Lý Thế Nhiên cau mày, nhìn về hướng sân vận động, sau đó bước nhanh tới.
Theo như lời của mấy sinh viên vừa chỉ, anh đã tìm được phòng dụng cụ, quả nhiên ở đây có hai chữ “dỡ bỏ” rất lớn, bình thường căn bản cũng không có ai lui tới đây.
“Có ai không?”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến, Lý Thế Nhiên nhíu mày lạnh lùng, lập tức đẩy cửa ra.
Nhưng rõ ràng là cái cửa đã bị khóa rồi.
“Bà Lý, lui ra sau trước đi!”
Hứa Như hoàn hồn, nghe thấy giọng nói của Lý Thế Nhiên, hốc mắt nóng rực, nước mắt suýt nữa rơi xuống.
Bị mắc kẹt ở đây mười tiếng rồi, mỗi một phút trôi qua đối với cô đều đau khổ.
Nếu Lương Thế Thành không trở về, nếu không ai phát hiện ra cô…
Trong lúc cô đang thất thần thì cửa bị đá văng ra, cô ngước mắt lên, đập vào tầm mắt của cô chính là khuôn mặt đẹp trai của Lý Thế Nhiên.
Là anh.
Vẫn là chiếc áo trắng và quần tây đen quen thuộc, người đàn ông bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
Cuối cùng thì cô cũng không nhịn được rơi nước mắt.
Chỉ khi được Lý Thế Nhiên ôm chặt vào lòng, nhịp tim của Hứa Như mới khôi phục lại quy luật.
Mọi lo lắng, sợ hãi cuối cùng cũng tan biến.
“Là anh đến muộn.” Giọng nói xót xa của Lý Thế Nhiên vang lên, anh không dám tưởng tượng cô đã ở đây bao lâu, đã trải qua những chuyện gì.
Hứa Như vẫn nhắm chặt mắt lại, lưu luyến giây phút bình yên này.
Cả hai đều không nói gì.
Một lúc lâu sau, Hứa Như mới ngẩng đầu lên hỏi: “Sao anh biết em ở đây?”
Lý Thế Nhiên mím môi, không nói gì.
Chuyện Hứa Như bị nghi ngờ sao chép bài thi, anh không muốn chính miệng mình nói cho cô biết.
“Lý Thế Nhiên, anh vẫn cho người đi theo em sao?” Hứa Như cau mày.
“Không có, nhưng anh hối hận rồi.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Nếu anh phái người đi theo bảo vệ Hứa Như, ít nhất khi cô xảy ra chuyện gì thì anh cũng có thể ngăn cản kịp thời.
“Lần này là ngoài ý muốn thôi, bởi vì em được Bạch Sơn đặc cách trúng tuyển nên có sinh viên ghen tị…” Hứa Như giải thích.
Bây giờ cô rất nổi tiếng ở trong trường, nhưng ngoài những người hâm mộ cô thì cũng có rất nhiều người ghen tị muốn bôi đen cô.
Chỉ là từ trước đến nay cô chưa bao giờ để ý đến, càng chưa từng nghĩ sẽ có người gài bẫy cô để trút giận.
“Hứa Như, nếu anh nói cho em biết, em có thể sẽ bị thôi học.”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng hết mức có thể, nhưng sắc mặt Hứa Như trong phút chốc liền tái nhợt
“Anh nói cái gì.” Cô ngước mắt lên, trong mắt hiện lên vẻ căng thẳng.
“Bài kiểm tra của em bị phát hiện giống với một bạn học khác, trước khi còn chưa điều tra rõ chuyện này thì tư cách nhập học của em tạm thời bị hủy bỏ.”
Hứa Như nắm chặt vạt áo của Lý Thế Nhiên, một lúc lâu sau mới dần thả lỏng tay ra.
Cô cười trầm thấp: “Anh tin em không?”
“Anh tin em, bà Lý, anh sẽ điều tra rõ chuyện này.” Lý Thế Nhiên nâng mặt cô lên, giọng nói thân mật và dịu dàng.
“Anh đừng nhúng tay vào, em sẽ tự mình đi điều tra.” Hứa Như hít sâu một hơi nói.
Cô và Lý Thế Nhiên đã không còn là vợ chồng từ lâu rồi, anh không cần phải làm như vậy.
“Anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Giọng điệu của anh rất chắc chắn.
…
Suốt quãng đường trở về ký túc xá, Hứa Như cảm nhận rõ ràng ánh mắt của các bạn học xung quanh đều đổ dồn về phía mình, đủ loại chế giễu và khinh thường.
Trước bảng thông báo, quả thật có thông báo về việc cô sao chép bài của một bạn học khác tên là Lý Minh, cô căn bản không quen cậu ta.
Nhưng đáp án của hai bài kiểm tra gần như giống nhau.
Sao có thể như vậy……
“Hứa Như!” Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nam.
Lăng Thuần có chút kích động nhìn cô, anh ta đã tìm cô cả buổi sáng.
“Cô đã ở đâu thế.” Lăng Thuần quan sát cô, xác nhận cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi bị mắc kẹt trong phòng dụng cụ.”
“Là ai làm?”
“Tôi đi gặp giáo sư nói rõ trước đã.” Hứa Như không trả lời lại anh ta.
Lăng Thuần trầm mặt, anh ta rõ ràng cảm giác được Hứa Như ghẻ lạnh mình.
Anh ta muốn theo đuổi cô, lại cứ chậm chạp dậm chân tại chỗ.
Trở lại ký túc xá, Lăng Diệu đã đi dự lễ khai giảng, Hứa Như thay quần áo sạch sẽ rồi đến văn phòng của Bạch Sơn.
Nhưng mà ông ấy không có ở văn phòng, ông ấy có buổi phát biểu trong lễ khai giảng.
Diệp Kình tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy Hứa Như thì cau mày đi đến nói: “Giáo sư Bạch không có ở đây, em cũng đừng xin thầy ấy nữa, thầy ấy sẽ không giúp em đâu.”
“Giáo sư Diệp, sao thầy lại cho rằng em sao chép nó?” Hứa Như xoay người lại nhìn Diệp Kình.
“Trước đó em đã có tiền án rồi, một người ngay cả luận văn cũng không qua, còn muốn ở lại Đại học Lâm Hải? Thật đúng là mơ mộng hảo huyền.” Giọng điệu của Diệp Kình đầy khinh thường đối với Hứa Như.
“Chuyện luận văn trường đã điều ra rõ rồi, là em bị hãm hại. Giáo sư Diệp, trước khi chuyện này còn chưa điều tra ra rõ chân tướng, em hy vọng thầy đừng đảo ngược sự thật.” Hứa Như lạnh mặt.
“Chậc chậc, xem ra có Lý Thế Nhiên làm chỗ dựa thì có khác nhỉ, chẳng qua Đại học Lâm Hải không phải là nơi cậu ta muốn làm gì thì làm. Hiệu trưởng sẽ giải quyết công bằng.”
Hứa Như vẫn quật cường ngồi trong văn phòng chờ Bạch Sơn, vừa xem bình luận trên mạng.
Lý Minh trúng tuyển vào chuyên ngành khoa thần kinh. Cô không tìm ra được thông tin về cậu ta, nhưng lúc này dư luận trong trường đang có thiên hướng nghiêng về chuyện Hứa Như sao chép bài của Lý Minh.
Trái tim cô dần nguội lạnh.
Một tiếng sau Bạch Sơn mới trở lại, nhìn thấy Hứa Như, ông ấy thở dài bất lực.
Ông ấy đã sớm biết khi nhận đứa sinh viên này, e rằng sẽ có chút phiền phức.
Nhưng đối với tài năng và năng lực của Hứa Như, ông ấy rất tán thưởng, thật sự rất muốn có người học trò này.
“Giáo sư, về chuyện này, em hy vọng thầy tin tưởng em.” Hứa Như nghiêm nghị nói.
“Tôi chỉ tin vào kết quả điều tra cuối cùng, nhưng em đã là học trò của tôi, nếu em thật sự trong sạch, tôi nhất định sẽ không để em bị oan.”
Nghe ra sự tin tưởng trong lời nói của Bạch Sơn, Hứa Như thở phào nhẹ nhõm.
“Giáo sư, camera ngày thi hôm đó, thầy có thể điều tra ra được gì không?”
Nghe vậy, Bạch Sơn lắc đầu: “Camera đã bị mất rồi. Bây giờ em và Lý Minh sẽ bị điều tra, nhưng phía nhà trường đánh giá em có hành động khác thường trong thời gian thi nên em tạm thời bị đình chỉ học tập.”
Rời khỏi văn phòng, tâm trạng của Hứa Như rất tồi tệ.
Giờ đây, dư luận đều thiên về hướng cô sao chép bài thi, những lời chỉ trích vô cớ như vậy khiến cô rất khó chịu.
Lăng Thuần vẫn đợi cô, nhìn thấy Hứa Như đi ra, anh ta lại không tiến lên.
Anh ta không biết phải làm sao để an ủi cô nên chỉ có thể lặng lẽ đi theo phía sau.
Cho đến khi Hứa Như phát hiện, anh ta mới dừng chân lại.
“Lăng Thuần, anh có thể đừng đi theo tôi nữa được không.” Hứa Như nhíu mày, giọng điệu không tốt lắm.
“Tôi lo lắng cho cô.” Lăng Thuần cau mày.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!