Bạch Huyên Huyên nằm ở trên giường bị chất lỏng thấm ướt đẫm, đã không đếm được có bao nhiêu gã đàn ông phát tiết trên người mình. Cô ta sợ, là thật sự sợ.
Khi nào thì cô ta bắt đầu kế hoạch huỷ diệt Bạch Kỳ? Đại khái là dưới sự ám chỉ ba lần bốn lượt của mẹ đi.
"Con gái của con tiện nhân kia làm sao mà so với con được. Chỉ là mẹ nghe nói, mẹ nó có gửi cho ba con một số tiền, có thể là tiền con tiện nhân đó bán thân ở bên ngoài để cho nó đi học. Điều kiện nhà mình như thế nào con cũng biết rồi đấy, nhiều nhất chỉ có thể cung cấp cho một đứa con gái. Huyên Huyên à, con cần phải suy nghĩ cách đó."
Bạch Huyên Huyên khi đó còn có chút thanh cao, nghe mẹ mở miệng là tiện nhân này tiện nhân nọ, cảm thấy rất khôi hài. Cướp chồng của người ta, huỷ hoại gia đình người ta, vợ chính thức không ham không hố đi xa tha hương, ngược lại kẻ thứ ba chen chân chiếm hết tất cả tiện nghi. Hằng ngày ức hiếp con gái đối phương không đủ, còn lên kế hoạch thủ đoạn càng ngoan độc.
Chẳng qua, Bạch Huyên Huyên là người được lợi, cũng không muốn ra tay chính nghĩa vì ai cả. Thậm chí từ từ cô ta còn cảm thấy, Bạch Kỳ phải nên phục vụ cô ta, vì mệnh Bạch Kỳ quá ti tiện.
Chuyện này cũng làm Bạch Huyên Huyên khắc sâu thật kỹ một điều, hiền lành thì bị người khinh, chỉ cần mưu kế thích hợp, bất luận cái gì cũng có thể nắm giữ được. Sau này cô ta chính là dựa vào những suy nghĩ này mà bắt được Trần Vũ Hàng, người nhìn như nho nhã lễ độ kia, thực tế là con nhà giàu bị trong nhà bảo vệ quá mức.
Chẳng qua đây là chuyện sau này, ngay lúc đó Bạch Huyên Huyên còn nôn nóng vì chuyện thoát ra khỏi nơi quê mùa này như thế nào. Càng tới gần kỳ thi đại học, càng làm cô ta bất an chính là thành tích Bạch Kỳ vậy mà càng ngày càng tốt.
Trong lòng ba tuy là thiên vị cho cô ta, nhưng nếu thành tích Bạch Kỳ quá xuất sắc vậy thì không phải ông ấy có thể quyết định được.
Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, là lúc cô ta nghe thầy trong trường nói, Bạch Kỳ không chừng có thể thi đậu thủ khoa, đến lúc đó phong cảnh vô hạn.
Thanh cao trong dĩ vãng không dùng được, con nhỏ mà thường ngày hay bị mình ức hiếp rất có thể sẽ bay lên cao, còn sẽ cướp đi cơ hội duy nhất của mình, nó sao lại dám? Nó làm sao xứng!
Bạch Huyên Huyên bắt đầu làm một ít động tác, ví dụ như vứt sách vở của Bạch Kỳ, tạo ra vô số việc nhà cho cô ấy. Người nhà họ Bạch đều thấy trong mắt, nhưng ai cũng không ngăn lại, thậm chí còn thấy vui mừng, vô tình cố ý thúc đẩy một phen.
Bạch Kỳ cũng là thật sự ngốc, cô ấy rất tin bản thân là chị lớn trong nhà, xác thật muốn gánh vác trách nhiệm chăm sóc cả nhà, nên gánh chịu tất cả. Vừa làm việc vừa học tập, thành tích vẫn là càng ngày càng tốt.
Bạch Huyên Huyên càng bực, cô ta đã chịu đủ bộ dáng dịu dàng của con nhỏ đó rồi, chỉ muốn một cú đánh gãy cái lưng kia.
Kế hoạch "nháo phù dâu" cứ như vậy ra lò.
Kỳ thật ngay từ đầu, Bạch Huyên Huyên không nghĩ tới sẽ gây ra chuyện lớn như vậy. Thậm chí lúc xong việc cô ta còn lo lắng thật lâu. Nhưng sau khi phát hiện kế hoạch được thực hiện hoàn mỹ, vui sướng to lớn bao phủ cả người cô ta.
Sau lại có một lần, trong một buổi toạ đàm ở đại học, Bạch Huyên Huyên nghe được, có người bởi vì những chuyện đã trải qua lúc nhỏ nên khuyết thiếu ý thức tự phản kháng. Họ bị động tiếp thu hết tất cả, không dám đấu tranh, cảm thấy là bản thân làm không tốt.
Bạch Huyên Huyên cuối cùng cũng rõ, mẹ Bạch Kỳ là dạng này, mà Bạch Kỳ càng là như vậy.
Sau này, Bạch Huyên Huyên gặp Cố Viện. Đáng tiếc Cố Viện không phải là con dê nhỏ chịu sự khinh nhục của cô ta. Thậm chí bởi vì điều kiện gia đình tốt, sinh hoạt cũng không giống như cô ta. Lúc đầu Bạch Huyên Huyên có chút sợ, cũng hoàn toàn không dám làm gì. Nhưng theo thời gian kéo dài, khi cô ta mặc quần áo xinh đẹp vào, đeo trang sức càng xịn, cô ta bắt đầu cảm thấy bản thân sớm đã không còn như lúc trước. Giờ phút này, ngọn lửa trong lòng lại bắt đầu thiêu đốt.
Nhưng mà như thế nào cô ta cũng không nghĩ tới, vào lúc bản thân đắc ý nhất, sẽ ở trên hôn lễ của mình, bị một con chuột đã sớm bị đè xuống cống ngầm phản phệ.
Bốn năm qua, Bạch Huyên Huyên sớm đã quen với bộ dáng Bạch Kỳ vâng vâng dạ dạ, một chút gió thổi cỏ lay cũng sợ đến phát run. Giờ phút này, đối diện với đôi mắt âm lãnh điên cuồng kia, cô ta chỉ cảm thấy ý lạnh dâng khắp người.
"Ai da, sao chị lại quên chứ, Huyên Huyên cũng không phải là chị lúc trước, Huyên Huyên còn chưa thoả mãn đúng không?"
Bạch Huyên Huyên không ngừng lắc đầu, cô ta muốn nói mình đã sớm chịu không nổi, nhưng thanh âm đã nghẹn ngào không phát ra nổi, chỉ có thể kêu ê ê a a, trơ mắt nhìn Bạch Kỳ nổi lên nụ cười âm lãnh: "Baba từ trước đến giờ cưng chiều em như vậy, để chị để ông ta đi vào, an ủi em."
*** 26 ***