Lâm Chí Minh vô cùng biết ơn, ông ấy quay người lại nắm lấy tay của Vương Kiên lên tiếng. “Cậu Vương, tôi thật sự rất cảm ơn cậu! Nếu như không có cậu giúp đỡ, tôi chắc không thể gặp lại con gái nữa rồi! Ơn này của cậu, tôi sẽ ghi nhớ suốt đời!”
“Ông Lâm, đây là chuyện cháu nên làm thôi! Còn có một chuyện vẫn chưa nói với ông, thật ra ông còn hai người thân nữa!” Vương Kiên mỉm cười gật đầu. Anh cũng đem chuyện của Nguyệt Tố Song và Tiểu Nghiêm nói lại cho ông ấy nghe, cũng không quên kể hết những vất vả mà cô đã chịu.
“Cậu Vương, cậu nói là thật sao, tôi còn có hai đứa cháu nữa à? Thằng khốn nạn Nguyệt Hùng này, tôi nhất định sẽ không cho nó sống yên ổn đâu!” Lâm Chí Minh nghe anh nói xong khóc không thành tiếng, ông ta tức giận mắng người.
Ông ấy đường đường là một doanh nhân giàu có, vậy mà lại để cho con cháu bôn ba cực khổ ở bên ngoài, chịu không biết bao nhiêu là tủi nhục. Lòng ông ấy bây giờ nặng trĩu, chỉ mong có thể phần nào bù đắp khổ cực mà con cháu mình đã phải trải qua.
“Cậu Vương, vậy lát nữa phiền cậu hãy đưa tôi đi gặp con bé, tôi muốn nhìn thấy nó!” Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, ông ấy thấp giọng nhờ anh đưa đi gặp Nguyệt Tố Song.
“Vâng, cháu sẽ đưa ông đi! Ông cứ bĩnh tĩnh đã, đừng xúc động quá, không tốt cho sức khỏe!” Vương Kiên trả lời, anh cẩn thận đỡ ông ấy ngồi xuống, rồi rót cho ông ấy ly nước lọc.
Sau khi sắp xếp cho Lâm Tố Như một phòng bệnh khác, và cho người bảo vệ bà ấy, Vương Kiên liền đưa Lâm Chí Minh đi tìm Nguyệt Tố Song. Anh tin rằng nếu như hai người nhận nhau rồi, thì ba mẹ anh sẽ không còn lấy thân phận của cô ra mà chì chiết nữa, họ sẽ chấp nhận hôn sự của hai người.
…
Nhưng lúc này ở biệt thự, Hà Thi đã đi trước anh một bước, bà ấy cho người dẫn Tiểu Nghiêm đến nhà lớn, rồi tự mình đến đuổi Nguyệt Tố Song đi.
“Trương quản gia, mau lôi hai mẹ con cô ta xuống đây ngay đi! Lấy cả đồ đạc của họ nữa, tôi không muốn những món đồ dơ bẩn đó làm nhà của con trai mình không sạch sẽ!” Bà ấy nghiêm nghị bước vào, nhìn quản gia lên tiếng.
“Phu…phu nhân, như vậy thiếu gia sẽ không vui đâu ạ!” Trương quản gia e ngại trả lời bà ấy, nếu ông ta làm như vậy Vương Kiên sẽ trách tội ông ta mất.
“Ha, bây giờ đến ông cũng không muốn nghe lời tôi sao? Được, vậy thì để tôi tự mình làm!” Hà Thi trừng mắt nhìn ông ấy, rồi hùng hổ đi lên lầu.
Nguyệt Tố Song nhìn thấy bà ấy, cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì bà ta đã nhanh chân đi đến nắm tay cô và Khang Khang lôi đi. “Cô đã ở bên con trai tôi quá lâu rồi, giờ thì nên cút về cái nơi nghèo nàn của cô đi!”
“Vương phu nhân, xin bà hãy bình tĩnh lại! Đừng làm đau Khang Khang, tôi xin bà!” Nguyệt Tố Song nhìn bà ấy đối xử thô bạo với con trai, cô xót xa cầu xin.
“Ah!” Vừa nói xong, bà ấy đã hất tay khiến cô và đứa trẻ ngã lăn trên đất.
Lúc này đám vệ sĩ của bà ấy cũng ném đồ đạc của cô xuống, khiến cô không kịp trở tay.
“Mẹ ơi!” Gia Khang sợ hãi ôm chầm lấy cô kêu lên, cậu nhóc thật sự rất sợ gương mặt của Hà Thi bây giờ.
“Không sao đâu, có mẹ ở đây rồi!” Nguyệt Tố Song mím chặt môi ôm con trai vào lòng dỗ dành cậu bé.
Cô ngẩng đầu lên nhìn bà ấy, mà không thể nói được lời nào. Cô biết thân phận mình thấp bé, nếu như chọc giận những người giống như Hà Thi, kết cục cũng chỉ có bản thân cô chịu thiệt mà thôi.
“Đũa mốc mà chòi mâm son, cô không tự xem lại bản thân mình đi? Tiền cô đã nhận rồi, bây giờ cô không có tư cách nói Tiểu Nghiêm là con trai của cô đâu, mau biến khỏi mắt tôi ngay đi! Sẵn đây tôi nói cho cô biết, tôi đã tìm cho con trai tôi một cô gái tốt rồi, cho nên đừng đến đây nữa!” Bà ấy khinh thường lớn giọng nói, mắt cũng không thèm nhìn Nguyệt Tố Song lấy một cái.
“Vương phu nhân…tôi…” Nguyệt Tố Song sợ mình không được gặp con trai, cho nên cô muốn nói lý với bà ấy, nhưng lúc này Vương Kiên và Lâm Chí Minh cũng đã về đến.
Vừa bước vào nhà, nhìn thấy trên sàn quần áo hỗn độn, Nguyệt Tố Song ngồi đó đầu tóc rũ rượi, anh liền chạy đến đỡ cô đứng dậy.
“Song Song, em không sao chứ?” Anh lo lắng hỏi han cô.
Nguyệt Tố Song nhẹ lắc đầu thay cho câu trả lời, Vương Kiên về đến làm cô đỡ lo một chút, nếu không cô cũng chẳng biết làm thế nào.
“Mẹ quá đáng rồi đấy! Không phải con đã nói với mẹ rồi sao, mẹ rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa đây?” Anh tức giận quay sang lớn tiếng với Hà Thi.
“Được, nếu con hỏi thì mẹ trả lời luôn một lần, con nghe cho rõ! Mẹ muốn con đuổi người phụ nữ đê tiện này đi, và không bao giờ gặp lại cô ta nữa!” Bà ấy gằn giọng trả lời anh.
Lâm Chí Minh ở bên ngoài đã nghe thấy cháu gái mình bị khinh bỉ, ông ấy giận dữ bước vào, ánh mắt âm trầm nhìn Hà Thi nhấn mạnh nói. “Là ai dám nói cháu gái của tôi đê tiện! Hà Thi, cô là đang xem thường ai vậy hả?”
Hà Thi nghe thấy giọng nói quen thuộc, bà ấy vội quay sang nhìn Lâm Chí Minh. “Thầy Lâm, thầy sao lại ở đây? Cháu gái của thầy là sao ạ?” Bà ấy vô cùng kinh ngạc, khi nhìn thấy người quen.
Ngày xưa Lâm Chí Minh đã từng là thầy của bà ấy, ông ta dạy cho Hà Thi rất nhiều kiến thức bổ ích, cho nên bà ta mới có thể giúp đỡ Vương Đạt phát triển Vương thị.
“Nguyệt Tố Song là cháu gái thất lạc của tôi, cô có gì để nói nữa hay không? Nhà họ Vương của cô đúng là có quyền có thế, cháu gái của tôi xem ra không thể ở lại nơi này được rồi!” Lâm Chí Minh thất vọng trả lời bà ấy.
Nguyệt Tố Song không hiểu ông ấy đang nói cái gì, cô cũng giống Hà Thi, bất ngờ khi nghe ông ta gọi mình là cháu gái. “Chuyện này là sao vậy?” Cô níu lấy tay áo của Vương Kiên hỏi.
Lâm Chí Minh lúc này đi đến, ông ấy cẩn thận nhìn Nguyệt Tố Song, quả nhiên cô rất giống Lâm Tố Như. Hoá ra người ông ấy gặp ở sân bay là cháu gái của mình, nếu lúc đó ông có thể nói chuyện với cô, thì đã có thể nhận lại mẹ con cô rồi.
“Thật giống, đúng là cháu ngoại của ta rồi! Tố Song, ông ngoại xin lỗi, vi đã không tìm ra mẹ của con sớm hơn!” Ông ấy đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt cô, nghẹn giọng nói.
“Ông…ông ngoại sao? Người là ông ngoại của con thật sao?” Nguyệt Tố Song hốc mắt đỏ hoe, cô không ngờ mình có thể gặp được ông ngoại ở tình cảnh như thế này.
“Từ giờ ông ngoại sẽ không để cho bất kỳ ai khi dễ con nữa! Đi, ông ngoại đưa con đi khỏi đây, nơi này không xứng để chúng ta ở lại!” Lâm Chí Minh khẽ lau nước mắt cho cô, ông ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay cô đi ra ngoài.
“Thầy Lâm, tôi thật sự xin lỗi! Tôi không biết được cô ấy là cháu ngoại của thầy, cho nên…” Hà Thi sắc mặt lúc này thay đổi, bà ấy đuổi theo xin lỗi.
“Cho dù Tố Song không phải cháu ngoại của tôi, thì cô cũng không được xúc phạm người khác như vậy! Khi xưa tôi chỉ dạy cô cách kiếm tiền, hình như đã quên dạy cô cách làm người rồi!” Lâm Chí Minh nhất quyết không nhận lời xin lỗi của bà ấy, rồi mở cửa cho Nguyệt Tố Song và Khang Khang vào xe, trước sự bất lực của Vương Kiên.
Đây không phải điều anh mong muốn, mọi việc sẽ khác nếu như hôm nay Hà Thi không đến đây gây rối. “Mẹ đã vừa lòng hay chưa?” Anh thở dài nói, rồi quay người lên xe đi thẳng.
Nguyệt Tố Song ở trên xe vẫn còn tưởng mình đang nằm mơ, cô nhìn Lâm Chí Minh mà không thể giấu nổi ánh mắt vui mừng. Cô còn tưởng cả đời này mình không có cơ hội gặp được ông ngoại, không ngờ hôm nay đã có thể thấy ông ấy rồi.
“Ông ngoại, ông làm sao tìm được con và mẹ vậy?” Cô thắc mắc không hiểu, ngại ngùng lên tiếng hỏi.
“Là Vương Kiên đã giúp ông tìm mẹ con, ông vẫn là rất biết ơn cậu ta!” Lâm Chí Minh nhẹ giọng trả lời.
Nguyệt Tố Song không ngờ Vương Kiên lại mang cho mình một bất ngờ lớn như vậy, chuyện cô có ông ngoại cũng chưa từng nói với anh, không biết anh làm thế nào mà biết được.
“Anh ấy thật sự rất tốt!” Cô khẽ mỉm cười nói
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!