Tân Như Sương nghe mọi người xung quanh đàm tiếu về Hạ Phương mà trưng ra vẻ mặt đắc thắng, giọng vang lên lanh lảnh: “Cô có thuốc chữa bệnh cho em tôi thì thế nào? Có nháy giỏi nhảy đẹp đến đâu cũng không thay đối được sự thật rằng cô chỉ là một con ả đàng điếm lăng loàn, bị người chơi chán mà thôi!”
“Cô nghĩ tôi mù hay Tư Thành mù à?”, Hạ Phương dửng dưng nhướng mày hỏi lại, không hề nao núng.
“Tôi đang mắng cô! Đừng có mà kéo anh Thành vào chuyện này! Một người xuất sắc như anh ấy làm sao có thế ờ chung với cô, trừ khi là bị cò lừa gạt!”
“Cô đã biết quá khứ vinh quang của tôi thì chẳng lẽ Tư Thành lại không biết? Hay cô cho rằng anh ta bị khờ, bi cuồng ngược đãi, thích tiêu tiền như rác?”
Mặt Tân Như Sương tối sầm: “Tôi cấm cô mắng anh ấy!”
“Nếu không thì cô nghĩ thử xem, vì sao anh ta vẫn ở bên tôi?”, Hạ Phương nhoẻn cười. Tuy đứng giữa vô số chỉ trích, bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió nhưng cô không h’ê hoảng sợ, ngược lại còn ung dung như mình mới là người chiến thắng, lại bỏ thêm một câu: “Cái thứ ở trên cố cô Tân, chẳng lẽ chỉ đế làm đẹp thòi sao?”
Tân Như Sương nhất thời không phản ứng kịp: “Tôi biết tôi đẹp, không cần cô khen”.
Trong lòng cô ta, bản thân mình đương nhiên là đẹp nhất, chí có một mình cô ta mới xứng với Tư Thành, nên không nhận ra ẩn ý sâu xa trong lời Hạ Phương.
Hạ Phương chỉ nhếch miệng cười nhạt rồi xoay người rời đi, tỏ vẻ đây không muốn tiếp xúc với đồ ngu.
Lúc này Tân Như Sương mới giật mình nhận ra những người ban nãy đang chế giễu Hạ Phương giờ lại đang nhìn mình với vẻ kỳ lạ, bèn luống cuống không thôi.
Cho đến khi một cô gái khác vốn không ưa cò ta che miệng cười trộm, nói: “Quả nhiên đ’âu óc cô Tân chỉ để làm vật trang sức mà thôi chứ không đế sử dụng, đúng là không ngoài dự đoán, ha ha…”
Bấy giờ Tân Như Sương mới nhận ra mình bị Hạ Phương chửi xéo, tức tối quát lên: “Con tiện nhân Hạ Phương! Tao giết mày!!”
Hết lần này đến lần khác bẽ bàng giữa đám đông đã khiến tâm lý của Tân Như Sương sụp đổ hoàn toàn, cô ta không khống chế được cảm xúc mà điên cuồng lao vào Hạ Phương.
Nhưng đối phương thậm chí không cần nhìn lại cũng biết được vị trí của Tân Như Sương, chỉ bằng một cái lách mình đã tránh được.
Xui xẻo hơn là ở phía trước Hạ Phương chính là Tân Hách đang lững thững đến muộn.
Tân Như Sương giật một ly rượu từ tay phục vụ, vốn muốn ụp lên đâu Hạ Phương rồi đè cô ra đánh một trận cho há giận.
Nào ngờ Hạ Phương lại lấn như cá chạch làm cô ta không kịp thu tay, kết quả cả ly lẫn rượu đều đáp thẳng vào mặt Tần Hách.
Bản thân Tân Như Sương thì trượt chân, ngã sóng soài như chụp ếch cạnh anh mình.
Tân Hách có nằm mơ cũng không ngờ việc mình hạ thể diện đi dự tiệc mừng thọ của Tân Thủ Văn lại được đền đáp bằng món quà này của cô em gái.
Sau đó hắn mới nhận ra nhiều năm nuông chiều cưng nựng kia đã hoàn toàn phá hủy Tân Như Sương.
Hai nắm tay hắn siết chặt, mặt đen như đáy nồi, phải nhẫn nhịn lắm mới không bùng nổ tại chồ.
“Tiểu Sương, anh đã quá dung túng cho em rồi”, Tân Hách rít lên một câu rồi gọi mấy người đi đằng sau tới: ”Người đâu, đưa cô chủ về nhà, không được cho ra khỏi phòng đến khi tôi cho phép”.
“Không! Đừng mà! Anh hai đừng mà! Em không muốn! Bỏ ra lũ khốn này! Anh ơi đừng làm vậy! Cứu em! Bọn nó hại em!…”
Tần Như Sương nhanh chóng mất dạng khỏi bữa tiệc.
Người có mặt ở đây có ai mà chưa thành tinh.
Chứng kiến cảnh này cũng vờ như không thấy, ai nấy quay trở lại với yến tiệc, ai thấy sợ thì tranh thủ rời đi.
Tân Hách đang chỉnh trang lại bản thân thì thấy có người đưa một chiếc khăn tay sang.
“Xin lồi anh Tân, do tôi tránh nhanh quá”.
Hắn nhìn sang, thấy Hạ Phương ngoài miệng tuy đang xin lỗi nhưng vẻ mặt thì chẳng hề áy náy, thậm chí còn có vẻ đắc ý vì đã thực hiện được ý đồ.
Tân Hách cũng không giận mà nhận khăn tay lau mặt: “Người nên xin lồi là tôi”.
Hắn nhìn xung quanh một lượt, nói: “Em dâu yên tâm, tôi sẽ giải quyết mọi ảnh hưởng xấu do Tiểu Sương gây ra, tuyệt đối không để cuộc sống của em bị ánh hướng”.
Hạ Phương cười cười: “Vậy cảm ơn anh trước”.
Thấy đối phương định vứt khăn vào thùng rác, cô lại nói: “Ấy, nó là khăn của đàn chị tôi đấy, tôi còn chưa dùng lần nào”.
Tay Tân Hách khựng lại giữa chừng, một hồi sau mới siết chặt chiếc khăn.
Chát!!
“Á!”
Trong nhà họ Tân.
Giữa đêm hôm khuya khoắt, sự im lặng lại bị phá vỡ bởi âm thanh chan chát đi kèm với giọng phụ nữ thét chói tai.
“Tân Như Sương! Mày có còn là người không? Có còn biết Tân Túc là em mày không hả?”, giọng Tân Thủ Văn bị cơn phẫn nộ làm cho run run.
Ông thở phì phò, vươn tay chỉ vào Tân Như Sương đang lăn lộn dưới đất.
“Nếu không có Hạ Phương thì tao và em mày đã chết rồi! Còn mày, vì một thằng đàn ông mà năm lần bảy lượt ra tay với ân nhân của cả nhà, mưu ma chước quỷ gì cũng dùng, còn không tiếc lấy mạng em mày đế vu oan cho cô ấy…”
“Khụ khụ khụ!”, ông cụ còn chưa nói hết đã không thế tiếp tục được.
Tân Kha bèn đỡ õng ngồi xuống, xoa lưng hồi lâu mới giúp ỏng bình tĩnh lại.
Đúng vậy, Tân Thủ Văn đã xem băng ghi hình bữa tiệc.
Ban đầu ông còn không hiếu vì sao Hạ Phương lại nói hung thủ hại Tân Túc chính là Tân Như Sương.
Sau đó Hạ Phương vì giữ thế diện cho nhà họ Tân nên không nói ra, ông lại đi tìm băng ghi hình mới biết được Tân Như Sương đã nhúng tay vào việc này.
Dù vậy, ông vần không dám tin rằng cháu gái mình lại ra tay độc địa đến thế.
Dựa theo báo cáo xét nghiệm mà bệnh viện và Liêu Đồng Sinh gửi đến, lư hương kia sẽ kích thích vi khuẩn trong cơ thể Tân Túc, nhẹ thì phát bệnh, nặng thì đi một mạng.
Tân Thủ Văn không dám nghĩ nếu Hạ Phương không có thuốc sẵn trong tay, hoặc Hạ Phương không biết y thuật thì Tân Túc sẽ gặp phải mệnh hệ gì-
Mà điều khiến ông không thể chấp nhận nhất là cháu ruột Tân Như Sương chính là kẻ đầu sỏ trong vụ án này!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!