Hai người đứng ở đài phun nước một lúc lâu, Nguyệt Tố Song bởi vì trời lạnh mà cơ thể bắt đầu run lên cầm cập, cô hắt hơi không ngừng.
“Em không sao chứ? Lần sau ra ngoài nhớ phải mặc áo ấm vào, nếu không anh lo chết mất!” Vương Kiên cởi áo khoác choàng cho cô, cũng không quên cằn nhằn như một ông cụ non.
“Em không sao mà, chỉ hơi lạnh chút thôi, nhưng có anh ở đây thì ấm hơn rồi!” Cô mỉm cười ôm lấy anh.
…
Sau khi hai người quay trở về biệt thự, Lâm Chí Minh nhìn thấy Vương Kiên đã quay lại thì rất hài lòng, ông ấy cũng không còn muốn ngăn cản tình yêu của hai người nữa.
“Cậu Vương thật không làm tôi thất vọng mà, xem ra cậu đã giúp tôi tìm thấy mỏ khoáng sản đó rồi, cậu làm tốt lắm đấy!” Ông ấy đặt chén trà xuống bàn, nở nụ cười lên tiếng.
“Ông Lâm, như cháu đã hứa với ông, vì Song Song chuyện gì cháu cũng có thể làm được!” Vương Kiên nghiêm túc ngồi trước mặt ông ấy nói.
“Bây giờ cậu vẫn còn muốn gọi tôi là ông Lâm sao? Nếu cậu muốn lấy cháu gái của tôi, vậy một tiếng ông ngoại tôi cũng đáng nhận được chứ?” Lâm Chí Minh bật cười lớn đáp.
“Dạ? Ông ngoại!” Vương Kiên bất ngờ, anh không nghĩ ông ấy đã chấp nhận mình rồi.
Lúc này Nguyệt Tố Song cùng Lâm Tố Như đi xuống. “Ông ngoại, người đừng làm khó anh ấy nữa đấy!” Cô lo anh bị làm khó, liền lên tiếng nói.
“Đứa cháu này, chưa gì mà nó đã bênh chằm chặp rồi!” Lâm Chí Minh bộ dáng vờ như bất mãn trả lời.
“Ba, người biết là con bé giống con mà!” Lâm Tố Như đi đến vỗ vỗ bàn tay ông ấy cất lời.
Lâm Chí Minh điều này thì đồng tình, ông ấy luôn biết rằng Nguyệt Tố Song nói về điểm này thì không khác Lâm Tố Như chút nào. Nhưng nhìn Vương Kiên bây giờ, ông ấy tin chắc anh so với Nguyệt Hùng năm xưa tốt hơn rất nhiều. Cháu gái ông so với mẹ của nó, thì đã chọn đúng người đàn ông của mình.
…
Hiện tại đã không còn ai ngăn cản Vương Kiên kết hôn cùng Nguyệt Tố Song, cho nên anh đã nhanh chóng quay về nước để chuẩn bị hôn lễ cho cô.
“Con nói cái gì, thầy Lâm đã đồng ý cho hôn sự của hai đứa rồi sao? Thật tốt quá, vậy mẹ sẽ đi chuẩn bị của hồi môn cho con bé ngay bây giờ!” Hà Thi sau khi nghe Vương Kiên nói, bà ấy vui mừng reo lên.
Vì cảm thấy có lỗi với Nguyệt Tố Song, cho nên bà ấy muốn chuẩn bị cho cô nhiều của hồi môn, xem như là bù đắp những tổn thương mà bà ấy đã gây ra cho cô. Mặc dù bà ấy biết, hiện tại với thân phận là cháu gái của Lâm Chí Minh, thì với cô những thứ bà ấy chuẩn bị chẳng là gì cả.
“Anh nghĩ nếu em tặng vài mảnh đất, hay là hai ba cái trung tâm mua sắm ở nước ngoài cho con bé cũng ổn đó!” Vương Đạt ở bên cạnh nói vào.
Những ngày tiếp theo, Vương Kiên và Hà Thi hai người bận đến tối mắt tối mũi để chuẩn bị hôn lễ cho Nguyệt Tố Song. Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp nơi, ai nấy cũng đều ngưỡng mộ Nguyệt Tố Song, vì có thể bước gia đình tài phiệt như Vương gia.
Nhìn thấy tin tức bay đầy trời, Tăng Thái Thụy trong lòng không khỏi ghen ghét. Vốn bọn họ còn có công ty nhỏ để mưu sinh, nhưng sau khi Lâm Chí Minh biết chuyện Lâm Tố Như và Nguyệt Tố Song bị hai người họ đối xử không ra gì, ông ấy đã đánh sập công ty con kia. Cho nên hai người họ bây giờ đều phải làm công việc tay chân cực khổ, nếu không cơm cũng không có mà ăn.
“Ông nhìn đi, bây giờ nó bay lên cành cao rồi, còn chúng ta phải sống khổ sở thế này đây! Cũng không biết Nhã Hoa bây giờ thế nào, tìm lâu như vậy cũng không có tin tức!” Tăng Thái Thụy sướt mướt nói.
“Là do quả báo, nếu lúc trước chúng ta đối xử tốt với nó, thi bây giờ chuyện đã không đến nước này!” Nguyệt Hùng rầu rĩ đáp.
“Dù gì ông cũng là ba của nó, ông đến xin nó chút tiền đi, nó chắc sẽ niệm tình mà giúp đỡ chúng ta!” Trong đầu loé lên một suy nghĩ, bà ấy nói với Nguyệt Hùng.
“Bà điên chắc! Nếu tôi còn dám đến gần Nguyệt Tố Song nữa, thì không chỉ có Lâm Chí Minh, mà ngay cả Vương Kiên cũng không tha cho tôi đâu!” Ông ta sợ hãi kêu lên.
“Này, làm việc không làm, ở đây nói chuyện gì vậy hả? Có tin tôi đuổi các người đi không? Mau rửa chén đi!” Hai người bọn họ đang nói chuyện, thì chủ cửa hàng bước vào, khuôn mặt bà ấy dữ tợn quát lên.
Hai vợ chồng Tăng Thái Thụy một câu cũng không dám trả lời, vội cúi đầu làm việc.
…
Một tháng sau, lễ cưới của Nguyệt Tố Song và Vương Kiên cũng đã được tổ chức trong sự chúc phúc của mọi người. Lễ cưới được diễn ra ở một khách sạn lớn, xa hoa bậc nhất thành phố này, được trang trí đèn chùm lộng lẫy, và hoa tươi đắt đỏ nhất. Bởi vì Vương Kiên không muốn cô phải thua kém ai, cho nên anh đã rất mạnh tay chi tiền để dành những thứ tốt nhất cho cô.
Giờ lành đã đến, Nguyệt Tố Song khoác tay của Lâm Chí Minh bước đến sảnh khách sạn. Trên người cô là một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, được đặt may bởi một nhà thiết kế có tiếng nhất thế giới, phô hết nét đẹp hình thể của cô. Gương mặt Nguyệt Tố Song được che bởi một tấm vải voan trắng, cô khẽ mỉm cười, bước cùng Lâm Chí Minh đến sân khấu. Phía sau lưng, còn có Tiểu Nghiêm và Khang Khang đi cùng rải hoa, gương mặt trông rất hạnh phúc.
Vương Kiên lúc này đang đứng cùng chủ hôn trên sân khấu, anh mặc một bộ vest trắng phẳng phiu, nhìn Nguyệt Tố Song không chớp mắt.
“Bây giờ ta giao cháu gái của mình lại cho con, hi vọng con sẽ mang đến hạnh phúc trọn vẹn cho con bé!” Lâm Chí Minh cầm tay của Nguyệt Tố Song giao cho anh.
“Ông ngoại, ông yên tâm!” Vương Kiên gật đầu đáp.
Anh nắm chặt tay cô, hai ngươi đứng trước mặt người chủ trì, chuẩn bị những lời thề cho hôn nhân của mình.
“Chú rể Vương Kiên, anh có đồng ý cùng cô dâu Nguyệt Tố Song đồng hành đến cuối đời, nguyện ở bên cạnh chăm sóc cô ấy, cho dù bệnh tật hay nghèo khó cũng không rời không bỏ hay không?” Người chủ trì bắt đầu lên tiếng nói.
“Tôi đồng ý!” Lời của người chủ trì còn chưa nói xong, anh đã vội trả lời.
“Cô dâu Nguyệt Tố Song, cô có đồng ý cùng chú rể Vương Kiên đồng hành đến cuối đời, nguyện bên cạnh chăm sóc anh ấy, dù có ốm đau hay nghèo khó cũng không rời không bỏ hay không?” Người chủ trì lại nhìn Nguyệt Tố Song hỏi.
“Tôi đồng ý!” Cô mỉm cười đáp.
Sau khi thực hiện nghi thức xong, hai người bắt đầu trao nhẫn cho nhau, trước sự chứng kiến của gia đình và bạn bè. Dưới sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người, Vương Kiên chậm rãi giở khăn voan của Nguyệt Tố Song lên, hai người trao nhau nụ hôn ngọt ngào khiến cho sảnh khách sạn nóng hơn bao giờ hết.
Ở bên dưới sân khấu, nhìn thấy con cháu của mình đã tìm được người để yêu thương, hai vợ chồng Lâm Chí Mình cùng với Lâm Tố Như không khỏi rơi nước mắt. Mà lúc này Nguyệt Tố Song cũng nhìn thấy mọi người, cô liền đi xuống ôm họ khóc nức nở.
“Ông bà ngoại, mẹ, mọi người đừng khóc nữa mà! Như vậy con đau lòng lắm!” Cô nghẹn ngào nói với họ.
“Được rồi, không khóc nữa! Con cũng đừng có khóc, hôm nay con là cô dâu đó, khóc sẽ không đẹp đâu!” Lâm Tố Như vội lau đi nước mắt, bà ấy ôm cô vào lòng an ủi.
Lúc này Vương Kiên cũng đi đến, điều anh nói lại khiến cho họ bất ngờ. “Ông bà ngoại, mẹ, mọi người yên tâm đi, sau khi kết hôn con và Song Song sẽ sang bên đó ở cùng mọi người!”
Đây là quyết định của anh, bởi vì anh biết bọn họ mới vừa đoàn tụ không bao lâu, cho nên anh không nỡ để Nguyệt Tố Song rời xa gia đình mình. Vương gia không có anh, thì vẫn còn Vương Nhất Trì, nhưng Lâm gia không có Nguyệt Tố Song, bọn họ chẳng còn ai nữa. Vả lại trước đây cô luôn thiếu tình thân của gia đình, nên anh muốn để cô bên người thân lâu hơn.
Nguyệt Tố Song vô cùng cảm động, cô quả thật không nhìn lầm người, Vương Kiên thật sự rất yêu cô, nên anh mới có thể làm được những chuyện này.
“Con, con nói thật sao? Còn ba mẹ của con thì sao?” Lâm Chí Minh kinh ngạc hỏi anh.
“Thầy Lâm, thầy cứ yên tâm đi, bọn con không sao đâu! Quyết định của con trai con rất đúng, thầy đừng lo!” Lúc này Hà Thi và Vương Đạt cũng đi đến, hai người nhìn bọn họ nói.
“Mẹ, con cảm ơn mẹ!” Nguyệt Tố Song hạnh phúc nói không nên lời, cô ôm lấy bà ấy nói.
Hà Thi khẽ mỉm cười, bà ấy vỗ vỗ vào lưng cô. Nghĩ lại thấy ngày xưa mình thật quá đáng, rất may là cuối cùng mọi chuyện cũng giải quyết êm đẹp, Nguyệt Tố Song vẫn là con dâu bà ấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!