Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
“Anh tin được không, em có thể vượt qua phỏng vấn là vì thể lực của em tốt đấy!” Nhan Thư nghiêng qua ghế phụ, nói luyên thuyên với Hứa Bùi, “Lúc trước thầy đã nói gì với chúng ta, ăn thêm hai bát cơm sẽ giúp tìm được việc làm sau này, cứ tưởng là nói đùa, ai ngờ lại là thật! Chó săn tin quá khổ rồi!”

Hứa Bùi không lên tiếng, vẫn im lặng chăm chú nhìn phía trước, trên gương mặt anh tuấn không có biểu cảm gì, không nhìn ra cảm xúc.

Nhan Thư không hiểu sao lại có cảm giác áp suất trong xe hơi thấp.

Cô cẩn thận nhớ lại một lần, hình như là sau cú điện thoại của Vưu Giai, mới bắt đầu có loại cảm giác áp suất thấp không thể giải thích này.

Đợi đã.

Cho nên thầy Hứa đây là đang, ăn giấm sao?

Trong lòng Nhan Thư đột nhiên gõ lên một hồi chuông cảnh báo.

Lúc trước cô rất ngu ngốc ở mặt này, nhưng bây giờ đã trải qua một lượng lớn bài học kinh nghiệm yêu đương, đã có thể nắm được vài điều không tầm thường rồi.

Cô lén lút liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, nhưng không thể đọc được thông tin hữu ích gì từ trên mặt anh.

Nhất thời, Nhan Thư không thể xác định được rốt cuộc anh ấy có để ý hay không.

Trong lúc này còn lẩm bẩm, ở trong lòng lôi Vưu Giai ra tẩn một trận.

Cái gì mà người con trai thích hồi trung học chứ!

Chỉ viết một cái thiệp chúc mừng mà thôi, có thể gọi là thích à.

Khó cho Vưu Giai não cá vàng, có thể nhớ rõ chuyện này lâu như vậy.

Nhưng chuyện này, hình như cũng không thể trách Vưu Giai hết được.

Ai bảo phản ứng đầu tiên của cô khi nghe được câu nói đó là luống cuống vội vàng cúp điện thoại làm gì…

Ban đầu cô không nghĩ làm Hứa Bùi hiểu lầm, nhưng bây giờ nghĩ lại, vốn dĩ trong sạch, cô lại cúp điện thoại, cái này không phải đang chột dạ thì là gì?

Nhan Thư thật phục bản thân.

Nếu không, hay là tìm cơ hội giải thích một chút?

Cô đang nhập tâm suy nghĩ thì nghe thấy Hứa Bùi chậm rãi trả lời cô một câu: “Thế à? Vậy lần sau nhớ kĩ, ăn nhiều hơn hai bát cơm.”

Tiếng của người đàn ông không nhanh không chậm, giọng điệu trước sau như một, không nghe ra một chút khác thường.

Nhan Thư: …

Được rồi, là cô nghĩ nhiều rồi.

Thầy Hứa nhìn qua cũng không giống như sẽ đặt mấy chuyện vụn vặt này trong lòng.

Nếu đã thế, Nhan Thư cũng không rối rắm nữa, vui vẻ nói chuyện với anh: “Không cần đâu, sao em có thể ăn được nhiều như vậy.”

Hứa Búi quét mắt qua cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh của cô: “Em gầy quá, chạy tin tức là công việc thể lực, không ăn nhiều thì cơ thể sẽ không chịu nổi đâu.”

“Có thể đổi thành cái khác không?” Nhan Thư nhíu mày cười khổ, “Em cũng không thích ăn cơm.”

Hứa Bùi lười biếng đỡ tay lái: “Vậy em thích gì?”

“Cá khô nhỏ!”

“Nước ép xoài!”

“Còn có… nói chung là rất nhiều.” Nhan Thư nói một đống lớn, lại nhớ ra, “Không phải anh biết hết sao.”

“Ừm, anh biết.” Hứa Bùi nhẹ nhàng trả lời.

Anh bẻ lái sang phải, nghiêng đầu, ánh mắt hời hợt lướt qua khuôn mặt cô, chậm chạp mở miệng: “Thứ em thích không ít nhỉ?”

Giọng anh rất thấp, chữ “thích” nhấn hơi mạnh một chút, nhẹ như có một thâm ý nào đó. 

Nhan Thư: “…”

Em không phải, em không có.



Trong phòng làm việc.

Hứa Bùi và người phụ trách của Khoa học Kỹ thuật Ngọ Quang gọi qua video, xác nhận thời gian lần tới gặp nhau, vừa cúp điện thoại thì nghe tiếng ồn ào của nhóm người Quan Văn Cường từ bên ngoài truyền vào.

“Hôm nay Nhan Thư mặc đẹp như thế là muốn đi hẹn hò với Bùi ca của tôi à?”

“Còn cần phải nói sao, đêm nay là đêm Giáng Sinh, nhất định phải là thế giới của hai người!”

“…”

Ngón tay Hứa Bùi đánh máy tính hơi khựng lại, anh nâng mắt, tầm mắt rơi xuống lịch trên bàn.

Ngày 24 tháng 12.

Ngày 24.

Anh cụp mắt, nhìn chằm chằm vào ngày tháng trong lịch, không rõ biểu cảm.

Quan Văn Cường cực kì thích thú chạy đến phòng làm việc, nháy mắt với Hứa Bùi: “Bùi ca, hôm nay cậu có sắp xếp gì đúng không? Cần tan làm sớm không? Tôi đi thông báo một chút với mọi người nhá?”

Trong tiếng đánh máy “lạch cạch” xen lẫn giọng nói bình tĩnh của Hứa Bùi: “Tan làm như bình thường.”

Quan Văn Cường ngạc nhiên, lập tức oa oa kêu to: “Không phải chứ Bùi ca, Nhan Thư người ta ăn mặc đẹp đẽ đến đây hẹn hò với cậu, sao lại không hiểu phong tình như thế?”

Quan Văn Cường vừa nói, vừa chỉ về phía Nhan Thư bên ngoài phòng làm việc.

Hứa Bùi nhìn theo ánh mắt của cậu ta.

Quả thật.

Cô gái bên ngoài mặc một chiếc áo len dệt kim màu be và một chiếc váy cùng màu, chiếc váy đung đưa theo bước chân, lộ ra bắp chân trắng nõn thon thả, trên cánh tay còn treo một chiếc áo khoác màu lam khói.

Tóc đen môi đỏ, dung mạo đoan trang.

Quan Văn Cường cười hì hì: “Bùi ca, cậu còn muốn làm? Có còn là người hay không!”

Hứa Bùi thu lại ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Lải nhải xong rồi thì quay về làm việc đi.”

Quan Văn Cường uất ức, trở về được hai bước, lại nhịn không được nói thầm: “Haizz, Nhan Thư thật tội nghiệp, gả cho người cuồng công việc như vậy, hẹn hò cũng không hẹn… Ớ, chẳng lẽ không phải có hẹn với Bùi ca?”

Vừa lẩm bẩm xong, chợt nghe thấy sau lưng có một giọng nói lạnh lẽo: “Cường ca.”

Cậu ta không hiểu sao rùng mình một cái.

Quay đầu lại chỉ thấy Bùi ca mỉm cười nhìn cậu: “Ninh Hợp đến đây đặt đơn hàng mới, hai ngày này chịu khó tăng ca, ngày kia giao số liệu.”



Lúc Nhan Thư bước vào, vừa hay nghe được tiếng Quan Văn Cường khóc lóc thảm thiết cầu xin tha thứ, cô hơi nghi hoặc: “Đàn anh Quan làm sao vậy?”

Hứa Bùi nhẹ nhàng nói: “Cầm đơn đặt hàng mới, chắc là vui quá thôi.”

Nhan Thư: “?”

Điệu bộ đó của đàn anh Quan, cũng không giống bộ dáng vui vẻ chút nào.

Cô nghi ngờ nhìn Quan Văn Cường kỹ hơn hai lần, sau đó lấy một món đồ từ trong túi ra, đưa cho Hứa Bùi: “Này, mắt kính của anh.”

Hôm nay Nhan Thư vốn không định đến phòng làm việc, chỉ là nhận được tin của Hứa Bùi, bảo cô mang mắt kính qua đây, cô mới nhớ ra hôm qua thầy Hứa bỏ quên hộp kính trong túi cô.

Vừa đưa qua thì phát hiện trên bàn làm việc của anh còn để một cái phụ khác, sâu xa hỏi: “Không phải anh còn một cái đây à?”

Sắc mặt Hứa Bùi không thay đổi: “Cái phụ này hỏng rồi.”

Nhan Thư lặng lẽ lướt qua.

Hả? Hỏng rồi?

Không giống mà!

Còn đang nghi ngờ, liền thấy Hứa Bùi vươn tay, với lấy chiếc kính phụ “đã hỏng”, ném vào trong ngăn kéo.

Nhan Thư: “…”

Bỏ đi, hoàn thành nhiệm vụ là được.

Cô cười tít mắt chỉ vào cửa: “Vậy em đi trước nha?”

Hứa Bùi “ừm” nhẹ một tiếng, xem như đã trả lời.

Kế tiếp, lại tiếp tục gõ bàn phím.

Nhan Thư xoay người, nhấc chân, đi được hai bước lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh của người đàn ông phía sau: “Lớp toán học tự chọn của em sắp thi đúng không?”

Nhan Thư bước một bước, mở điện thoại ra xem lịch: “Ngày 8 tháng sau thi.”

“Nhanh vậy à?” Hứa Bùi nhíu mày, “Xem ra hôm nay phải tăng thêm một buổi bổ túc.”

Nhan Thư xém chút đã giãy nảy lên: “Cái gì? Tăng thêm buổi? Bắt buộc sao, vẫn còn nửa tháng mà!”

Hứa Bùi nghiêm túc cẩn thận sửa lại: “Là hai tuần.”

Anh đóng máy tính, đứng dậy: “Mang theo giấy bút, theo anh qua đây.”

Nhan Thư: “…”



Buổi học này Nhan Thư không tập trung, lúc thì xem giờ, lúc thì lén mở WeChat lên.

Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, cầm bút vẽ hai đường nguệch ngoạc lên giấy, thừa lúc Hứa Bùi không để ý, cô lén cúi đầu, nhanh chóng chọc hai lần vào giao diện WeChat.

[Chị em, tình hình sao rồi?]

Đang định nhấn gửi, một bàn tay to thon dài vươn tới trước mặt.

Hứa Bùi cong hai đầu ngón tay, điện thoại đã bị anh mang đi ngay lập tức.

“Á, của em…” Nhan Thư làm động tác giành lại, người đàn ông vừa giơ tay lên, điện thoại càng cách xa cô hơn.

Ngón tay Hứa Bùi kẹp điện thoại, xoay hai vòng: “Tập trung học.”

Nhan Thư hơi sốt ruột, vội nói: “Hôm nay em có việc.”

Ngón tay Hứa Bùi dừng lại, nâng mi lên nhìn cô chăm chú: “Việc gì?”

Nhan Thư mở miệng, lời đến miệng lại nuốt xuống, chỉ nhỏ giọng nói: “Việc quan trọng.”

“Việc gì quan trọng?”

Nhan Thư: “Chính… chính là…”

Cô đang nghĩ xem nên trả lời anh như thế nào, chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Trên màn hình điện thoại hiện hai chữ to: Vưu Giai.

Nhan Thư nóng lòng, một phen cướp lấy điện thoại, ấn kết nối.

Cũng không ngờ ngón tay vừa vặn đụng trúng nút loa ngoài.

Vưu Giai: “Người chị em, sao cậu vẫn chưa đến, người cũng đã đến rồi!”

“Đến đây, đến đây!”

Lúc này Nhan Thư không còn quan tâm cái gì nữa, trực tiếp lao tới cửa, với lấy áo khoác, vừa khoác lên người vừa nói: “Em thật sự có việc, đi trước nha!”

Giọng nói của Hứa Bùi khẽ đổi: “Nhan Thư.”

Nhưng giây kế tiếp, cô gái ngoài cửa đã lấy áo khoác, vội vàng rời đi, chỉ để lại cho anh một hình bóng càng ngày càng nhỏ.

Cuối cùng, biến mất không thấy đâu.

Hứa Bùi nhìn chằm chằm ngoài cửa không có một bóng người, hơn nửa ngày mới thu lại ánh mắt.

Mùa đông, màn đêm hạ xuống rất sớm.

Mới qua tám giờ, bầu trời đã được bao bọc trong một bức màn đen tĩnh mịch.

Tiếng “grừ” của xe truyền đến từ bãi đậu xe của biệt thự, hai giây sau lại trở về một mảng tĩnh lặng.

Hứa Bùi xuống xe, đóng cửa lại.

Anh quấn chặt chiếc áo khoác, đi trong màn sương của đêm đông lạnh giá.

Trước mặt có một chú bảo vệ đi tới, cung kính chào anh.

Khi đi ngang qua, người đàn ông nhìn lên bầu trời: “Yo, tuyết rơi rồi.”

Bước chân của Hứa Bùi dừng lại, vô thức ngẩng đầu.

Trong đêm vắng lặng, hiu quạnh, vô số bông tuyết li ti bay múa trên không trung, rơi thành từng vòng.

Bảo sao hôm nay anh cứ cảm thấy lạnh hơn bình thường, thì ra là tuyết rơi rồi.

[ Ở đâu ]

[ Khi nào về ]

[ Bên ngoài lạnh, mặc nhiều quần áo vào ]

Liên tiếp mấy tin nhắn, tất cả đều được gửi sau khi cô rời đi, nhưng phải mất một lúc lâu bên kia mới trả lời: [ OK ]

Một trận gió lạnh thổi qua, trên mặt như có lưỡi băng xoẹt qua, đâm vào người vừa lạnh lại vừa đau.

Xen lẫn bông tuyết bay bay, đọng trên mặt một lúc, biến thành một vùng lạnh lẽo.

Người đàn ông bị sương đêm quấn lấy không nhìn rõ vẻ mặt, anh lau tuyết trên mặt, bước tới cửa biệt thự.

Vừa rẽ vào một góc, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Chỉ mới vang lên chưa đầy một giây thì anh đã bắt máy: “Alo.”

Hứa Bùi mở miệng, nhả ra một hơi sương, giọng nói rất trầm, “Em ở đâu?”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo của cô gái: “Anh đoán xem?”

“Sân bay?”

“Không phải.” Cô gái dường như nở nụ cười, “Em ở phía sau anh.”

Cơ thể Hứa Bùi cứng lại, anh xoay người.

Phía sau là con đường nhựa thẳng tắp, hai hàng cây hòe chỉnh tề như những người lính, trừ nhiêu đó ra, chẳng còn gì nữa.

Anh nâng điện thoại, ánh mắt quét nhanh vài vòng trong không trung, vẫn không thấy nửa bóng người.

“Không thấy em.”

“Đã bảo ở phía sau anh mà.”

Ngay sau đó, vai anh bị ai đó vỗ nhẹ, Hứa Bùi quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười nhỏ nhắn bỗng chốc đập vào mắt anh.

Nhan Thư cười, hai khóe mắt cong cong: “Lúc nãy lừa anh, bây giờ mới là thật.”

Không biết có phải ảo giác của Hứa Bùi hay không, lúc anh nhìn thấy cô, cả thế giới dường như bừng sáng.

Giây tiếp theo, anh đã biết đây không phải ảo giác.

Trước cửa biệt thự, không biết từ lúc nào đã có hai cây thông Noel thật lớn, xung quanh cây có vài ngọn đèn đủ màu, giống như những vì sao, nhấp nháy lung linh.

Trong ánh sáng lập lòe, Nhan Thư dang hai cánh tay ra: “Surprise!”

Một giây, hai giây, ba giây.

Người đàn ông trước mặt vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô chằm chằm.

Nhan Thư đưa năm ngón tay ra lắc lắc trước mặt anh: “Ngốc rồi à?”

Hứa Bùi mở miệng: “Tặng anh sao?”

“Đương nhiên.” Nhan Thư đắc ý nhướng mày, “Chẳng phải đã nói sẽ tặng lại cho anh một bất ngờ khác sao! Thế nào? Hạnh phúc không? Bất ngờ không?”

Hỏi xong, không đợi Hứa Bùi trả lời, cô đã tự than thở: “Lẽ ra đã chuẩn bị xong sớm hơn rồi, kết quả anh kéo em học thêm, làm hại thầy dạy trang trí cây thông Noel đều đến rồi mà em vẫn chưa đến, đành phải nhờ anh ấy đợi em ở cửa một lúc, may mà Vưu Gia sau giờ học đã đến giúp em bố trí, mới xong hết trước khi anh về.”

Hứa Bùi nhìn cô chằm chằm, đồng tử đen láy.

Vậy là cô vốn dĩ không đến sân bay.

Cũng không gặp chàng trai đèn đường gì đó.

Điều quan trọng trong miệng cô là thắp sáng cây thông Noel trước cửa nhà anh vào đêm Giáng Sinh.

“Nếu như chậm trễ chút nữa, bất ngờ sẽ lại không…”

Nhan Thư chưa kịp nói xong đã cảm thấy cổ tay mình ấm áp, ngay sau đó liền bị người kéo vào lồng ngực.

Cánh tay như được làm từ sắt của người đàn ông mạnh mẽ luồn ra sau lưng cô, ôm cô vào lòng.

Người đàn ông dường như đang cười, tai Nhan Thư áp vào lồng ngực rắn chắc của anh, hơi tê dại vì rung động.

Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp của anh lướt qua mái tóc mềm mại trên đầu cô: “Hạnh phúc lắm.”

Hạnh phúc không?

Hạnh phúc lắm.

Nhan Thư cong khóe mắt.

Cô ngẩng đầu lên, ló ra khuôn mặt nhỏ nhắn từ khe hở trong vòng tay anh: “Có muốn hạnh phúc hơn không?”

Hứa Bùi gật đầu, bắt gặp đôi mắt bị tuyết đêm thấm ướt của cô.

Nhan Thư ngẩng mặt, nhìn thẳng vào đôi môi mỏng của anh, sau đó cố gắng kiễng mũi chân, hôn lên môi anh.

Giống như một con chuồn chuồn lướt qua mặt nước.

Sau nụ hôn, cô định thu chân lại, đột nhiên bị anh siết chặt eo.

Cổ Hứa Bùi hơi cúi xuống, đôi mắt đen sâu thẳm của anh khóa chặt ánh mắt của cô.

Anh mở miệng, giọng nói bao trùm sự nguy hiểm của bóng đêm, trở nên trầm thấp, khàn khàn: “Nếu anh muốn hạnh phúc hơn thì sao? Hửm?”

Hạnh phúc hơn?

Nhan Thư còn chưa kịp tiêu hóa mấy câu này, người đàn ông đã dùng một bàn tay to nắm lấy vòng eo mảnh mai đáng thương của cô, nhẹ nhàng nhấc lên.

Gót chân cô rời khỏi mặt đất, buộc phải vội vã kiễng chân.

Giây tiếp theo, Hứa Bùi cúi xuống hôn lên đôi môi cô.

Nhan Thư mở to hai mắt, bấm nhẹ lên đầu ngón tay, một lát sau, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Lúc lâu sau, Hứa Bùi thả môi cô ra, khẽ thở gấp bên tai cô, khàn giọng gọi tên: “Kiều Kiều.”

Trống ngực Nhan Thư đập mạnh, trong giọng nói còn có một tầng nghi hoặc: “Dạ?”

Hứa Bùi khẽ cười, bất đắc dĩ nhắc nhở cô: “Lấy hơi.”

Ngay sau đó, anh cúi đầu, dùng răng chà nhẹ lên môi cô hai cái, rồi lại hôn.

Trong đêm tuyết đầu mùa kèm theo gió lạnh, làn da bọn họ nóng ran.
Nhấn Mở Bình Luận