Hạ Phương cười khẩy: "Ý anh là anh thấy khoảng thời gian quan Charles liều mạng làm việc đều là phí công à?”
Lâm Giang Vũ hừ lạnh: "Đúng vậy".
Hạ Phương hỏi: "Còn nhớ lúc anh gia nhập vào đội bảo vệ, đã tuyên thệ điều gì ở trên đài không?"
Sắc mặt Lâm Giang Vũ khẽ thay đổi.
Hạ Phương nói: "Bảo vệ cửa sông Trừng là sứ mệnh của đội bảo vệ chúng ta. Ngày nào cấp trên chưa tuyên bố rút lại nhiệm vụ của chúng ta, thì ngày đó chúng ta không thể tự ý rời khỏi vị trí, đó là chức trách, cũng là ý nghĩa tồn tại của chúng ta. Anh có bất kỳ bất mãn nào đều có thể báo lại với Charles, với tôi, hoặc báo thẳng lên cơ quan bên trên cũng được".
"Anh có biết hiện tại có bao nhiêu người đang nhăm nhe đội bảo vệ chúng ta không? Tình cảnh của đội bảo vệ vốn đã nguy hiểm, làm việc phải vô cùng cẩn thận, chỉ bất cẩn một chút thôi là sẽ lập tức bị tóm đuôi, đến lúc đó không chỉ mỗi anh bị liên lụy, mà còn là tất cả đồng đội, thậm chí là cả người nhà của anh".
"Nhớ cho kỹ lời tôi nói, càng là lúc không được ủng hộ, chúng †a càng phải làm việc thật chu toàn, chỉ có không phạm sai lâm mới không có điểm yếu. Bằng không, nếu ngay cả anh cũng cho rằng sự tồn tại của đội bảo vệ là vô nghĩa, thì chắc chắn sẽ chẳng có ai ngoài kia ủng hộ đội của chúng ta".
Hạ Phương nói xong, nhìn vẻ không phục của Lâm Giang Vũ, xoay người nói với những người còn lại: "Gần đây mọi người đã vất vả rồi, đêm nay mời mọi người ra ngoài thả lỏng một chút".
"Oa, lão đại là đỉnh nhất". "Yêu lão đại chít mất!" "Charles làm gì hào phóng được như vậy, ha ha..."
Chỉ một câu nói của Hạ Phương đã khiến bầu không khí trong phòng trở nên sôi động lại.
Chỉ có Lâm Giang Vũ vẫn đeo vẻ mặt khó coi, không hợp với khung cảnh hiện tại.
Hạ Phương không thèm để ý đến Lâm Giang Vũ, theo Charles đến phòng nhỏ để sắp xếp lại chuyện đón hàng đêm nay.
Lúc này Charles mới biết Hạ Phương đến chuyến này không phải vì anh ta kêu ca tình cảnh hiện tại của đội bảo vệ nên mới đến giải quyết vấn đề, mà còn có việc khác.
Tất nhiên, chỉ cần là chuyện của Hạ Phương, Charles đều chú tâm xử lý, chẳng mấy chốc đã điều tra được. tuyến hàng hải cùng thời gian cập bến của chuyến tàu Hạ Phương đánh chủ ý kia.
Buổi trưa, Hạ Phương dẫn theo một nhóm đội viên đi liên hoan một phen, đám người đã lâu không tụ tập, nói chuyện quên trời quên đất, ai nấy cũng nhiệt tình tiếp chuyện với Hạ Phương.
Vừa ăn xong, điện thoại di động của Charles đã vang lên.
"Ở đâu? Tôi biết rồi, tôi tới ngay đâu", Charles cúp điện thoại, đứng lên nói: "Lão đại, phía bên Lâm Giang Vũ xảy ra chút chuyện phiền phức, tôi qua đó xem một chút".
Lúc ăn trưa thì vừa khéo là đến phiên ca trực của Lâm Giang Vũ, hắn ta đi tuần mới phát hiện gần bến cảng có một nhóm người tụ tập, cảm thấy không đúng lắm nên mới đến nhìn một chút, kết quả thì hay rồi, đám người kia là người của đảo Rồng.
Lâm Giang Vũ biết tình huống không ổn nên không dám manh động, nên chỉ ẩn núp ở bên kia, chuẩn bị tùy thời hành động.
Nhưng mà hắn ta còn chưa kịp hành động thì đã bị đối phương phát hiện.
Cũng may hắn ta thông minh, thấy tình huống không ổn liền vội vàng thoát khỏi hiện trường.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!