“Cô… cô nói vớ vấn cái gì đấy??”
Tư Thụy Mai phải mất mấy phút mới bừng tỉnh, lập tức thẹn quá hóa giận mà lao lên muốn ăn thua đú với Hạ Phương.
“Cô liệu hồn mà nghĩ cho kỹ trước khi mớ miệng! Người nhà họ Tư là để cô sỉ nhục thế à?”, bà ta tru tréo với gương mặt đỏ bừng.
Tư Thụy Lan cũng ám u cánh cáo: “Cô đang nguyên rủa ai đấy há? Đừng tưởng được Tư Thành dát cái danh thân y lên mặt là muốn nói gì thì nói”.
Tư Trường Thịnh thì quay sang Tư Thành: “Chú nhất quyết cho phép người này ăn nói hàm hồ trong nhà chúng tôi thế à?”
“VỊ thân y này đã đến trình độ không c’ân bắt mạch chấn đoán, mà chỉ cần nhìn là biết người khác có bệnh gì sao?”, Tư Chính Phong đấy mắt kính, cười hỏi như vừa phát hiện được điều thú vị.
“Vậy mời cô phán thử xem tôi bị bệnh gì?”
Anh ta tin tưởng bản thân mình vò cùng khỏe mạnh, không có bệnh tật gì đế bị đem ra bàn tán.
Tờ báo cáo sức khỏe nóng hổi từ hai ngày trước còn nằm trên bàn kia kìa.
Hạ Phương đưa mắt nhìn sang với một nụ cười gian trá: “Anh Tư nhất quyết muốn tôi phải nói ra bệnh của cậu trước mặt bao người à?”
Ánh mắt Tư Chính Phong đọng lại, trong lòng thoáng qua chút bất an, nhưng nhanh chóng tự nhủ rằng những gì Hạ Phương nói đều là vỏ căn cứ.
Anh ta không tin trên đời này có bác sĩ nào chỉ cần nhìn bằng mắt là có thể chấn bệnh chính xác được, bèn khịt mũi một cái.
“Cô không tìm ra được gì thì đừng trách sao chúng tôi không nể mặt”.
Hạ Phương cười cười: “Nhà họ Tư thế hệ này chi có mình anh là con trai độc nhất nhí, không biết nếu tin tức anh sống cùng một người đàn ông khác mà lan truyền ra thì người ngoài sẽ thấy thế nào?”
“Láo toét!”, Tư Chính Phong hét toáng lên ngắt lời cỏ, cá người toát ra khí thế hung hãn khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề: “Tôi bão cô kể bệnh của tôi nhưng cô lại dùng thủ đoạn này bôi nhọ tôi? Cô có biết đặt điều xúc phạm quan chức Nhà nước là phải ngồi tù không??”
Hạ Phương lại không chút sợ hãi: “Việc anh thích đàn ông không phải là vấn đ’ê cơ thế anh sao? Hay anh muốn tòi phái huỵch toẹt ra là anh bị bệnh ở chỗ đó mới chịu?”
“Cô!!”, Tư Chính Phong phẫn nộ vọt tới, cánh tay vung cao.
Hạ Phương không cần phải ra tay, Tư Thành đã bước tới tóm lấy tay Tư Chính Phong, ngăn lại hành vi lỗ mãng này.
“Người nhà họ Tư dề bị kích động vậy sao? Chính cậu báo cô ấy nói, bị nói trúng tim đen lại thẹn quá hóa giận, còn muốn hành hung người khác, trong nhà giáo dục cậu thế à?”, tuy nói lời chế nhạo nhưng vẻ âm u trong mắt anh khiến Tư Chính Phong lảo đáo lùi lại.
Tư Chính Phong còn trẻ đã làm quan chức cấp cao, tiền đồ xán lạn, vẫn luôn được xem là niềm kiêu hãnh của nhà họ Tư.
Tuy Tư Trường Thịnh vẫn luôn muốn anh ta đi theo nghiệp kinh thương, bởi đó mới là thế mạnh bao đời của nhà bọn họ.
Nhưng thấy con trai một lòng dấn thân vào chính trường, ông ta cũng đành bó tay.
Dù sao ông ta năm nay cũng chỉ mới ngũ tuần, nếu được tiếp quán nhà họ Tư thì lèo lái thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đ’ê.
Chưa kế bà nhỏ trong nhà cũng vừa mang thai, nếu sinh được con trai thì không phải lo lắng v’ê tương lai dòng họ nữa.
ít nhất, cũng không sợ cơ nghiệp rơi vào tay người ngoài.
Ấy vậy mà… cái con ranh này lại dám nói… con trai cưng của ông ta không thích phụ nữ?
Trong khoảnh khắc ấy, Tư Trường Thịnh cảm thấy thế giới như sụp đổ.
Tư Chính Phong mới hai mươi tám tuối, vẫn luôn cẩn thận giữ mình.
Anh ta có một vị hôn thè, mấy năm qua cũng vài l’ân bị người nhà giục cưới nhưng vẫn luôn tìm lý do từ chối.
Tư Trường Thịnh cho rằng con trai không muốn sự nghiệp bị ảnh hưởng bởi hôn nhân và phụ nữ nên cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ nghe Hạ Phương nói vậy, ông ta không giữ được bình tĩnh nữa.
“Ăn quàng nói xiên! Láo lếu bậy bạ!”, ông ta hầm hầm kéo Tư Chính Phong ra sau, gằn giọng nói với Tư Thành: “Tôi gọi chú là chú sáu đã là nế mặt nhiều lắm. Chú cho rằng ở đây có ai thật sự xem chú là người nhà họ Tư trừ ông cụ ra à?”
“Chú có lòng tim bác sĩ chữa bệnh cho cụ, chúng tôi cũng xin cảm ơn. Nhưng chú lại mang đến một người từ cái xó nào đó, chỉ biết bôi nhọ chúng tôi, gây mất đoàn kết gia đình, vậy thì đừng trách gia chủ là tôi đây bất lịch sự’.
“Người đâu! Lập tức tống cố thần y giá mạo này ngay!”, Tư Trường Thịnh vừa quát lên, đã có vệ sĩ rầm rập chạy đến.
Thấy Tư Thành đứng chắn trước người cô, họ còn không dám làm bừa, nhưng người dẫn đầu đã lạnh lùng mớ miệng.
“Cậu sáu, xin hãy nhường đường”.
Hạ Phương đứng sau chỉ nhún vai ra vẻ vô tội: “Người thường bị chọc trúng tim đen cũng sẽ tức giận, nói chi là các ông bà tai to mặt lớn, cao quý hơn người đây? Không có gì lạ cả”.
“Các người thật sự không muốn tôi xem bệnh cho ông cụ đúng không? Nếu xem ngay lúc này thì ông chỉ cần trà tôi thù lao hai trăm triệu thôi,” Hạ Phương giơ hai ngón tay lên: “Nhưng nếu tỏi đi ra khỏi đây rồi, sau này muốn mời lại thì giá tăng gấp đòi, dưới sáu trăm thì tôi không đến”.
Hạ Phương thường xuyên đi khám bệnh cho mấy người lớn tuổi nhà giàu, l’ân này chỉ lấy hai trăm triệu đã là giá hữu nghị dành cho Tư Thành.
Nhưng nếu những người này đã không xem cô ra gì thì cô cũng không việc gì phải tôn trọng.
“Đuổi đi ngay!”, Tư Trường Thịnh tức đến phát run.
Hạ Phương nhún vai, tỉnh bơ nhấc chân: “Khỏi, tôi tự đi”.
Tư Thành không rõ lầm mục đích của cò là gì, nhưng thái độ của người nhà họ Tư đến anh còn không nhịn nổi thì làm sao có thế bắt cô chịu đựng?
Nếu đã phải đi thì anh sẽ theo cô.
“Anh cả nghĩ cho kỹ rồi hãy gọi tôi”, anh buông lại một câu như vậy rồi cũng rời đi.
“Đúng là nghiệp chướng mài”, Tư Trường Thịnh hét toáng lên: “Nhà họ Tư đứng đầu Kinh Thành chúng ta mà lại bị một con ranh quê mùa quay như quay dế! Nó tường chúng ta chỉ có tiếng mà không có miếng à??”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!