Không chỉ mấy công nhân mà cả Sở Lâm Xuyên và Sở Lâm Khôn cũng nhìn đến mức ngây người.
Lệ Minh Nhã này đúng là xa xỉ!
Muốn khảm tất cả kim cương xinh đẹp như thế lên lễ phục của cô ta...
Mà lễ phục đó vốn đã rất đẹp rồi, hoàn toàn không cần những kim cương này tô điểm cũng đã vô cùng nổi bật.
Lệ Minh Nhã này đúng là phung phí.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sau khi được khảm kim cương, lễ phục này sẽ trở nên xinh đẹp đến mức nào?
Sở Lâm Xuyên không khỏi thấy hưng phấn.
Hạ Phương đi lại cả đêm đã rất mệt mỏi rồi, sau khi dặn dò những điều cần chú ý, bảo Sở Lâm Khôn và Sở Lâm Xuyên thay phiên nhau trông nom ở bên này, cô bèn rời khỏi công ty cùng với Tư Thành.
Hai người cũng không về nhà mà vào ở trong một khách sạn bảy sao của nhà họ Tư.
Lúc này Tiết Lan Hâm còn chưa dậy, trở về sẽ làm ồn đến bà ấy, khiến bà ấy lo lắng.
Sau khi đến khách sạn, tắm rửa xong, Hạ Phương thấy Tư Thành lại bắt đầu bận rộn trên máy tính.
Cô cau mày bưng bát canh gừng vừa gọi khách sạn đưa tới đến bên cạnh anh: “Uống đi”.
Tư Thành ngước mắt nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Phương, thầm thấy ấm áp.
“Được, sắp xong rồi, anh uống ngay đây”. Sắc mặt Hạ Phương trở nên u ám, cô ngồi xuống đùi
Tư Thành, bưng bát canh gừng kia, sau đó nâng cằm anh lên: “Cần em đút anh hả?”
Dứt lời, cô lập tức đưa bát canh gừng đến bên miệng anh.
Tư Thành: ...
Vợ quá bá đạo thì phải làm sao?
Không phải, trọng điểm là anh đang họp video...
Tư Thành cúi đầu, thấy vóc dáng mềm mại mặc đồ ngủ của Hạ Phương đã bị lộ hết trước ống kính, anh lập tức đen mặt.
Tư Thành đóng laptop l “Phương cưng ngứa đòn à lại, ôm chặt eo Hạ Phương:
Thấy Tư Thành đóng laptop lại, Hạ Phương nhận ra điều gì đó, mặt cô hơi đỏ lên.
Sau đó nghe Tư Thành hỏi thế, cô hơi thẹn quá hoá giận: “Em chỉ lo lắng cho anh thôi!”
Bị rơi xuống nước không tắm ngay được, dù vừa lên máy bay đã thay quần áo nhưng cũng rất dễ cảm lạnh.
“Anh biết rồi, bà xã”, Tư Thành nhận lấy bát uống cạn canh gừng, sau đó ngẩng đầu hôn Hạ Phương một cái: “Uống xong rồi, có thể làm gì khác rồi chứ?”
Hạ Phương cong môi cầm lấy tay anh, kéo nhẹ một cái rồi nhảy xuống từ trong lòng anh, cười nói: “Đương nhiên là được”.
Dứt lời, cô mở một hộp thuốc ra, đổ thuốc lên tay. anh: “Đã bị thương thế này rồi, có phải em nên bôi thuốc cho anh không?”
Trong mắt Tư Thành loé lên sự mất mát, anh cũng đâu có nói cái này!
Nhưng thấy Hạ Phương im lặng bôi thuốc cho mình, dường như không được vui cho lắm, rõ ràng là đang lo lắng.
Thật ra anh muốn nói vết thương trên tay anh cũng không nghiêm trọng như cô nghĩ, chỉ là vết thương ngoài da thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!