Hạ Tử Kỳ có yêu Tần Tử Lam không?Nói yêu, nhưng ngày đó, tại sao Hạ Tử Kỳ thờ ơ nhìn Tần Tử Lam quỳ xuống dưới mưa, đập tan niềm kiêu ngạo của cô trước mặt mọi người.
Nói không yêu, nhưng anh lại ở đây trông Tần Tử Lam hai ngày không chợp mắt.Cô y tá lắc đầu và không nói gì hết.
Hạ Tử Kỳ im lặng và bắt đầu đi lang thang như thể người vừa hỏi không phải là anh.
Y tá đẩy xe thuốc ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, buổi trưa Cao Minh đem đến một xấp tài liệu báo cáo đưa cho Hạ Tử Kỳ.
Sau khi đọc xong, Hạ Tử Kỳ ký tên vào một số văn bản khẩn cấp và đưa cho Cao Minh, rồi mới hỏi: “Tần Hải thế nào rồi?”“Tôi đã nộp bằng chứng theo chỉ đạo của cậu, Tần Hải không chết được.” Nhiều nhất là mất một chút tiền, điều này khiến cho Cao Minh có hơi hoang mang và khó hiểu.Tốn bao nhiêu công sức mới tống được Tần Hải vào tù, tại sao bây giờ anh ta lại phải nộp chứng cứ cho tòa án để chứng minh sự vô tội của ông ta, chẳng phải điều này không những tốn công sức mà còn tiền mất tật mang sao?Cao Minh không hiểu, anh ta đã ở cạnh Hạ Tử Kỳ rất nhiều năm, biết rằng giám đốc từ trước đến nay làm ăn không bao giờ bị thua lỗ, anh làm việc rất độc ác, còn hơn cả tư bản bóc lột, có thể lột da xé thịt, nhất định không bao giờ để lại một chút cơ hội cho đối phương.Hạ Tử Kỳ hạ mắt: “Được rồi, cậu về đi.”Cao Minh không nhúc nhích, anh ta do dự nói: “Giám đốc Hạ, cô Kỷ gọi điện cho anh nói nếu có vấn đề gì thì gọi cho cô ấy đến, hỏi anh khi nào về..”“Không cần lo lắng cho cô ấy, cậu cứ tiếp tục theo dõi vụ án của Tần Hải và xóa sạch các tin tức, video trên mạng về vụ quỳ gối của Tần Tử Lam đi.”“…Vâng” Cao Minh không ngờ mình chỉ hỏi bừa một cái thôi mà gặp nhiều chuyện phiền phức đến vậy, anh ta sờ chóp mũi rồi lặng lẽ rời đi.Hạ Tử Kỳ đứng dậy lấy một cốc nước ấm, khéo léo lấy tăm bông chấm nước lên đôi môi nứt nẻ của Tần Tử Lam.Vốn dĩ anh chỉ là nói sẽ tha cho Tần Hải một mạng, để cho ông ta ở trong tù cả đời, nhưng hiện tại anh thực sự có ý định thả Tần Hải ra khỏi nhà tù, hoàn toàn đi ngược lại với kế hoạch trước đó.
Anh cười chua xót.
Cao Minh không hiểu anh, đôi khi chính anh cũng không hiểu bản thân mình.Tại sao lại làm điều này chứ?Có lẽ anh không muốn chọc tức Tần Tử Lam, vừa không muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã thất vọng trong mắt cô.
Bây giờ Tần Tử Lam không thể chết, cô phải sống, cô có chung nhóm máu với Kỷ La Lan, và họ đã ký một thỏa thuận, nếu Kỷ La Lan gặp nguy hiểm, không có cô… anh sẽ phải cầu cứu ai?Hạ Tử Kỳ vứt chiếc tăm bông trong tay, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đẩy một khe hở ra, sau mấy ngày mưa, hôm nay trời Bình thành cũng quang đãng, nắng len qua cửa sổ như một lớp cát mỏng rắc trên chăn bông của cô.Ở trong nhà quá lâu, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng mặt trời, ánh mắt khó chịu, Hạ Tử Kỳ khẽ nheo mắt nhìn về phía xa, không ngờ trên bầu trời lại xuất hiện cầu vồng.
Anh quay lại nhìn Tần Tử Lam vẫn đang nhắm mắt trên giường: “Tần Tử Lam, bên ngoài nắng rồi, còn có cầu vồng.
Khi em tỉnh lại, anh sẽ đưa em ra xem một chút.”Thậm chí anh còn không nhận ra giọng nói dịu dàng của mình.
“Điều em lo lắng sẽ không xảy ra đầu.