"Anh ta có gì tốt!"
Dịch Hiền nổi giận, vết thương ở khóe miệng vì gào thét lại nứt ra thêm, run rẩy theo bản năng, ánh mắt lóe lên nước mắt, "Tôi thích cậu nhiều năm như vậy, Bạc Hành Trạch dựa vào cái gì? Anh ta đã làm gì cho cậu! "
Chúc Xuyên nhìn cậu, không cần nhắc đến Bạc Hành Trạch đã làm gì vì mình, nói: "Anh ấy không cần làm gì cả, tôi yêu anh ấy, chỉ cần Bạc Hành Trạch là được. "
Dịch Hiền giờ phút này giống như một con mèo bị chặt đứt đuôi, nóng nảy không lối thoát, hai tay chống đầu, đau đớn, "Tôi biết, tôi biết là như vậy. Tôi thà che giấu tình cảm lặng lẽ ở bên cạnh cậu, bảo vệ cậu, mấy năm nay chúng ta không phải rất vui vẻ sao? Cùng nhau uống rượu và chơi đùa, cậu ly hôn với anh ta, ly hôn với anh ta có được không Thù Dịch."
Mấy năm nay rất vui vẻ sao? Công bằng mà nói là vui vẻ, Chúc Xuyên vẫn luôn coi Dịch Hiền là anh em, hắn một mình đến Bình Châu, ngoại trừ Phó giáo sư ra, chỉ còn lại một Dịch Hiền.
Phó giáo sư không giống tuổi trẻ kinh cuồng kiêu ngạo, là người nghiêm chỉnh, y cũng rất ít hẹn hắn đến Diêm Thượng Nguyệt, vẫn là Dịch Hiền luôn ở bên cạnh khiến hắn có chút an tâm.
Nhưng giờ phút này hắn bỗng nhiên biết năm đó hắn thật lòng coi cậu là anh em tốt, mặt ngoài cười đùa vui vẻ, sau lưng lại cho một đao tàn nhẫn như vậy, trong lòng ghê tởm.
Hắn vốn tưởng rằng Dịch Hiền không quen nhìn Bạc Hành Trạch, tám năm nay cậu cố ý mà như vô tình nhắc đến anh, thậm chí sau khi hắn và Bạc Hành Trạch kết hôn, cậu cũng cố ý mà vô ý nhắc tới năm đó.
Hắn chỉ cho rằng đó là Dịch Hiền bất bình thay hắn, kỳ thật chỉ là muốn hắn hiểu lần rồi ôm hận với Bạc Hành Trạch sâu sắc hơn, từ đó ly hôn với anh, trở lại trạng thái chỉ có cậu làm bạn, mỗi ngày say rượu, ngày đêm điên đảo.
Bạc Hành Trạch nói Dịch Hiền không phải như trong tưởng tượng của hắn, hắn thậm chí còn tát Bạc Hành Trạch một cái, cãi nhau một trận nói đó là anh em của mình, hắn tuyệt đối tin tưởng.
Hắn chưa bao giờ nghĩ người này sẽ đâm mình.
"Tôi đối với cậu, ngoại trừ anh em không có một bất kỳ ý nghĩ gì dư thừa. Trước kia là thế, sau này vẫn vậy." Chúc Xuyên nghiêng đầu không muốn nói nhiều với cậu, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, "Cút đi. "
Dịch Hiền lại phẫn uất nhưng giờ phút này cũng tỉnh táo lại, nhưng lời đã nói ra không còn đường rút lại, lời đã nói ra miệng cũng không có ý định giả vờ tiếp, lúc đi tới cửa dừng bước, đưa lưng về phía hắn, mở miệng.
"Tôi yêu cậu, lâu hơn anh ta."
Lạc Trúc Đài của Chúc Xuyên từ trước đến nay không cho phép người khác vào, Dịch Hiền lần đầu tiên vào đã khiến cho khắp nơi lộn xộn làm hắn cũng phiền, để cho Nguyên Nguyên tìm người dọn dẹp, tự mình đi Chiết Mai Nham.
Mỗi cái tên phòng ở Diêm Thượng Nguyệt đều lộ ra chua xót, là tố chất văn hóa của đóa hoa giao tiếp này.
Lúc Bạc Hành Trạch tới phát hiện trạng thái mỗi người đều không đúng lắm, nở nụ cười cẩn thận từng li từng tí, làm việc dưới trướng anh mới có khả năng như vậy, dưới trướng Chúc Xuyên làm sao có thể?
Lại có người gây phiền toái?
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Nguyên Nguyên nhỏ giọng, "Đóa hoa cùng Dịch tiên sinh cãi nhau, ở Chiết Mai Nham. "
Bạc Hành Trạch nhíu mày nói một tiếng "Được" lập tức bước nhanh về phía Chiết Mai Nham, cửa không khóa, anh gõ một cái đã hé ra một khe cửa, liền trực tiếp đẩy ra.
Trong phòng rất yên tĩnh cũng không bật đèn, anh đã nghĩ trong phòng có thể không có ai, cũng may có tiếng hát nhỏ, vừa đưa tay chuẩn bị bật đèn thì đèn đã sáng lên.
Chúc Xuyên dựa vào phía sau bình phong bạch tuyết hồng mai, cả người xinh đẹp vô song lại giống như bao bọc một tầng cô tịch.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt có chút đỏ, còn mang theo một chút bất lực bất đắc dĩ.
Bạc Hành Trạch không biết an ủi người khác, hai suy nghĩ mình có phải đã làm sai hay không và nên an ủi hắn làm thế nào để hắn vui vẻ đang điên cuồng nhảy nhót trong nội tâm anh, kết quả hắn duỗi hai tay trước.
"Tôi uống say, muốn ôm, còn muốn hôn một chút."
Bạc Hành Trạch tuy rằng tửu lượng kém, nhưng vẫn có thể nhớ được chuyện trong lúc say, biết hắn đang bắt chước mình, bất đắc dĩ đi qua nửa ngồi xổm xuống ôm người vào trong ngực.
Từ lúc kết hôn với hắn, anh đã quen thuộc việc này, không có chút giới hạn nào với người này, có cầu tất ứng.
Chúc Xuyên đang đè nén cảm xúc cả đêm đột nhiên bộc phát, chôn trong ngực anh không phát ra âm thanh, nhưng nước mắt rơi vào cổ áo Bạc Hành Trạch, thấm ướt cổ áo.
Bạc Hành Trạch giống như bị bỏng, lập tức muốn kéo hắn dậy hỏi xảy ra chuyện gì, Chúc Xuyên lại túm lấy vạt áo tây trang của anh, "Không được nhúc nhích. "
Bạc Hành Trạch quả nhiên bất động, để hắn phát tiết cảm xúc một hồi.
Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy Chúc Xuyên khóc, lần trước là vì Dịch Hiền, còn ở trong xe cãi nhau một trận với anh. Lần này...hình như vẫn là vì Dịch Hiền.
Bạc Hành Trạch trong lòng chua xót, nhưng bên cổ ướt đẫm tất cả đều là nước mắt đè nén của hắn, thế nào cũng không nói nên lời trách móc nặng nề, đè nén sự không vui cùng ghen tuông xuống đáy lòng, ôn nhu nói: "Tôi ở đây."
Chúc Xuyên vừa nghe câu "Tôi ở đây" này lại càng nhịn không được, kỳ thật hắn vẫn luôn đối với Bạc Hành Trạch không tính là tốt, năm đó là nhất thời nảy sinh ý định, về sau tuy rằng nghiêm túc, nhưng cũng như dịch Hiền nói, không có cho anh cơ hội giải thích.
Hắn đối với Bạc Hành Trạch thật sự rất không công bằng.
Chúc Xuyên cọ cọ khóe mắt trên âu phục của anh rồi ngẩng đầu lên, Bạc Hành Trạch thoáng giật giật khóe lông mày nhìn xuống nơi ẩm ướt, dường như có chút không vui.
"Chê tôi làm anh bẩn?"
"Không phải."
"Vậy thì vì sao?" Chúc Xuyên đưa tay chạm vào kính của anh, nâng tay tháo xuống ném sang một bên, nhẹ nhàng xoa xoa lông mày, "Anh nhìn nó nhíu mày làm gì? Nếu ngại bẩn tôi mua cho anh cái mới."
Bạc Hành Trạch không nói là bởi vì hắn khóc vì Dịch Hiền, nhẹ nhàng lắc đầu, "Thật sự không phải. "
"Tốt nhất là không phải."
Chúc Xuyên rõ ràng tức giận hận không thể đập vỡ Diêm Thượng Nguyệt, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Bạc Hành Trạch lại cái gì cũng không có, giờ khắc này hắn mới phát hiện hình như hắn càng thích người này hơn.
" Sao anh biết tôi đang ở đây?" Chúc Xuyên hỏi.
"Nguyên Nguyên nói với tôi, em làm cho các cô ấy đều bị dọa sợ." Bạc Hành Trạch đưa tay ấn vào khóe mắt hắn, hơi dùng sức lại không làm tổn thương hắn.
Chúc Xuyên trong lòng đầy thất vọng cùng phẫn nộ nhưng trong nháy mắt nhìn thấy anh toàn bộ hóa thành đều như bốc hơi, tranh nhau bay lên, đốt tâm hắn nóng lên.
Ánh mắt Bạc Hành Trạch hơi ảm đạm, đang cố kiềm chế không nói gì Dịch Hiền, là sợ lại phải cãi nhau với hắn?
Chúc Xuyên còn đang bị nửa ôm vào trong ngực, bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi tựa vào trong ngực anh, bưng chén rượu lên đút anh uống rượu, Bạc Hành Trạch tự biết tửu lượng mình không được nhưng vẫn uống.
Chúc Xuyên không muốn đem những lời phiền lòng tối nay nói cho Bạc Hành Trạch, giữa hắn và Dịch Hiền không có gì cũng chưa từng động tâm tư gì khác, để cho anh biết, không vô duyên vô cớ lại ăn thêm một bát giấm, có điều...
"Thực xin lỗi."
Bạc Hành Trạch ôm hắn, cúi đầu hỏi: "Vì sao xin lỗi? "
Chúc Xuyên không biết mở miệng như thế nào, năm đó anh bị người nhà ép đòi tiền mình, kỳ thật chỉ là thủ đoạn người khác dùng để đuổi anh đi.
Dịch Hiền xem thường anh, cho nên dùng tiền để chèn ép.
Hắn không cho Bạc Hành Trạch cơ hội giải thích, mà cũng dùng tiền làm nhục anh, nói đó là khoản tiền "trai bao", không biết lúc Bạc Hành Trạch nhận được tiền có tâm tình gì.
Hắn có chút không đành lòng, hắn đứng dậy một nửa rút tay đặt lên vai anh sau đó chậm rãi tới gần, thẳng đến khi hô hấp mang theo hương rượu đan xen cùng một chỗ với hắn.
Hít thở Bạc Hành Trạch trong nháy mắt ngừng lại, yết hầu lăn lăn, bả vai dưới cánh tay hắn căng như tảng đá.
"Năm đó, khi tôi đưa tiền cho anh, anh có hận tôi không?" Chúc Xuyên cố ý để cho hương rượu phả vào mặt, kề sát vào nhau, cọ chóp mũi vào má anh, phát ra tiếng hừ nhẹ nhàng.
Bạc Hành Trạch thành thật trả lời, "Hận. "
"Có phải hận không thể tìm ra tôi để giết hay không? May mắn là tôi chạy xa không để anh tìm, nếu không sẽ chết trong tay anh." Chúc Xuyên hiểu được tâm tình lúc ấy của hắn, một người trong sáng, cao ngạo như vậy bị gán cho cái danh "trai bao", có thể biết anh tức giận thế nào.
Bạc Hành Trạch lại lắc đầu, một tay nâng mặt hắn, cúi đầu hôn lên môi hắn tràn đầy yêu thương.
"Lắc đầu là có nghĩa là gì? Cảm thấy tiếc nuối? Vậy anh bây giờ có muốn hay không làm...chết tôi? "
"Tôi muốn tìm ra em, mặc kệ em hung hăng thế nào cũng giữ em lại, đối tốt với em, sau đó xin em đừng rời khỏi tôi." Bạc Hành Trạch nhẹ nhàng thở ra nhẹ nhõm, khi đó anh thực sự muốn gặp Chúc Xuyên một lần.
Vốn lúc đầu định thi vào đại học tốt, nhưng anh không chọn, mà lại chọn đến nước kia, nhưng lúc anh đến Chúc Xuyên đã không còn ở đó. một lần nữa tốn công vô ích.
"Gạt người, Bạc tổng lạnh lùng nhà chúng ta sẽ không như vậy." Chúc Xuyên đưa tay điểm lên chóp mũi anh, dịch xuống, lướt qua môi đến cổ áo, nhấc lên.
Bạc Hành Trạch không để hắn nháo, nắm tay kéo xuống, ôm lại vào trong ngực, "Tôi không có gạt người, đặc biệt là em."
"Thật sao?"
Bạc Hành Trạch gật đầu, vô cùng khẳng định.
Chúc Xuyên nâng chén rượu lên làm bộ muốn anh uống, lại trong nháy mắt đổ vào trong miệng mình, lại nhân lúc anh đang cúi đầu ngây người hôn lên môi anh đẩy rượu qua.
Tin tức tố hượng rượu thanh thanh, rượu trong miệng ấm áp thuận thế hai người đang hôn chảy xuống cằm, hướng xuống áo sơ mi.
Lồng ngực đối diện, tiếng tim đập gần như sinh ra cộng hưởng, Chúc Xuyên càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, trong đầu bỗng nhiên nổi lên câu nói của anh lần đó, kèm theo giọng nói khàn khàn khẽ run rẩy: "Vì sao em không cần tôi nữa, tám năm thực sự rất dài."
Ánh mắt hắn chua xót, cố nén nước mắt ngẩng đầu cười, "Thế là ai nói mình cần một đối tượng kết hôn, khi ly hôn có thể chia đi một nửa tài sản, còn bảo Nghiêm Huyền đến ký hợp đồng với tôi. Tôi kết hôn với anh hay kết hôn với Nghiêm Huyền?"
Bạc Hành Trạch không nói, chuyện này thực sự là anh gạt người.
"Tôi sợ em không đồng ý." Bạc Hành Trạch sẽ không nói dối, hoặc là trực tiếp không nói hoặc là nói thật, "Tôi tự mình tới em chắc chắn sẽ chỉ thẳng mặt đuổi tôi cút, nhưng nếu là Nghiêm Huyền em sẽ giữ mặt mũi mà không cự tuyệt. Em luôn là như vậy, đến chết vẫn sĩ diện."
Bạc Hành Trạch đưa tay lau vết rượu trên khóe miệng hắn, Chúc Xuyên vốn biết, nhưng từ miệng anh nói ra vẫn nhịn không được cắn đầu ngón tay anh, cảm thấy khó hiểu lại dùng chút lực, "Anh cứ như vậy tính kế tôi? Nghĩ rằng tôi không thể không kết hôn với anh?"
"Ừm."
"Còn thừa nhận?"
Bạc Hành Trạch cúi đầu hôn lên trán hắn, ôn nhu nói: "Vậy tôi dùng cả đời bồi thường em có đủ hay không? Em có thể tra tấn tôi, tôi sẽ không phản kháng. "
Chúc Xuyên hít một hơi khí lạnh, có chút hoài nghi nhìn anh, "Gần đây anh xem cái gì?"
Bạc Hành Trạch dừng một chút, nói: "Một quyển tiểu thuyết, Nghiêm Huyền gửi cho tôi, tôi đọc thấy cũng không tệ em muốn xem sao? "
Chúc Xuyên luôn cảm thấy không thích hợp lắm, "Anh có xem qua đề tài của nó không? Đọc ở trang nào?"
"Quên rồi, một trang web màu xanh lá cây." Bạc Hành Trạch nói xong có chút ghét bỏ, "Tác giả này căn bản không biết viết, suốt ngày khóa truyện, không cho người ta xem còn viết tiểu thuyết gì. "