Sau vài ngày tĩnh dưỡng, cơ thể Yên Lam đã dần dần bình phục trở lại. Sắc mặt đã trở nên hồng hào, không còn vẻ tái nhợt như trước.
“Thế Phong, anh đã làm gì với con gái của Kim Bất Hoán?” Yên Lam hỏi Cận Thế Phong, tuy rằng Kim Dục Nhi đối xử với nàng như vậy, thế nhưng, Yên Lam vẫn là thiện lương không hy vọng Cận Thế Phong trả thù bọn họ.
“Vẫn chưa thế nào cả, chỉ báo cảnh sát, để cảnh sát đến xử lí bọn họ.” Cận Thế Phong vân đạm phong khinh nói. Hắn không có gì phải phân trần giải thích cả, không muốn để Yên Lam biết con gái Kim Bất Hoán vì sự việc vỡ lở, không chịu nổi đả kích, Kim Bất Hoán bệnh cũ tái phát, bây giờ vẫn còn ở phòng bệnh của nhà giam, còn Kim Dục Nhi không chịu nổi những lời lời đồn đãi bên ngoài mà tinh thần rối loạn, được đưa vào bệnh viện tâm thần.
“Được rồi, đừng nghĩ tới bọn họ nữa, hôm nay cảm thấy cơ thể thế nào? Lam Lam.” Cận Thế Phong ôn nhu nói.
“Uhm, tốt hơn nhiều rồi. Vết thương trên vai cũng không còn đau nữa.” Yên Lam trả lời.
“Vậy là tốt rồi. Nhưng vẫn phải chú ý, mấy ngày nay đừng cho vết thương gặp nước, không thì sẽ bị nhiễm trùng.” Cận Thế Phong tỉ mỉ dặn dò. “Còn nữa, hai ngày trước, anh đã sắp xếp cho em trai của em đi miền nam điều dưỡng rồi.” Hắn nói tiếp.
“Cảm ơn anh, Thế Phong, anh đã làm quá nhiều việc cho em, em cũng không biết nên đáp trả cho anh thế nào nưã.” Yên Lam cảm động nói.
“Em không cần đáp trả lại cho anh, chỉ cần luôn ở bên cạnh anh là được rồi.”Cận Thế Phong mị hoặc nói.
Gương mặt tươi cười của Yên Lam trong nháy mắt đã ửng hồng, nhưng trong lòng lại hạnh phúc lạ thường.
Khoảnh khắc hạnh phúc này ai cũng không muốn đánh vỡ, mãi đến khi một tiếng nói vang lên, “Thiếu gia, cơm được rồi, cậu và Yên tiểu thư có thể cùng xuống ăn cơm.” Bà Trương đứng dưới lầu nói.
“Đi thôi, chúng ta xuống lầu ăn cơm, không phải em nói bác Trương làm cơm ăn ngon lắm sao? Vậy ăn nhiều một chút, em gầy quá.” Cận Thế Phong yêu thương nói.
Cơm nước xong, Cận Thế Phong theo Yên Lam tản bộ trong vườn hoa. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trên mình hai người, dấy lên một bầu không khí mờ ảo.
“Thế Phong, cơ thể của em đã gần khỏe lại rồi, em không muốn lại làm phiền anh nữa, em nghĩ ngày mai có thể về nhà ở rồi.” Yên Lam ánh mắt hỏi dò nhìn về phía Cận Thế Phong.
“Làm sao vậy, ở cùng anh không tốt sao?” Cận Thế Phong hỏi. Không muốn để nàng rời đi, là ý nghĩ duy nhất của Cận Thế Phong lúc này.
“Không phải, em…”
“Vậy là tốt rồi, em cứ tiếp tục ở lại đây đi.” Không đợi Yên Lam nói dứt lời, Cận Thế Phong đã ngắt lời của nàng. “Ngày mai. Anh cùng em về nhà lấy đồ đạc của em, em cứ ở đây với anh đi, như vậy anh cũng yên tâm.”
“Nhưng mà…”
“Không được nhưng nhị nữa, ở cùng anh, anh có thể bảo vệ em, như vậy anh mới yên tâm. Nếu như em lại gặp nguy hiểm một lần nữa, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì! Như vậy cũng thuận tiện để anh chăm sóc em, được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Chúng ta đổi đề tài.” Cận Thế Phong bá đạo nói.
Hihi, Yên Lam nở nụ cười, “Dáng vẻ bá đạo của anh cũng đáng yêu nha! Thật giống một đứa bé.”
“Em dám nói anh giống con nít, xem anh trừng trị em thế nào.” Cận Thế Phong nói, liền cù vào nách Yên Lam.
“Ha ha… Không dám nữa, em không dám nữa, van cầu anh tha cho em đi, sau này em cũng không dám… cười anh nữa đâu!” Yên Lam vừa trốn vừa xin tha.
“Vậy em nói xem, có muốn dọn đến sống cùng với anh hay không, như vậy, buổi sáng mỗi ngày chúng ta còn có thể cùng đi làm, thật tốt! Hơn nữa, Tiểu Triết đã đến miền Nam, trong nhà không có ai ở cùng em, sẽ rất hiu quạnh!”Cận Thế Phong nói.
“Vậy cũng được.” Yên Lam nói.
Cận Thế Phong nhìn nàng một cái, đột nhiên cúi đầu hôn nàng thật sâu, nụ hôn kia thật dài, thật dài, tựa như là không có điểm dừng, sau một lúc lâu hắn mới chiụ buông nàng ra.
“Thế được rồi, ngày mai anh cùng em về nhà lấy hành lý.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!