CHƯƠNG 111: KHÔNG CÓ CÁCH NÀO TỰ THOÁT RA ĐƯỢC
Đi ra khỏi cửa hàng, Lý Thế Nhiên nắm tay cô, nhưng cũng không phải là đi về hướng cửa của trung tâm mua sắm.
“Ể?” Hứa Như nghi hoặc nhìn anh: “Không phải là muốn về nhà hay sao?”
“Em có đói bụng không?” Lý Thế Nhiên lại hỏi.
Bụng Hứa Như rất thức thời mà phát ra âm thanh “ục ục”, cô nấu cháo cho Lưu Thanh, nhưng mà hình như mình cũng chưa ăn cái gì.
Lý Thế Nhiên cong môi, dẫn cô đến một nhà hàng cơm tây ở tầng trệt.
Hai người bọn họ hình như là chưa từng cùng nhau ăn cơm ở bên ngoài, bây giờ đã đi khỏi trung tâm mua sắm náo nhiệt, ngược lại có cảm giác hẹn hò.
A, cô với Lý Thế Nhiên đang hẹn hò, loại cảm giác này có chút lạ lẫm, nhưng mà cũng có chút chờ mong.
Tầm nhìn của nhà hàng tây rất tốt, có thể nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất thấy được sông Giang của Nam Thành, cảnh sắc hấp dẫn người.
Hứa Như hơi mất tự nhiên, đặc biệt là… trên bàn ăn lại được đặt mấy cây nến, sau khi mang thức ăn lên liền trở thành bữa tối dưới ánh nến.
Lý Thế Nhiên vẫn bình tĩnh đạm mạc như cũ, gọi đồ ăn xong còn tự mình rót rượu cho Hứa Như.
“Cảm ơn anh.” Cô mấp máy miệng, khuôn mặt của người đàn ông dưới ánh nến đẹp trai mà thần bí.
“Em có thích nơi này không.” Anh hỏi.
Hứa Như gật đầu, đáy mắt lộ ra vẻ thích thú: “Đương nhiên là thích rồi, một chỗ lãng mạn như vậy.”
Tiếp theo là món bò bít tết, Lý Thế Nhiên cắt gọn gàng từng miếng từng miếng nhỏ, bữa cơm này Hứa Như chỉ cảm thấy hưởng thụ cực kỳ.
Cô nhìn Lý Thế Nhiên, lúc anh dùng cơm thì từ đầu đến cuối đều ưu nhã mà tôn quý, hiển nhiên được giáo dục vô cùng tốt.
“Bác sĩ Lý, anh lớn lên ở nước ngoài hả?” Hứa Như không khỏi hỏi.
Bình thường Lý Thế Nhiên đều có phần thiên vị thức ăn Tây, ngay cả lúc nãy gọi món ăn, phần lớn đều là những món hợp khẩu vị với anh.
“Ừm, khoảng từ lúc bảy tám tuổi anh đã bị đưa qua nước C, một năm trước mới trở về Nam Thành.”
“Là vì trở thành bác sĩ ư?” Hứa Như thốt ra.
Có lẽ là cô biết bối cảnh của nhà họ Lý không đơn giản, nhưng mà Lý Thế Nhiên lại làm bác sĩ, hình như là không hề liên quan gì đến sự nghiệp của gia tộc.
Hay là nói chỉ là do cô không biết mà thôi.
“Ở nước C anh học tập nghiên cứu chính là chương trình y học, từ nhỏ đến lớn lý tưởng của anh cũng chưa từng thay đổi.” Lý Thế Nhiên nhíu nhíu mày.
Hứa Như nhìn anh, đáy mắt sinh ra vẻ sùng bái và ghen tị.
Thứ mà anh có là tất cả những gì mà cô mơ tưởng.
Chỉ là sau đó bước một bước sai, từng bước sai.
Nhưng mà bây giờ thì cô muốn trở về con đường này một lần nữa.
“Vậy, cuộc sống của anh rất thuận lợi.” Hứa Như cảm khái.
Tay của Lý Thế Nhiên vươn qua nắm chặt tay của Hứa Như: “Không có cuộc đời của người nào là thuận lợi cả bà Lý à, cái mà em nhìn thấy chỉ là anh của bây giờ.”
“Em cũng muốn hiểu quá khứ của anh.” Ánh mắt của Hứa Như trở nên sáng rực.
Càng ngày cô càng muốn tiếp cận người đàn ông này, thậm chí là muốn biết tất cả những chuyện của anh.
Biết rõ là có lẽ mình không thể có được, nhưng mà lại giống như bị trúng độc, không có cách nào tự thoát ra.
Nghe vậy, Lý Thế Nhiên nâng mắt lên, ở đáy mắt có một tia cảm xúc nào đó hiện lên khiến cho người ta nhìn không thấu.
“Bà Lý, nếu như em muốn thì anh có thể dẫn em đi gặp người nhà của anh.”
Đây là Lý Thế Nhiên chủ động đề nghị.
Hứa Như cắn môi rồi đột nhiên rút tay về.
“Ba mẹ của anh ở đâu?”
“Bọn họ đều ở nước C có sự nghiệp riêng của mình, đã nhiều năm rồi anh cũng chưa gặp bọn họ.”
“Nhưng mà bọn họ chính là ba mẹ của anh mà, sao lại không thấy mặt được chứ.” Hứa Như hỏi.
Lúc này mới phát hiện sắc mặt của Lý Thế Nhiên trở nên hung ác nham hiểm, thậm chí còn mang theo vài phần hận thù.
Hứa Như bỗng dưng thấy đau lòng, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Có lẽ đây là vết sẹo của Lý Thế Nhiên.
Anh lại mở miệng: “Anh ở trong lòng của bọn họ cũng không phải là cái gì quan trọng.”
Đi ra khỏi nhà hàng, Lý Thế Nhiên đi ở đằng trước, Hứa Như dừng lại một chút rồi chủ động níu lấy cánh tay của anh.
“Em muốn đi dạo hả? Bình thường em quá ngoan, anh hi vọng em có thể phá của được một chút.” Lý Thế Nhiên cưng chiều nhìn Hứa Như.
Anh đưa cho cô thẻ đen, cô cũng chỉ dùng một lần, mà lại là mua quần áo cho anh.