CHƯƠNG 107: ĐỪNG SỢ, ANH Ở ĐÂY
Lúc đi ra, Hứa Như vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ.
Mỗi một món đồ cổ trong đó đều có viết giá đấu giá được hôm đó, gần như đều hơn mấy trăm tỉ, nhà họ Lý thật sự chính là… nhà giàu siêu cấp rồi.
Nhìn Lý Thế Nhiên, cô buộc miệng muốn hỏi cha mẹ của anh, muốn hiểu rõ anh hơn một chút, muốn hiểu rõ nhà họ Lý nhiều hơn một chút, nhưng mà lại chân chính ý thức được, chênh lệch giữa cô và Lý Thế Nhiên, mới thật sự không thể vượt qua.
Trở về phòng, Lý Thế Nhiên ở thư phòng, Hứa Như gọi nói chuyện với Lưu Thanh, cô ấy ngã bệnh, Hứa Như định ngày mai sang thăm cô ấy.
Cúp điện thoại, cô mở tin nhắn ra, tầm mắt dừng một chút.
Nhà họ Tần chính thức hủy hôn ước với nhà họ Trần.
Là vì chuyện Tần Nhi sinh non sao?
Hứa Như nhíu mày, nhớ đến sự trách móc của Tần Nhi, đáy lòng cũng cảm thấy có chút áy náy.
Đồng thời, nhà họ Tần còn tuyên bố bãi nhiệm chức vụ tổng giám đốc của Trần Minh Thành, Hứa Như mới phát hiện, tình hình thiệt hại của nhà họ Tần đã rất nghiêm trọng, thậm chí là trạng thái gần như phá sản.
Trừ phi tập đoàn khác đầu tư vào, nếu không rất khó có thể sống tiếp.
Lúc Lý Thế Nhiên bước vào, Hứa Như để điện thoại qua một bên, năm đó nhà họ Tần ở Nam Thành có thể nói là một tay che trời, nhưng bây giờ lại có tình trạng như vậy.
“Nghĩ gì đó?” Phát hiện Hứa Như thất thần, Lý Thế Nhiên ôm lấy cô.
“Hình như nhà họ Tần xảy ra chuyện…”
“Em quan tâm?” Lý Thế Nhiên nhếch môi mỏng, ánh mắt sắc bén
“Em chỉ là cảm thấy…không thể tin được.” Hứa Như nhíu mày.
Dù sao với thực lực của nhà họ Tần sao có thể đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy.
“Có lẽ, là báo ứng.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Hứa Như đột nhiên ngước mắt lên, đúng vậy a, hẳn là có người đánh vào, nhà họ Tần mới có thể đến bước đường không xong này.
“Hứa Như… con tiện nhân này, trả con của tôi lại cho tôi…”
Giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền đến, Tần Nhi chạy đuổi theo cô, đã đến sát biển, Hứa Như không thể lui được nữa.
Cô trừng lớn mắt, nhìn bàn tay của Tần Nhi đến gần, mạnh mẽ đẩy cô một cái–
“A – – ”
Đột nhiên mở mắt ra, Hứa Như mới biết là nằm mơ, nhưng mà, quá chân thật.
Lý Thế Nhiên mở đèn trong phòng lên, anh ôm lấy cô, lòng bàn tay áp lên mặt cô: “Đừng sợ, anh ở đây.”
Vòng ôm ấm áp cũng không thể nào làm cô yên tâm được, Hứa Như ngước mắt, đáy mắt lộ vẻ mê mang: “Lý Thế Nhiên, em mơ thấy Tần Nhi muốn giết em… cô ấy muốn lấy lại công đạo cho đứa bé.”
Tuy nhiên mấy hôm nay Hứa Như vẫn tự an ủi mình, Tần Nhi sinh non không liên quan gì đến cô.
Chính là, đáy lòng vẫn luôn có chút sợ hãi.
Cô cúi đầu khóc, mềm mỏng như vậy, yếu ớt như vậy.
“Tần Nhi sinh non không liên quan gì đến em, bà Lý.” Giọng nói Lý Thế Nhiên vang lên bên tai.
Chuyện này, hôm nay anh mới hoàn toàn tra ra được rõ ràng, trước đó Tần Nhi đã bị chẩn đoán thai ngoài tử cung, ngày sinh non là vì cô ta dùng quá nhiều thuốc sẩy thai.
Chứng cứ của chuyện này dường như đều bị Tần Nhi xóa hết, cho nên tốn không ít thời gian để tra.
“Thật sự?” Nghe Lý Thế Nhiên nói, Hứa Như ngẩn ngơ.
“Ngày mai anh đưa báo cáo cho em, không nên nghĩ lung tung nữa.” Lý Thế Nhiên sờ sờ đầu cô.
“Lý Thế Nhiên, cám ơn anh.” Hứa Như nói nhỏ.
Khoảng thời gian này, chỉ sợ anh điều tra những chuyện này cũng tốn không ít công sức, vừa phải sắp xếp cho Tống Mỹ, vừa phải sắp xếp chuyện sửa chữa nhà họ Hứa, có lẽ, còn có nhiều thứ cô không biết nữa.
Người đàn ông, luôn mạnh mẽ để cô có thể dựa vào như vậy
“Cám ơn anh? Cám ơn thế nào? Hửm?”