Phó Thanh Sơ tới phòng thí nghiệm, dùng ánh mắt ra hiệu học sinh đặt luận văn lên bàn, nghe ngữ khí của anh nghiêm trọng như vậy, y hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Anh giúp tôi xét nghiệm cái này trước rồi lại nói." Trước khi biết được sự thật anh sẽ không nói cho bất cứ ai.
Tính tình của Phó Thanh Sơ vốn trầm, người khác không muốn nói sẽ không hỏi nữa: "Vậy được, cậu gửi qua đây. Chẳng qua hai ngày tới tôi đi công tác, giao cho Thanh Uyển đoán chừng cậu cũng không yên tâm, cậu chờ tôi quay về được không?"
Bạc Hành Trạch kìm nén cơn thịnh nộ trong lòng, nói "Được", rồi gửi cho y tất cả số liệu không sót một chút nào.
Nếu nói người anh có thể tin tưởng, thì chỉ còn lại người này.
Trên thực tế, anh và Phó Thanh Sơ không hề quen biết, biết nhau cũng vì Chúc Xuyên. Về sau anh bị sự kiên trì và chính trực của Phó Thanh Sơ nên mới xem anh như một người bạn thân thiết.
Anh chăm chú nhìn dữ liệu một lúc, cậu bác sĩ kia viết ra thành phần và tác dụng của thuốc rất chi tiết, như một tờ luận văn.
Bạc Hành Trạch biết rất ít về di truyền học, về y học thậm chí càng không biết gì, dựa vào những lời giải thích kia mới miễn cưỡng hiểu được một chút, từng câu từng chữ đều nói rằng loại thuốc này dùng để ức chế tế bào ung thư.
Không thể nào.
Trong đầu anh chỉ còn lại suy nghĩ này, anh không thể nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu bệnh tật nào ở người này, hắn so với người khỏe mạnh còn khỏe mạnh hơn.
Bạc Hành Trạch ngồi trong phòng làm việc cả buổi trưa.
Phương Mâu ôm đống tài liệu đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, nhìn đi nhìn lại, gương mặt như sắp khóc, nhỏ giọng hỏi: "Chị Nghiêm Huyền, phải làm sao bây giờ? Ban trưa Bạc tổng bảo muốn xem qua chỗ này, giờ có đưa vào hay không?"
Nghiêm Huyền vừa mới bị đuổi ra ngoài, đã vậy giọng nói còn rất hung dữ.
Anh làm rất nhiều người phải khóc, nhưng Nghiêm Huyền là ngoại lệ, người anh tự tay tuyển vào là những người thực sự có năng lực, cùng lắm chỉ khiển trách vài câu chứ không bao giờ đuổi đi.
"Đứng dây làm gì vậy?" Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Hai người lập tức quay đầu lại, "Ngài Chúc, anh đến rồi."
"Cầm tài liệu chôn chân ở đây?" Chúc Xuyên liếc trái liếc phải hai người mặt mày rầu rĩ, trong lòng có chút lúng túng, híp mắt nói: "Các cô bị mắng?"
Nghiêm Huyền nói: "Tâm tình Bạc tổng không tốt lắm, ăn cơm trưa xong đã tức giận, cả buổi chiều không ra ngoài, không nói lời nào, chỉ có gọi người vào, cũng không làm việc gì."
Chúc Xuyên khẽ giật mình, "Tức giận như vậy? Người nào trong công ty lại tìm đường chết rồi?"
"không biết."
Nghiêm Huyền bị mắng, cũng không dám nói cũng không dám hỏi, đành phải lui ra ngoài.
"Đưa tôi."
Phương Mâu rất cảm kích đưa tài liệu cho hắn, "Từ hôm nay ngài chính là ba ruột của em!"
Chúc Xuyên cong mắt, "Gọi một tiếng."
Phương Mâu không nghĩ tới hắn sẽ thuận theo như vậy, nhìn hắn rồi lại nhìn Nghiêm Huyền, mãi đến lúc sắp không nhịn nổi cười.
Gọi một tiếng ba còn tốt hơn gặp Bạc tổng lúc này, thế là khí thế hừng hực gọi một tiếng, "Ba!"
Chúc Xuyên đẩy cửa vào văn phòng Tổng giám đốc, kính mắt của bạc Hành Trạch rơi dưới đất gãy một gọng, trên mặt đất có vô số tài liệu rơi vãi, hắn nhặt tài liệu đặt lên bàn, xoay người nhặt kính lên, đưa tay xoa xoa thái dương kia.
Bạc Hành Trạch giật mình phản ứng lại, cảm giác được ngón tay lạnh buốt trên thái dương, quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt tươi cười.
"Mệt quá sao?"
Còn chưa kịp nói xong đã bị kéo vào trong lồng ngực, xung quanh tràn ngập mùi rượu thanh, ngay sau đó tiếng thở và nhịp tim hỗn loạn lọt vào tai hắn, như thể vừa trải qua một thảm họa khủng khiếp.
"A, anh làm sao vậy?"
Bờ vai của Bạc Hành Trạch khẽ run lên, Chúc Xuyên không tự giác vươn tay ra thăm dò vỗ lưng, phát hiện sống lưng anh cứng đờ như đá, hơi thở ở chỗ cổ hắn vừa gấp gáp vừa bối rối.
"Diễn cái gì, đừng tưởng rằng giả bộ đáng thương tôi sẽ chiều theo anh, anh không buông ra tôi đánh chết anh!" Chúc Xuyên vươn tay đẩy anh một cái, tâm tình không tệ, trong giọng nói còn mang theo ý cười.
Chờ một hồi người kia vẫn bất động chôn mặt vào cổ của hắn, gần như không thở nổi, hắn không thèm đoái hoài tới việc nhẹ giọng dỗ dành, trực tiếp nói: "Bạc Hành Trạch, con mẹ nó anh buông tay! Không buông thì tối nay đừng mong bước chân về nhà!"
Bạc Hành Trạch thật sự buông lỏng ngón tay, ngửi được mùi mộc dược nhàn nhạt, đầu ngón tay phút chốc siết chặt, "Em hôm nay đi đâu? Cùng ai!"
"Diêm Thượng Nguyệt đó? Còn ai khác ngoài Dịch Hiền, làm gì?"
Lại là Dịch Hiền! Thỉnh thoảng trên người hắn có mùi mộc dược khó chịu như vậy! Cũng đều là ở cùng Dịch Hiền!
Bệnh của em ấy Dịch Hiền cũng biết sao? Bộ dáng yếu ớt như vậy mà để Dịch Hiền thấy nhưng lại không để anh biết!
Nhìn anh có vẻ thân mật với hắn như vậy, nhưng thật ra không được phép lại gần.
Cổ tay Chúc Xuyên bị nắm đến đau, muốn giãy dụa nhưng không thoát ra được, vẻ mặt đầy đau khổ, như thể bị một con thú hung bạo chiếm hữu, một luồng hương rượu xông ra mãnh liệt.
"Ai ai ai, ông nội anh, còn đang trong văn phòng đấy, đừng có lộn xộn."
Ham muốn chiếm hữu bẩm sinh của alpha lấn át lý trí anh, chiếm đoạt lấy đôi môi đang muốn cự tuyệt anh, cắn xé điên cuồng, sự sợ bị mất đi cùng lòng ham chiếm hữu vốn có đan vào với nhau, như một trận cuồng phong.
Chúc Xuyên lúc đầu còn giãy dụa, nhưng thấy dù sao cũng vô dụng, nên từ bỏ mà thuận theo anh, rất nhanh sau đó hắn cũng bị dục vọng chiếm lấy.
Sau một lúc lâu quấn lấy nhau, một chút sức lực Chúc Xuyên cũng không có, cử động ngón tay cũng cảm thấy vô cùng khó khăn, lưng đau, hô hấp không ổn, một lúc sau mới mở mắt ra được.
Hắn chưa từng thấy bộ dạng này của Bạc Hành Trạch, vì sợ hãi nên điên cuồng cướp đoạt, giống như một dã thú, dựa vào sự tấn công dồn dập để mang đến cho mình chút cảm giác an toàn.
Chạy trốn, phi nước đại bằng tất cả sức lực của mình, hướng tới đỉnh cao vô tận.
Anh ấy sợ cái gì?
Phòng làm việc to như vậy mà tràn ngập mùi rượu, đan xen với hương gỗ thuốc nhàn nhạt, giống như một loại rượu thuốc mát lạnh nào đó, đối với người khác hẳn là rất khó ngửi, nhưng với hắn muốn ngừng cũng không được, cứ như là bị nghiện.
Lý trí Bạc Hành Trạch quay về, lúc này mới nhận ra mình bị mùi hương mộc dược trên người hắn kích thích đến mất khống chế, lại liên quan đến cả hai chữ Dịch Hiền.
Hai người bọn họ quá thân thiết, tám năm trước anh cũng không bằng Dịch Hiền, rời đi tám năm cũng đều là Dịch Hiền!
Sự tức giận lo lắng không thể đuổi kịp phẫn nộ trong lòng làm anh gần như muốn giết chết người này, hoàn toàn xóa bỏ ra cuộc đời hắn.
Chúc Xuyên không còn sức lực để nói, cũng may quần áo còn nguyên vẹn, lý trí nhỏ nhoi duy nhất không cho phép xé quần áo thành từng mảnh để đến mức không thể ra khỏi cửa Hồng Diệp.
"Điên xong rồi?"
Chúc Xuyên hơi nheo mắt, giống như con mèo lười đước thỏa mãn, lần này so với tối hôm qua tốt hơn nhiều, đây là do một tuần không dưới một lần nên có kinh nghiệm.
"Buông ra, để tôi đi..."
Bạc Hành Trạch tưởng hắn đi đâu, nắm chặt cổ tay hắn, "Đừng đi."
Chúc Xuyên: "... Đi tiểu cũng không được? Anh không buông tay vậy để tôi tiểu lên người anh?"
Bạc Hành Trạch do dự một lúc rồi buông tay.
Chúc Xuyên hai chân mềm nhũn suýt chút nữa đã quỳ xuống đất, khó khăn run rẩy bám vào tường đi đến nhà vệ sinh, lúc trở vào ngồi trên ghế sofa mà thất thần một hồi, em mình gạt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu ra.
Bạc Hành Trạch từ trước đến nay là người tương đối biết kiềm chế, khả năng chịu đựng cực cao, Anh lúc không dịu dàng nhất là lúc anh ở trên giường.
Hắn chưa từng thấy Bạc Hành Trạch mất khống chế như thế, Nghiêm Huyền bảo anh ăn trưa xong tâm tình đã như vậy, chẳng lẽ đồ ăn có vấn đề? Bị bỏ thuốc à?
Hắn định đi ra ngoài gọi điện thoại hỏi Nguyên Nguyên, nhưng chưa kịp đứng dậy đã nghe thấy một tiếng nói lạnh lùng từ đằng sau, "Đi đâu?"
"...Gọi điện"
Bạc Hành Trạch nhíu mày, "Không được đi!"
"... Hoặc là anh nói cho tôi biết tôi lúc chiều anh tức giận cái gì." Chúc Xuyên bị giọng điệu bá đạo của anh làm cho không nói nên lời, dù sao hắn cũng chỉ muốn hỏi nguyên nhân.
Bạc Hành Trạch dừng bút, có nên hỏi bệnh tình của em ấy không? Nhưng nếu biết anh trộm thuốc đi xét nghiệm, hắn có tức giận không? Hắn không chủi động nói chắc chắn là muốn giấu diếm truyện này, giờ vạch trần ra có lẽ em ấy sẽ tức giận.
Trong vài giây đầu óc Bạc Hành Trạch nghĩ qua hàng vạn lí do, cuối cùng cũng xác định được đáp án an toàn hơn, "Người trong công ty đều là phế vật, mấy bản báo cáo kia quá không ra gì, quả thật là nuôi tốn cơm! "
Chúc Xuyên cười một tiếng, chịu đựng sự đau nhức của cơ thể đi về phía sau anh, đưa tay lên hai đầu thái dương xoa giúp anh, nói nhỏ: "Đừng lúc nào cũng nghĩ người khác đều giống anh, phải có trái tim bao dung."
"Kinh doanh không thể có lỗi!"
"Đúng, đúng, Bạc tổng nhà chúng ta nghiêm khắc như vậy khiến ai cũng ngưỡng mộ, nhưng anh mắng Nghiêm Huyền làm gì? Cô ấy cũng không phải loại nuôi tốn cơm."
Bạc Hành Trạch thấy hắn tin thì thở phào, bao giờ kết quả thuốc của giáo sư Phó tới lại nói tiếp.
"Bạc tổng."
"Ừm."
"Nghe nhắc tới Dịch Hiền là lại phát điên, nói đi, cậu ta đắc tội với anh? Tìm anh gây phiền phức rồi?"
Bạc Hành Trạch hít một hơi, cuống họng như bị bóp nghẹt, không nói được lời nào, ánh mắt nặng nề đối mặt với hắn.
"Tôi với cậu ấy là cùng nhau lớn lên, lúc đi học sẽ luôn thúc ép tôi bắt nạt anh, nhưng bản tính cậu ta không xấu, chỉ là có chút ương ngạnh, về sau lại bị anh đánh đến phục có phải hay không? Ở cái Bình Châu này cậu ta cũng là người tôi có thể tâm sự ngoài giáo sư Phó, tôi rất cảm kích cậu ta."
Hồi còn đi học hắn cũng không phải là người tốt, Dịch Hiền còn mấy lần bị hắn làm liên lụy, sau khi đến Bình Châu hắn mấy lần suýt chút nữa uống rượu đến ngất, may mà Dịch Hiền đưa hắn đến bệnh viện.
Đối với hắn, Dịch Hiền chẳng khác gì anh em của hắn.
Bạc Hành Trạch mặc dù đã cố gắng kiềm chế nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng, cứng rắn, "Tôi ghét cậu ta."
Chúc Xuyên thật sự không hiểu, "Anh ghét bỏ cậu ta cái gì? Cái này dấm chua cũng quá xa rồi, chẳng lẽ cậu ta còn có thể thích tôi? Người ta thích omega không phải beta."
Bạc Hành Trạch cực kỳ cố chấp: "Dù sao tôi cũng ghét cậu ta, cậu ta thân với em như vậy."
"Cái gì?" Chúc Xuyên tưởng mình nghe lầm.
"Tôi nói là tôi ghét cậu ta."
"Được, được, ghét thì ghét, chỉ cần đừng làm chua mình là được." Chúc Xuyên không muốn giải thích với anh, nhưng sự ghen tuông này thật sự không có ý nghĩa gì.
Người đang ở Diêm Thượng Nguyệt, tự nhiên hứng cái nồi từ trên trời rơi xuống.
Dịch Hiền sao có thể thích hắn?
"Đã thấy người thích anh em mình bao giờ chưa? Bọn tôi đều thấy qua dáng vẻ đáng xấu hổ của người kia rồi. Tôi lúc vừa đến Bình Châu đã uống say như cháu trai rồi, dáng vẻ như vậy ai thích nổi?"
Bạc Hành Trạch nói: "Tôi thích."
"... Không phải, đấy là tôi lấy ví dụ cho anh."
Bạc Hành Trạch vươn tay nắm chặt tay hắn, ngón tay đan vào nhau, bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, "Em thế nào tôi cũng thích."
- --
Tác giả có chuyện muốn nói: Bạc tổng: Tôi ghét Dịch Hiền!!! Hai người ở cùng một chỗ rất đáng ghét! Nhanh lên!!