Chương 146
Nguỵ Thung cũng nghĩ có lẽ người đàn ông đó sẽ lại đến tìm cô, dù sao gã ta cũng là ông chủ của cô, bây giờ không nhân cơ hội làm gì đó với cô thì đã không phải là gã ta.
Không sỉ nhục thì cũng sẽ tấn công một lần nữa, dù là gì thì Nguỵ Thung cũng đã chuẩn bị đối phó rồi.
Nhưng cô không ngờ nửa tháng trôi qua, người đàn ông vẫn không hề liên lạc với cô, càng chưa nói đến việc làm gì cô.
Dần dần, Nguỵ Thung cũng quên mất chuyện này, quên mất người đàn ông kia.
Không ngờ tối qua gã ta bỗng dưng liên lạc với cô, còn dùng lý do này.
Nguỵ Thung biết dù là vì lý do gì thì sớm muộn cô cũng phải đi gặp gã ta, thay vì từ chối rồi ngày ngày cứ nơm nớp lo sợ khi nào gã ta sẽ tới làm phiền mình thì không bằng giải quyết vấn đề khi còn sớm.
Vì thế tối đó cô bắt xe đi thẳng tới quán bar mà người đàn ông nói.
Bất ngờ ở chỗ trong phòng riêng của quán bar kia không chỉ có một mình người đàn ông mà còn có một nhóm bạn chơi với nhau khi còn bé.
Trong đó còn có một người phụ nữ từng xảy ra mâu thuẫn với Nguỵ Thung – Tô Tử Nguyên.
Khi còn bé Nguỵ Thung và Tô Tử Nguyên rất thân thiết, hai người có thể nói là như hình với bóng, sau đó quen người đàn ông kia thì ba người cùng chơi với nhau.
Sau đó nữa, hai người cùng nhau học múa, vì Nguỵ Thung quá ưu tú, luôn lấn át Tô Tử Nguyên, khiến Tô Tử Nguyên nảy sinh lòng ghen tị với cô, hãm hại cô trong một cuộc thi.
Sau đó hai người mâu thuẫn triệt đợi, nhưng hai người vẫn cùng chơi với người đàn ông kia.
Gặp lại Nguỵ Thung một lần nữa, Tô Tử Nguyên khoác tay người đàn ông, cười đứng dậy: “Chẳng phải cô Nguỵ đây sao? Đã lâu không gặp…”
Nguỵ Thung gật đầu, nhìn thoáng qua hai tay đang ôm lấy nhau của hai người, cười nói: “Đúng là đã lâu không gặp”.
Tô Tử Nguyên che miệng cười khẽ, bảo Nguỵ Thung ngồi xuống, sau đó nói với người xung quanh: “Cô Nguỵ là người nổi tiếng ở Kinh Thành thậm chí là cả nước, đương nhiên người bình thường như chúng ta không thể muốn gặp là gặp, nên mọi người thông cảm cho cô ấy nhé”.
“Không thông cảm cũng không được mà, dù sao cô Nguỵ cũng là nhân vật danh tiếng lẫy lừng, mấy người chúng ta đâu dám trèo cao”.
“Bậc thầy khiêu vũ đẳng cấp thế giới, kiêu ngạo một chút cũng bình thường thôi”.
“Hôm nay đều nhờ có Tử Nguyên và anh Lam nên cô ấy mới nể mặt như thế, chứ với chúng tôi thì e rằng mấy đời cũng không gặp được ấy chứ”.
Đám người xung quanh hùa theo Tô Tử Nguyên, liên tục châm chọc Nguỵ Thung.
Từ khi làm mẹ đơn thân đến nay, Nguỵ Thung đã bị giễu cợt và châm chọc như thế rất nhiều lần, cô đã vô cảm với nó từ lâu, hoàn toàn không để tâm đến những gì bọn họ nói, chỉ cười khẽ đáp lại: “Mọi người khen lầm rồi”.
Phải mặt dày đến mức nào mới có thể không chút khách sáo nói lời giễu cợt của mọi người thành khen mình?
Không ít người xung quanh bắt đầu châu đầu ghé tai bàn tán xôn xao.
Có người nói bậc thầy khiêu vũ cấp thế giới thật ra chỉ là một người phụ nữ dâm đãng không chồng mà chửa.
Cũng có người nói cô từ chối Lam Dịch Minh là vì muốn bám lấy Tần Hách, ai ngờ bị Tần Hách chơi xong thì vứt bỏ một cách vô tình, còn đắc tội với Lam Dịch Minh, có thể nói là tiền mất tật mang.
Nguỵ Thung vờ như không nghe thấy, thoải mái ngồi xuống cạnh Tô Tử Nguyên, cười hờ hững: “Hôm nay anh Lam tìm tôi là vì muốn để bọn họ sỉ nhục tôi à?”
Nguỵ Thung hỏi thẳng như thế khiến Lam Dịch Minh không khỏi nheo mắt lại.
Vẻ ngoài của Lam Dịch Minh cũng không tệ, cao một mét bảy mươi lăm, vóc người cân đối, khuôn mặt trắng trẻo anh tuấn, đeo mắt kính, trông rất nho nhã.
Nhà họ Lam và nhà họ Tần có thể nói là đối thủ một mất một còn.
Trước đây khi cạnh tranh vị trí bốn gia tộc lớn ở Kinh Thành, nhà họ Lam thua nhà họ Tần một chút, đứng thứ năm.
Sau đó hai nhà cũng có thù oán với nhau.
Đây vốn là nỗi đau của người nhà họ Lam, nhưng sau đó ngay cả cô gái mà Lam Dịch Minh thích cũng lựa chọn người nhà họ Tần.
Hành động này chẳng khác nào tát vào mặt nhà họ Lam.
Vì thế Lam Dịch Minh cũng ngày càng cố chấp với Nguỵ Thung hơn, đến mức như tẩu hoả nhập ma.
“Sao em có thể nghĩ như thế được? Mọi người chỉ đùa chút thôi mà, sao nào, chẳng lẽ sau khi trở thành bậc thầy khiêu vũ cấp thế giới, cô Nguỵ đã không biết đùa là gì nữa rồi à?”, Lam Dịch Minh cười giễu cợt, hai tay bưng hai ly rượu, đưa một ly tới trước mặt Nguỵ Thung: “Vậy anh mời cô Nguỵ một ly bày tỏ sự áy náy nhé?”
Nguỵ Thung không nhận lấy ly rượu kia, chỉ cười khẽ: “anh Lam cũng đã nói là đùa rồi, sao còn nói xin lỗi làm gì? Hay là anh Lam cảm thấy tôi là một người nhỏ mọn như thế?”
“Em vẫn giống như trước đây, ha ha…”, Lam Dịch Minh cũng không tức giận, anh ta giơ ly rượu nói: “Vẫn độc mồm độc miệng như trước, từ nhỏ đến lớn anh vẫn không thể cãi lại em”.
Nguỵ Thung nhếch môi, không tiếp lời.
Tô Tử Nguyên thấy từ sau khi Nguỵ Thung đến, Lam Dịch Minh chưa từng dời mắt khỏi cô thì sa sầm mặt, giọng điệu cũng trở nên khó nghe.
“Đúng đó, cô Nguỵ không chỉ múa giỏi mà còn khéo ăn khéo nói nữa”, Tô Tử Nguyên hờ hững tựa lên người Lam Dịch Minh: “Nếu không sao trước đây anh cả nhà họ Tần kia có thể bị cô ấy mê hoặc như thế được?”
Lời nói khó nghe này rõ ràng có ý ám chỉ, còn tiện thể bóc vết sẹo của Lam Dịch Minh ra.
Sắc mặt Lam Dịch Minh nhất thời trở nên khó coi, gã ta nghiến răng, cất giọng chói tai: “Đường đột so sánh mình với cô Nguỵ là do anh đánh giá mình quá cao rồi”.
Nguỵ Thung không khỏi hít sâu một hơi, không muốn tung hứng với những người này nữa, cô cất lời: “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi về trước đây”.
Tô Tử Nguyên vội giữ cô lại: “Ấy Nguỵ Thung, đừng đi mà. Mọi người đều đã lâu không gặp cô, chỉ đùa chút thôi, cô đi như thế chẳng phải sẽ thành chúng tôi bắt nạt cô sao?”
Ý muốn nói cô đi là không nể mặt chúng tôi, cảm thấy chúng tôi bắt nạt cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!