Bệnh viện rất gần, đi vài phút đã đến nơi.
Chúc Xuyên thu lại nỗi lòng, liếc sang nhìn Dịch Hiền lúc đang đậu xe, cười đắc ý nói: "Đúng vậy, tôi không thể quên được Bạc Hành Trạch, của anh ta quá lớn, còn thô, lại dài, nhiều năm như vậy không ai cho tôi cảm giác này."
Dịch Hiền: "?"
Chúc Xuyên thở dài một hơi, "Nếu có người lớn hơn anh ta, tôi chắc chắn sẽ không cần anh ta, cậu giới thiệu cho tôi một người đi? Tôi trả cậu thêm tiền."
Dịch Hiền rụt rụt cổ, "Quên đi, tôi còn muốn sống." Ngừng một chút, lại hỏi hắn: "Cậu dám nói cho Bạc Hành Trạch chuyện này sao? Ở trước mặt."
Chúc Xuyên liếc hắn một cái, "Tôi thì muốn chết?"
Hắn mà dám nói với Bạc Hành Trạch như thế, hắn không cần nghĩ trải qua đêm thất tịch cùng ai cùng ai trực tiếp bị Bạc Hành Trạch làm đến trung thu.
"Được rồi, tự đi băng bó đi, rồi tự bắt taxi về, tôi không tiễn."
"Ừm." Dịch Hiên bước hai bước, lại quay lại nhìn Chúc Xuyên, như có điều muốn nói nhưng không biết nói như thế nào, Chúc Xuyên bị cậu nhìn đến mức da đầu tê dại, "Có gì thì nói, đừng có ẩn ý đưa tình với tôi, có buồn nôn hay không."
"...Biến đi."
Chúc Xuyên thường xuyên đến bệnh viện nên cũng quen thuộc với các bác sĩ và y tá, mọi người đều bận nhưng vẫn dành ra chút thời gian gật đầu chào hỏi hắn.
"Mọi người bận việc đi, tôi đi tìm bác sĩ Thẩm."
Quen đường lên lầu ba, cánh cửa phòng khám đang mở, bên trong vị bác sĩ trẻ đang khám tuyến thể cho bệnh nhân, đôi mày sắc sảo thoáng hiện mấy nét lộ liễu, lúc cười lên như có như không mà dịu dàng.
Trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn, tỏ rõ y đã có gia đình.
Chúc Xuyên đợi một hồi, bệnh nhân đi ra ngoài hết rồi mới đi vào, kéo ghế ngồi xuống. "Thẩm bác sĩ thật quyến rũ, tôi mới nhìn một chút mà đã động tâm."
Bác sĩ Thẩm bước đến bồn rửa tay trong phòng làm việc ấn một ít nước xà phòng, cúi đầu rửa tay cẩn thận, lập tức bật cười: "Là tôi quyến rũ hay là Bạc tổng quyến rũ?"
Chúc Xuyên bắt chéo chân, "Đừng nhắc tới anh ta."
Bác sĩ Thẩm phủi tay đi lại, chỉ vào cổ hắn cười cười, "Làm sao vậy, lại bị chó cắn?"
Chúc Xuyên lông mày dựng thẳng.
Bác sĩ Thẩm đảo mắt nhìn lại cái cổ của anh, cười tủm tỉm nói: "Bạc tổng này thật không ra sao, hôn thì hôn, làm thì làm, lưu lại dấu vết làm gì. Thật sự tôi đề nghị anh đi mua bảo hiểm, lỡ vợ chồng sinh hoạt xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao? Nói ví dụ, trường hợp tử vong, có muốn tiền bồi thường không? "
Chúc Xuyên không thể nhịn được nữa, dùng sức đạp y một cái.
"A, xấu hổ rồi?"
Bác sĩ Thẩm cười thiếu đánh, Chúc Xuyên nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh một tiếng, "Đồ không biết xấu hổ, cậu mua cho mình một phần bảo hiểm bắn sớm đi."
Chuyện gì cũng có thể trò chuyện, nhưng tôn nghiêm của người đàn ông thì không thể nghi ngờ.
"Tôi bắn sớm? Anh có biết tôi một đêm bao nhiêu lần không? Chỉ nhìn hai tên tiểu tử nhà tôi..." Bác sĩ Thẩm ngừng nói, xích lại cười với hắn, "Anh, Bạc tổng bao nhiêu lần một đêm? Có thể chấp nhận được sao? "
"Phó giáo sư thật sự thất bại trong vấn đề giáo dục gia đình, dạy dỗ một người như cậu." Chúc Xuyên cảm thấy không vui, chửi rủa xong cũng cảm thấy thoải mái hơn, sau đó bắt đầu nói về mục đích đến hôm nay.
Mặc dù hầu hết thời gian là hắn làm beta, nhưng mà hắn đã phân hóa thành omega, các cơ quan cũng đã phát triển nguyên vẹn, bao gồm cả khoang sinh sản.
Lúc trước khi ở cùng Bạc Hành Trạch, tuy rằng anh rất lợi hại, nhưng lại chưa từng có cảm giác đau, không hiểu sao mấy lần gần đây lại đau như vậy, ngay cả miệng khoang cũng khó chịu.
Bác sĩ Thẩm khử trùng ống nội soi, cẩn thận kiểm tra lại, thì bất ngờ "shh" một tiếng.
"Sao, phản ứng lớn như vậy, tôi sắp chết rồi?" Chúc Xuyên cười khúc khích, như thể sẵn sàng nhắm mắt bất cứ lúc nào.
"Chết thì chưa, tai họa lưu lại ngàn năm, lão yêu quái như anh không chết nhanh như vậy được" Bác sĩ Thẩm kéo màn hình xuống cho hắn xem, "Đây là miệng khoang của anh, không giống như omega khác, chẳng qua cũng coi như có thể có. Bạc tổng mỗi lần làm đều rất dùng sức, sưng lên thế này rồi. "
Chân mày Chúc Xuyên nhảy lên, khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển rất nhanh, nội dung bên trong được nhìn qua kính HD này rất nét, ngay cả nếp gấp cũng rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy miệng khoang co rút lại như đang thở, còn giống cái miệng nhỏ nhắn có thể hút.
Bạc Hành Trạch so với tám năm trước càng hung hãn không biết thỏa mãn, giống như một kẻ du hành cực kỳ khát nước lại giống như một con dã thú cực kỳ đói khát, cuối cùng cũng tìm được nguồn thức ăn và nước uống, tham lam vô độ mà liều mạng hấp thu.
Mỗi lần làm đều muốn nhét tất cả vào trong, rồi lại muốn hung hăng kéo ra, tuần hoàn qua lại.
Chúc Xuyên trước giờ không để ý đến xấu hổ hay mặt mũi, nói đùa có chừng mực cùng lòng dạ rộng lớn, giờ phút này hắn lại có chút không chịu được, đầy trong đầu đều là tiếng thở thấp cùng kích thước không thể nào xâm nhập của Bạc Hành Trạch.
Cái miệng nhỏ nhắn bị tra tấn thành một nụ hoa chớm nở, tầng tầng lớp lớp cánh hoa tụ lại cùng một chỗ, co lại thành nếp gấp.
Nó cho thấy rõ nó đã trải qua những cơn thịnh nộ như thế nào.
Mấu chốt là loài hoa này còn hô hấp, cứ như chủ động mời gọi người tới phá phách, phóng đãng không biết thoả mãn.
"Kính nội soi này của công ty các cậu, thực sự rất hiệu quả."
Chúc Xuyên cười tủm tỉm, "Cậu để tôi đem cái này về phá nghiên cứu phát minh của đoàn đội, về sau đổi sang nghề bán quan tài, tôi để lại cho cậu một cái đẹp nhất."
Bác sĩ Thẩm cười cười, không bóc mẽ, lấy công cụ ra, "Không sao, uống chút thuốc tiêu viêm là được, nhưng hiệu quả không nhanh, tốt nhất là trực tiếp dùng thuốc."
Chúc Xuyên một hồi không phản ứng kịp, "Làm thế nào để dùng thuốc trực tiếp?"
"Bôi thuốc mỡ chống viêm." Thẩm bác sĩ nháy mắt nhìn hắn. "Anh dùng ngón tay không thể chạm tới chỗ sâu như vậy. Hoặc là anh tự tìm đạo cụ, hoặc có thể nhờ Bạc tổng giúp một chút. Dù sao thì anh ấy tùy tiện đâm một cái liền đến nơi đó, tôi nghĩ anh ấy hẳn sẽ rất tình nguyện."
Chúc Xuyên mỉm cười, "Tôi tuy rằng không phải loại tốt đẹp gì, nhưng mà cậu sống chó thật đấy."
**
Bạc Hành Trạch bận rộn cả buổi chiều, từ phòng họp xuống dưới thuận tay kéo cà vạt, lúc đụng vào mới nhớ mình không đeo cà vạt.
Bộ lễ phục Chúc Xuyên tự tay mua cho anh không hợp để thắt cà vạt.
Anh thở phào một cái, tháo kính ra, véo nhẹ lông mày rồi đeo lại, một tia mệt mỏi lóe lên rồi lại biến mất, khôi phục bộ dáng lạnh lùng không thể chọc thủng.
Anh với tay lấy một chút cà phê lạnh, nhấp một ngụm cho đỡ buồn ngủ, điện thoại reo.
Nghiêm Huyền gửi link, [Bạc tổng, anh xem video này].
Trong một video dưới một ứng dụng dành cho người nổi tiếng trên mạng, #Lời cầu hôn kiểu này quá lãng mạn. omega xúc động đến mức ôm alpha, hôn anh ấy một cách cuồng nhiệt, ngay tại chỗ hét to em nguyện ý. #
Bạc Hành Trạch vừa lòng đọc xong tiêu đề, trả lời Nghiêm Huyền: "Không tệ."
Nghiêm Huyền chỉ muốn nói với anh rằng đoạn video cầu hôn mang hương vị đất trời này thực ra chỉ là một tài liệu mặt trái tài liệu giảng dạy, nhưng nghe anh nói như vậy lại nuốt trở vào.
"Bạc tổng thích là được." Sau đó cô nhỏ giọng thêm một câu trong lòng, chủ tịch của chúng ta trông có vẻ cấm dục và lạnh lùng, một lời khó nói hết về gu thẩm mỹ này.
Bạc Hành Trạch bấm vào xem, alpha cùng một đám người chuẩn bị vô số đèn sông ở ven sông ghép thành tên của omega kia, còn có rất nhiều pháo hoa, khi omega không biết vì sao mình được đưa tới đây, bạn của em ấy sẽ thắp sáng pháo hoa và đèn.
Pháo hoa đầy trời và tiếng ồn ào bên dưới, alpha quỳ một gối xuống cầm chiếc nhẫn, hỏi 'liệu em có nguyện ý gả cho anh không'.
Bạc Hành Trạch lưu trữ video, nhìn điện thoại yên ắng, sáng lên rồi tắt.
Sao em ấy không gọi? Hôm qua em ấy rõ ràng còn đặc biệt đi mua cho mình quần áo mới, có phải ý tốt hay không?
Bạc Hành Trạch nghĩ nghĩ, cho là hắn xấu hổ, vì thế anh chủ động gọi cho hắn.
"Chuyện gì?"
Giọng nói của hắn phát ra từ điện thoại, có chút ý mê người, Bạc Hành Trạch hít một hơi thật vững vàng, tự mình phát ra một tiếng "ừm" rất bình tĩnh.
"Đón em đi ăn tối."
Chúc Xuyên không hiểu vì sao người này lại kiên trì đón cậu đi ăn tối, chủ tịch hống hách một phương đến cùng lại không có chuyện gì làm, nhưng hắn cũng không có việc gì, nên đã đồng ý.
"Được, tôi vừa từ bệnh viện ra đến xe, cách công ty anh không xa, tôi tới đón anh."
Bạc Hành Trạch không nghe được đằng sau hắn nói gì, trong đầu đều là câu mới từ bệnh viện ra, nhíu mày hỏi hắn: "Em bị bệnh?"
Chúc Xuyên dừng lại, sửng sốt một lúc mới hiểu ra, "Không phải, Dịch Hiền bị cướp đả thương, tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện, nhân tiện nói chuyện với bác sĩ Thẩm một chút."
Bạc Hành Trạch thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi."
Chúc Xuyên luôn có một sức khỏe tốt, chưa từng ốm đau, thậm chí không bị cảm lạnh.
Lúc trước khi còn học cấp 3, mặc dù cả người hắn yếu ớt như omega, sống ở ký túc xá thì ngại chỗ này không thoải mái ngại chỗ kia cấn người, không có việc gì thì leo lên giường anh chen chúc ngủ cùng nhau.
Giường trong ký túc xá rất nhỏ, anh chỉ có thể nằm nghiêng ôm lấy hắn ngủ, hoặc để hắn nằm sấp lên người mình, ngày thứ hai hắn còn kêu khó chịu, nũng nịu đòi anh hầu mình.
Bạc Hành Trạch khi đó luôn nuông chiều hắn, giống như hầu hạ tổ tông, có lần hắn rất độc ác, vừa khóc vừa đá anh, xoay người như nào cũng rất đau, đòi anh đi giày cho mình.
Bạc Hành Trạch thật sự cúi người đi giày vào cho hắn.
Dịch Hiền cho rằng Bạc Hành Trạch hồi đó đối với hắn rất tốt, Chúc Xuyên cũng cảm thấy hồi đó anh thật tốt, nhưng mây nhiều màu sắc dễ tán, Bạc Hành Trạch dù có tốt với hắn đến mấy, cũng đều là chuyện đã qua.
"Anh đứng chờ ở cửa một chút, nếu như không có tắc đường, mười phút nữa có thể tới."
"Được."
Nói là khoảng mười phút thì tới, kết quả bị kẹt xe hết hai tiếng rưỡi, lúc Chúc Xuyên đến dưới lầu Hồng Diệp thì trời đã tối, ngoại trừ lầu ba và lầu bốn có mấy ngọn đèn, các phòng làm việc khác đều hoàn toàn một màu đen kịt.
Bạc Hành Trạch chắc đã về rồi.
Hắn dừng xe, định gọi điện thoại hỏi, còn chưa kịp ấn số đã bị anh gõ cửa, Bạc Hành Trạch hơi nghiêng người, tay đặt ở trên kính.
Chúc Xuyên hơi sững sờ, bộ quần áo màu xanh đậm nhìn trên người anh đẹp hơn mong đợi, vải vóc chỉnh tề, trong đêm tôi, ngọn đèn đường rơi xuống có chút lạnh lẽo, giống như có một tầng sương giá.
Chỉ cần đứng ở đó thôi là đã thấy quyến rũ rồi.
Chúc Xuyên nhịn không được nghĩ, năm đó ánh mắt của mình thật sự rất tốt, anh mặc một cây trắng quần jean caro cùng áo sơ mi, toàn thân đều toát lên vẻ nghèo khó.
Tám năm trôi qua, thanh niên năm đó đã trở thành một tổng tài cao lãnh độc đoán.
Bạc Hành Trạch đứng bên ngoài, hai người nhìn nhau qua cửa kính xe một lúc, thấy hắn đang kinh ngạc nhìn mình, vẻ mặt đột nhiên biến thành chán ghét, trong lòng trở nên căng thẳng không thể giải thích được.
Trông anh không đẹp sao?
Rõ ràng Nghiêm Huyền bảo đẹp.
Bạc Hành Trạch nhìn hình ảnh của mình phản chiếu qua cửa sổ xe, áo sơ mi trắng cùng bộ quần áo xanh sẫm nhìn như thế nào cũng không xứng, Nghiêm Huyền ánh mắt quá tệ, anh mặc như vậy căn bản không dễ nhìn.
Chúc Xuyên không thích.
Bạc Hành Trạch cau mày, vẻ mặt có phần không vui kéo Chúc Xuyên trở lại, "Anh còn chưa đi?"
Anh ta đứng đây đợi ba tiếng đồng hồ?
"Ừm." Bạc Hành Trạch nhẹ gật đầu.
"Được rồi, lên xe trước đi." Chúc Xuyên mở khóa cửa xe, Bạc Hành Trạch vòng qua bên kia lên xe, sắc mặt lạnh lùng như thường, không phân biệt được là vui hay không vui.
Chúc Xuyên suy nghĩ một chút rồi giải thích với anh: "Đằng trước người ta đang đào đường, mọi người đều đi qua chỗ ấy, bị kẹt xe mất hai giờ. Kỳ thực, anh không cần phải ở đây đợi tôi hơn ba giờ, quá lâu."
"Không lâu." Bạc Hành Trạch nói.
Chúc Xuyên nghiêng đầu nhìn anh một cái, "Vậy còn không lâu? Anh cũng rất kiên nhẫn."
Bạc Hành Trạch: "Ừm."
Tôi đã chờ em tới tám năm, ba giờ quả thật không lâu.
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Bạc – song tiêu (?!) – Hành Trạch, lại bắt đầu online.
Nghiêm Huyền: Tôi đã tạo nghiệt gì.
💜💜💜💜💜💜💜