Nguyệt Hùng sau khi nghe Vương Nhất Trì nói thì ông ấy cũng đã hiểu ra mọi chuyện rồi, ông ta vậy mà cuối cùng lại rơi vào bẫy của họ. Quá sốc trước tin này, ông ta cũng đột nhiên lên cơn đau tim.
“Ah…” Nguyệt Hùng ôm lấy ngực đau đớn, ông ta không tin mình cả một đời chinh chiến trên thương trường, kết cục lại thua thảm hại với hai đứa trẻ ranh đáng tuổi con mình.
“Ba, ba có sao không? Tại sao lại thế này chứ?” Nguyệt Nhã Hoa vừa lúc trở về nhà, cô ta nhìn thấy Nguyệt Hùng đau đớn nằm dưới đất, vội vàng chạy đến đỡ ông ta lên hỏi han.
“Long…Long Nhật Thiên…lừa…lừa đảo…” Nguyệt Hùng dùng chút sức lực của mình lắp bắp nói, rồi sau đó ngất lịm đi.
“Ba, đừng làm con sợ mà! Ba nói gì đi ba, ba ơi!” Cô ta sợ hãi kêu lên, lúc này chẳng còn quan tâm được gì nữa, cô ta nhanh chóng đưa ông ấy đến bệnh viện.
Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, Nguyệt Nhã Hoa xâu chuỗi lại những việc vừa xảy ra, cô ta cũng nhận ra rằng mình đã bị Long Nhật Thiên lừa rồi. Sau khi điều tra một vài tin tức trên mạng, cô ta mới biết được Long Nhật Thiên và Vương Nhất Trì vốn là bạn thân, cho nên hai người họ là hợp tác với nhau bẫy cô và Nguyệt Hùng.
“Khốn nạn thật mà! Long Nhật Thiên, anh là một kẻ đê tiện!” Nguyệt Nhã Hoa tức giận siết chặt vạt áo đến nhàu nát, cô ta nghiến răng gằn giọng nói.
Nhưng hiện tại cô ta biết được thì đã quá muộn rồi, Long Nhật Thiên đã đi mất, và tài sản của Nguyệt gia cũng đã không cánh mà bay theo hắn.
Nghe tin Nguyệt Hùng lên cơn đau tim phải vào bệnh viện cấp cứu, Tăng Thái Thụy lo lắng mà bắt xe đến. Mà ông ta thì cũng được cấp cứu xong rồi, và đã được đưa đến phòng hồi sức, may mắn là không ảnh hưởng đến tính mạng.
“Nhã Hoa, ba của con là làm sao vậy? Tại sao đột nhiên bệnh lại tái phát?” Bà ấy gấp gáp hỏi con gái.
“Mẹ, chúng ta bị lừa rồi! Bây giờ Nguyệt gia chẳng còn gì nữa cả, chúng ta thua triệt để rồi!” Nguyệt Nhã Hoa thẫn thờ ngồi trên ghế đáp, cô ta bây giờ cũng không biết phải làm cách nào để cứu vãn tình hình.
“Con nói gì vậy? Không phải chúng ta vẫn đang làm ăn tốt hay sao? Còn có Long Nhật Thiên nữa, cậu ta không phải thích con lắm à?” Tăng Thái Thụy nửa tin nửa ngờ hỏi lại, bà ấy thật sự không muốn tin vào chuyện này.
“Tất cả đều là kế hoạch của hắn và Vương Nhất Trì cả, bọn chúng đã lên sẵn một kế hoạch hoàn hảo để bẫy chúng ta!” Cô ta tức giận đến đỏ bừng mặt mà trả lời.
“Sao có thể? Không, không thể như thế được?” Tăng Thái Thụy nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của con gái, bây giờ bà ấy mới thấy sợ rồi, hai chân sắp đứng không vững nữa.
Hai mẹ con lúc này giống như phát điên, bọn họ bây giờ chẳng còn cái gì cả. Nguyệt Nhã Hoa từ một thiên kim tiểu thư danh giá đã trở thành một kẻ tầm thường, không còn gì để quý phái mà sang chảnh với người khác.
Theo như cô ta biết thì Nguyệt Hùng lần này đã đổ hết tiền vào dự án của Long Nhật Thiên, cho nên bây giờ bọn họ chỉ còn ít cổ phần ở công ty con mà thôi. Với số cổ phần nhỏ nhoi đó, nó chỉ đủ cung cấp cơm ngày ba bữa cho gia đình họ, nào có đủ để tiêu xài hoang phí như ngày xưa.
“Nhã Hoa, chúng ta không còn cách nào khác sao? Mẹ không muốn trở về cuộc sống nghèo khổ như lúc trước đâu!” Tăng Thái Thụy sầu não hỏi cô ta. Từ gia đình thượng lưu cao quý, bị đánh xuống thành người bình thường, bà ta không cam tâm.
Vài ngày trước bà ta còn đi khoe khoang với rất nhiều người, là sắp tới chuẩn bị trở thành mẹ vợ của Long đại thiếu gia. Bây giờ thì hết thật rồi, chẳng còn gì nữa cả, bà ấy làm sao dám ngẩng mặt nhìn đời nữa.
“Không có cách nào cả! Chúng ta hết thật rồi, chẳng còn gì có thể cứu được!” Nguyệt Nhã Hoa chưa bao giờ thấy tuyệt vọng như vậy.
Cô ta biết Vương Nhất Trì làm những chuyện này đều là để báo thù cho Nguyệt Tố Song, liền mang hết tội lỗi đổ lên người cô. “Là Nguyệt Tố Song! Nếu không phải vì nó, thì Vương Nhất Trì sẽ không nhắm vào Nguyệt gia chúng ta!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
“Con nói cái gì? Là do nó sao?” Tăng Thái Thụy cũng ngạc nhiên lên tiếng.
“Thôi đủ rồi! Con đã quá mệt mỏi, mẹ đừng hỏi nữa có được hay không?” Nguyệt Nhã Hoa giờ phút này trở nên cáu gắt, cô ta đứng bật dậy lớn tiếng quát lại bà ấy.
Quá chán nản khi gia đình bị phá sản, Nguyệt Nhã Hoa rời khỏi bệnh viện, cô ta tìm đến một quán bar gần đó, muốn vào trong uống chút rượu để giải sầu.
Vừa mở cửa bước vào tiếng nhạc xập xình đã khiến cô ta nhíu mày lại, nhưng cô ta vẫn lựa chọn bước tiếp vào trong. Ngồi trước quầy rượu, cô ta gọi một ly rượu mạnh nhất, rồi uống cạn một hơi. Hết ly này đến ly khác, phút chốc Nguyệt Nhã Hoa đã chóng mặt mà nằm dài trên bàn, miệng vẫn không ngừng nguyền rủa người khác.
“Nguyệt Tố Song, mày chết đi! Sự hiện diện của mày chính là bão tố của tao, tại sao mày lại không chịu chết vậy?”
“Chào cô em xinh đẹp, không biết anh có thể ngồi ở đây uống cùng em không?” Đột nhiên có một gã đàn ông lạ mặt đi đến, hắn ta lên tiếng bắt chuyện với Nguyệt Nhã Hoa.
“Anh…anh là ai vậy? Không có chuyện gì thì mau cút đi, để cho tôi yên!” Cô ta mắt nhắm mắt mở nhìn hắn hỏi.
“Anh là Hoắc Nguyên, còn em tên gì?” Gã đàn ông nở nụ cười nửa miệng đáp, hắn không hề tức giận với cô ta.
“Hoắc Nguyên sao?” Nguyệt Nhã Hoa cảm thấy cái tên này rất quen, cô ta lục lọi trí nhớ của mình, rất nhanh đã nhớ ra thân phận của gã đàn ông họ Hoắc này.
“Anh là nhị thiếu gia họ Hoắc?” Cô ta tỉnh cả rượu kêu lên, không ngờ trong quán bar có thể gặp được người ở giới thượng lưu đến bắt chuyện thế này.
“Đúng vậy, em cũng biết anh sao?” Hoắc Nguyên có vẻ hài lòng trả lời.
Trong đầu Nguyệt Nhã Hoa lúc này lại loé lên một ý nghĩ đê tiện khác. Vì không muốn trở về cuộc sống nghèo khổ như trước đây, cô ta quyết định sẽ mồi chài những tên đàn ông giàu có, để có thể quay lại cuộc sống sang chảnh như trước.
Trò chuyện với gã thiếu gia kia một lúc lâu, hai người dường như trở nên tâm đầu ý hợp, liền sau đó đã rời khỏi quán bar đến khách sạn. Vừa gặp mà cứ ngỡ như quen đã lâu, còn chưa bước vào phòng cả hai đã vồ vập lấy nhau như hổ đói, triền miên cả một đêm đến sáng, hai người mới mệt lả mà thiếp đi.
Nguyệt Nhã Hoa sau đêm nay cứ ngỡ mình có một cuộc tình mới, nhưng cô ta đã lầm to. So với các danh viện thiên kim khác, cô ta tính là cái gì, đàn ông chẳng qua xem cô ta như một món đồ chơi trên giường mà thôi.
Buổi sáng vừa thức dậy, Nguyệt Nhã Hoa đã thấy Hoắc Nguyên đang ngồi hút thuốc bên cạnh cửa sổ, hắn ta hình như đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại.
“Anh đang ở bên ngoài, lát nữa trở về sẽ đưa em đi mua sắm!”
Nguyệt Nhã Hoa đến gần nghe lén, thấy hắn đang nói chuyện ngon ngọt cùng người phụ nữ khác, cô ta đã leo xuống giành lấy điện thoại vứt đi. “Xoảng!”
“Cô bị điên à?” Hoắc Nguyên giờ này mới lộ ra vẻ mặt thật sự của mình, hắn ta tức giận gào lên, rồi tát cô ta một bạt tay. “Bốp!”
“Anh dám đánh tôi? Vừa ngủ với tôi xong, đã gọi cho người phụ nữ khác trong khi tôi vẫn còn ở đây, anh có thấy bản thân rất đểu không?” Cô ta cũng không vừa, liền trừng mắt lớn giọng bật lại hắn.
“Cô nghĩ mình là ai, mà dám nói chuyện với tôi bằng thái độ đó? Tôi với cô chẳng qua chỉ là tình một đêm thôi, cô đừng nghĩ là tôi yêu cô thật chứ?” Hoắc Nguyên cười thô bỉ đáp.
“Anh nói cái gì?” Nguyệt Nhã Hoa không tin vào tai mình, cô ta thở mạnh hỏi lại.
“Cầm lấy tiền rồi cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa đâu, con điếm rẻ tiền!” Hắn ta lấy trong ví ra một xấp tiền, rồi mạnh tay ném thẳng vào mặt cô ta đuổi đi.
Cũng đúng thôi, thân thể của mình còn không quý trọng mà bán rẻ, vậy thì ai có thể quý trọng cô ta được đây. Không có gã đàn ông nào thật lòng với loại phụ nữ sống buông thả như cô ta cả, lên giường thì được, còn muốn trèo cao hơn nữa thì không có cửa.
Bị đuổi ra khỏi phòng, Nguyệt Nhã Hoa cầm lấy những tờ tiền bẩn thiểu trên tay mà siết chặt, nỗi nhục ngày hôm nay cả đời cô ta cũng sẽ không quên. Cô ta lang thang vô định trên đường lớn, đến một cửa hàng gần đó, tin tức ở trên tivi làm chân cô ta tự nhiên dừng lại.
Nguyệt Nhã Hoa ngẩng đầu nhìn lên, hoá ra là bọn họ đang phát tin tức về buổi tiệc sinh nhật thế kỷ của Vương Nghiêm ở khách sạn vào ngày mai. Đến đây, trong lòng cô ta lại dấy lên một suy nghĩ khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!