòng không đậu siết chặt tay Kỷ An.
“Mấy giờ cậu dậy thế?” Cô bình tĩnh hỏi.
Kỷ An suy nghĩ một chút, trả lời: “Khoảng tám giờ.”
Dụ Thiển cắn môi dưới: “Vậy tại sao cậu không tìm mình?”
Kỷ An nói: “Mình vẫn đang thắc mắc tại sao cậu lại không tìm mình đó chứ.”
“Bình thường cậu ngủ dậy thì đều nhắn tin Q.Q cho mình, nhưng hôm nay không có động tĩnh gì, mình tưởng cậu còn ngủ nên không làm phiền.”
Dụ Thiển thở phào một cái, có chút bất đắc dĩ mỉm cười.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày nào đó mình sẽ thực sự trải qua những cảm xúc lo được lo mất trong giai đoạn đầu của tình yêu này.
“Về sau đừng chờ em chủ động tìm anh,” cô dùng giọng rất nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ không quấy rầy em đâu.”
“Cứ tìm em nhiều vào, Kỷ An.”
Kỷ An mỉm cười, siết chặt ngón tay, sẵn sàng đồng ý: “Được.”
Sơ Hạnh chạy đến bên Cận Ngôn Châu, chủ động nắm tay cậu.
Cô nghiêng đầu hỏi cậu: “Ngôn Ngôn, anh định ăn gì?”
Cận Ngôn Châu nghe cô gọi như vậy, vẻ mặt rất không được tự nhiên.
Cậu không quay đầu, ho nhẹ một tiếng, sau đó mới trả lời: “Cơm phần*.
*盖饭: cơm đĩa (cơm có kèm sẵn thức ăn)Sơ Hạnh nhớ tới lần trước hai người cùng nhau ăn cơm trưa, cậu ăn đĩa cơm thịt heo xắt tỏi, nhưng chỉ ăn thịt, còn cà rốt, nấm mèo, ớt xanh đều không hề đụng vào.
Sơ Hạnh hiếu kỳ thuận miệng hỏi: “Thịt heo xắt tỏi à?”
Cận Ngôn Châu căn bản không để ý lắm, theo bản năng gật đầu đáp: “Ừm.”
Một lúc sau, hai người mua đồ ăn xong, tìm thấy đám người Kỷ An ở bàn ăn rồi cùng nhau ngồi xuống.
Cận Ngôn Châu quả thật mua đĩa cơm thịt heo xắt tỏi.
Sơ Hạnh lúc này gọi thịt thăn xào chua ngọt và cơm trắng.
Cô lại một lần nữa tận mắt chứng kiến cảnh kén ăn của cậu.
Sơ Hạnh nhẹ giọng nghiêm túc nói với cậu: “Đừng kén chọn đồ ăn, ít nhất cũng ăn chút rau đi.”
Cận Ngôn Châu không nói nên lời, nhưng ngoan ngoãn gắp củ cà rốt đã cắt nhỏ cho vào miệng ăn.
Sau đó tăng thêm một miếng ớt xanh cùng nấm mèo.
Ninh Đồng Đồng bên cạnh ngơ ngác.
Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Cận Ngôn Châu nghe lời như vậy.
Nói dễ ăn một chút thì cậu thực sự chỉ ăn cái đó.
Sau đó Cận Ngôn Châu không chịu ăn nữa.
Sơ Hạnh bất lực, cô gắp cho cậu vài miếng thịt thăn chua ngọt, sau đó lấy một ít rau từ đĩa của cậu ra cho lên dĩa cơm của mình.
“Anh ăn của em đi, em ăn rau giúp anh.” Cô nói xong cúi đầu cắn một miếng cà rốt cắt nhỏ trộn với ớt xanh và nấm, “Nếu không thì lãng phí lắm.”
Cận Ngôn Châu nhìn chằm chằm miếng thịt cô đưa cho mình, bàn tay cầm đũa hơi dừng lại.
Chốc lát, cậu gắp miếng thịt kho chua ngọt lên, cắn cho vào miệng.
Thật ngọt.
Hứa Âm cúi đầu vừa ăn vừa mỉm cười.
Hạnh Hạnh quả là trực tiếp, thẳng thừng đến mức bạn trai khó có thể chống đỡ lại được.
~~~
Sơ Hạnh có lớp vào buổi chiều.
Cô và bạn cùng phòng đi đến lớp học.
Vừa bước vào, ánh mắt của nhiều người trong lớp đều đổ dồn vào bọn họ.
Ninh Đồng Đồng chưa từng gặp phải tình huống như vậy, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Tại sao mọi người đều nhìn chúng ta vậy?”
Sau đó, cô ấy lo lắng nhìn xuống quần áo của mình, thầm thì nói: “Không lẽ do mình mặc áo ngược đó chứ?”
Ngay khi Dụ Thiển với Hứa Âm nhìn thấy Cận Ngôn Châu ngồi chỗ cửa sổ thì Sơ Hạnh đã dẫn đầu nhấc chân đi về phía cậu.
Cô nhanh chóng bước đến hàng ghế cậu đang ngồi, ngồi xuống bên cạnh, ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Cận Ngôn Châu nâng ngón trỏ lên gõ nhẹ vào cuốn sách bày sẵn trên bàn, giọng điệu bình tĩnh nói: “Buổi chiều không có tiết, ăn xong tới đây tự học.”
Sơ Hạnh nghiêng đầu nhìn cậu, mỉm cười hỏi thẳng: “Hay là anh muốn học cùng với em à?”
Cận Ngôn Châu bối rối chớp mắt.
Cậu cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cuốn sách, nghiêm túc trả lời: “Thuận tiện.”
Sơ Hạnh bị dáng vẻ cậu từ chối thừa nhận làm cho chọc cười.
Cô ngoài người xuống bàn, quay mặt lại nhìn cậu, lông mày cong cong.
Cận Ngôn Châu thấy cô cười, hai bên tai nóng đỏ ửng lên nhưng lại không làm gì được cô.
Cuối cùng có chút thẹn thùng bèn đưa tay ra xoa đầu cô, thấp giọng rầu rầu nói: “Đừng cười nữa.”
Nụ cười trên môi Sơ Hạnh vẫn không hề biến mất.
Cô chớp mắt nhìn cậu, đôi mắt trong veo sáng bừng, nhẹ giọng thì thầm: “Ngôn Ngôn, sao anh lại vụng về thế, anh đáng yêu quá đi.”
Cận Ngôn Châu bị nói vụng về nhưng cũng được khen là dễ thương: “...”
Cậu mím môi rồi lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút vị dâu.
Cận Ngôn Châu dùng một tay mở bọc kẹo rồi đút cây kẹo vào miệng Sơ Hạnh vừa mới ngồi dậy.
Bất ngờ không kịp đề phòng bị cậu đút một cây kẹo mút, Sơ Hạnh phồng má nhìn cậu, vẻ mặt hơi giật mình, như thể vẫn chưa bình tĩnh lại.
Trông giống như một bé thỏ nhỏ ngốc nghếch đáng yêu.
Giây lát, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cô.
Sơ Hạnh ngậm kẹo mút mở Q.Q trên điện thoại tìm lịch học mà Cận Ngôn Châu đã gửi cho cô trong mục hình ảnh chung.
Sau khi trầm ngâm một lúc, cô giơ tay lên, nắm lấy cánh tay cậu lắc lắc.
“Ngôn Ngôn,” Lúc Sơ Hạnh quay sang nhìn cậu thì cậu cũng xoay đầu nhìn cô, đôi mắt nai trong trẻo sạch sẽ của cô gái sáng ngời, cô nói: “Chiều mai anh có tiết học sau cùng nè, còn em không có.”
“Em đi học chung với anh nhé!”
Cậu nhìn cô chằm chằm, cảm xúc dâng trào trong đôi mắt sâu thẳm.
” Được.” Cận Ngôn Châu thấp giọng đồng ý.
Giọng chàng trai vẫn lạnh lùng, thờ ơ nhưng trong lòng tràn ngập niềm vui.
Không lâu sau, tời gần giờ học, giáo sư bước vào lớp, Sơ Hạnh đang lấy sách, giấy và bút ra khỏi ba lô.
Lúc cô đặt chiếc bút kia lên bàn, Cận Ngôn Châu đang quay bút bỗng ngừng lại.
Cậu nhìn cây bút của cô, khóe miệng kiềm chế không khỏi nhếch lên.
Sau đó Cận Ngôn Châu chống cằm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cười thầm.
Chiếc bút cô dùng là chiếc bút cậu đã tặng cô.
Cùng kiểu dáng cây bút trong tay cậu.
Cận Ngôn Châu mím môi, nén nụ cười thoáng qua trên môi, sau đó quay người gọi cô: “Sơ Hạnh.”
Sơ Hạnh giả vờ không có nghe, tự nhiên lật sách.
Cận Ngôn Châu nhìn ra cô cố ý chờ cậu gọi “Sơ Sơ”, mặt cậu bất giác nóng lên.
Cậu do dự mấy giây nhưng vẫn không thể gọi được, cứ thế lớp học đã bắt đầu.
Cận Ngôn Châu hít một hơi thật sâu, hối hận vì vừa rồi do dự mà bỏ lỡ vài giây cuối cùng trước khi vào học.
Lúc sau, cậu nằm xuống bàn, lấy tay che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ một đôi mắt nhìn cô.
Một cánh tay khác của cậu vươn tới nhẹ nhàng kéo cổ tay trái của cô đang đặt trên bàn.
Cận Ngôn Châu cố gắng hạ giọng, gọi cô bằng âm thanh rất nhỏ: “Sơ Sơ.”
Chắc là vì gần như vùi cả mặt vào cánh tay nên giọng nói hơi nghèn nghẹt, tiếng “Sơ Sơ” này nghe có chút tủi thân khó hiểu tại sao.
Sơ Hạnh cúi đầu vừa viết vừa mỉm cười, hàng lông mi dày dài hơi run run.
Cận Ngôn Châu gọi xong cũng không nói có chuyện gì, lập tức vùi mặt vào cánh tay, giả vờ ngủ.
Cậu nhắm mắt lại, có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch dữ dội trong lồng ngực trái.
Âm thanh đó lớn đến mức thứ duy nhất chỉ còn đọng lại trong tai cậu chính là nhịp tim của chính mình.
Chốc lát, Sơ Hạnh đặt một tờ giấy gấp nhỏ vào lòng bàn tay đang hơi cong lại của cậu.
Cận Ngôn Châu cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn một chút.
Cậu nhanh chóng mở tờ giấy ra.
Trên đó có dòng chữ viết tay nắn nót thanh tú.
Là Sơ Hạnh viết.
“Em nghe thấy rồi!”
Cận Ngôn Châu hơi ngồi dậy, mở nắp bút viết lại cho cô.
Cậu trẻ con phủ nhận: “Em chưa nghe được.”
Sau đó Sơ Hạnh trả lời bên dưới những gì cậu viết: “Em nghe rõ! Anh gọi em là Sơ Sơ!”
Cận Ngôn Châu không tiếp tục tranh cãi với cô, trực tiếp chuyển chủ đề: “Tan học đi siêu thị một chuyến.”
Đúng như dự đoán, Sơ Hạnh bị cậu đắt đi hỏi: “Mua gì à?”
Cậu trả lời: “Mua đồ ăn vặt cho em.”
Cô: “Hehe, được!”
Trao đổi kết thúc, tờ giấy rơi vào tay Cận Ngôn Châu.
Một lúc sau, cậu xếp tờ giấy ngay ngắn rồi kẹp vào cuốn sách.
Từ khi cắp sách đến trường tới nay, đây là lần đầu tiên cậu chuyền giấy với một cô gái trong lớp.
Đối phương là Sơ Sơ của cậu.