CHƯƠNG 460: CHÁU CHO RẰNG ÔNG NHÌN ĐƯỢC
“Lăng Diệu, cậu biết cái gì?”
“Tớ không biết, việc này phải hỏi anh trai, hay là tớ hỏi giúp cậu một chút.”
“Được rồi.” Cô không muốn làm phiền Lăng Thuần.
Nhận thấy suy nghĩ của Hứa Như, Lăng Diệu thở dài, vậy dường như chỉ có thể thương mà không giúp được gì.
Tuy nhiên cô ta cảm thấy, với thủ đoạn của Lý Thế Nhiên thì e rằng chẳng mấy chốc nữa Diệp Kình sẽ bị mất chức.
…
Những lời lẽ Diệp Kình nhằm vào Lý Thế Nhiên đương nhiên là truyền đến tai Lý Thành, mặc dù ông ta vẫn tức giận với hành vi của cháu trai nhưng suy cho cùng vẫn lo lắng.
Về việc ra tay với Diệp Kình thì thậm chí Lý Thành còn nhanh hơn một bước so với Lý Thế Nhiên. Ngay ba ngày sau, Diệp Kình bị bắt bởi vì bị tố cáo hối lộ để trở thành Phó hiệu trưởng.
Trong trường học Diệp Kình bị người của cơ quan công an dẫn đi trước mặt mọi người, đúng lúc Hứa Như và Lăng Diệu cũng nhìn thấy, sắc mặt Diệp Kình rất xấu.
“Chậc chậc, mới ba ngày, động tác thật là nhanh.” Lăng Diệu cảm khái.
“Nếu như Diệp Kình thật đúng là dùng thủ đoạn gì đó mới ngồi lên được vị trí Phó hiệu trưởng, vậy thì đáng đời.” Hứa Như thản nhiên nói.
“Tớ nghĩ việc này là ván đã đóng thuyền, lúc đầu ứng cử viên đứng đầu cho vị trí Phó hiệu trưởng cũng không phải là anh ta, hơn nữa Diệp Kình cũng chưa đủ tư cách, không đi chút đường tắt sao có thể đi lên được?”
“Trong trường học nhiều người hỗn tạp, chúng ta đi thôi.” Hứa Như không tiếp tục cùng Lăng Diệu bàn luận chủ đề này nữa.
Dù sao Diệp Kình vẫn chưa bị kết tội, mọi thứ vẫn chưa nên kết luận.
Lý Thị.
Nghe Cao Bân báo cáo Diệp Kình bị bắt, Lý Thế Nhiên nhíu mày.
Mấy ngày nay anh còn chưa có bất kì hành động gì, Diệp Kình lại bị tố cáo…
Chạng vạng tối, anh trở lại nhà họ Lý, Lý Thành đang trêu đùa những con chim trong vườn hoa, Lý Thế Nhiên sải bước đôi chân dài đi qua.
“Ơ, trở về gặp ông già này.” Lý Thành từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chim bồ câu xanh mỏ đỏ trong lồng.
“Ông nội, chuyện Diệp Kình là ông nhúng tay vào?” Lý Thế Nhiên biết rõ còn cố hỏi.
Ngoại trừ ông nội ra thì cũng không có ai có thể có hành động nhanh như vậy.
“Đương nhiên, ức hiếp cháu của ông, cháu cho rằng ông nhìn được sao?”
“Ông nội, ông ít quan tâm đến những việc này đi.” Lý Thế Nhiên thản nhiên nói.
“Gần đây ông rất rảnh rỗi, đúng lúc không việc gì làm.”
Quả thật là bây giờ Lý Thành không quan tâm lắm đến Lý Thị, sản nghiệp ở nước ngoài Lý Thế Nhiên cũng dần dần tiếp quản, ông lão này đã ở trạng thái về hưu.
“Khi nào thì cháu dâu tới? Ông nhớ con bé.”
“Cuối tuần.”
“Ông nghe, nhất định phải đưa người đến cho ông.” Lý Thành tinh thần dồi dào nói.
Lý Thế Nhiên cong môi: “Ừm, cùng ăn cơm với ông.”
“Coi như cháu thằng nhóc thối tha này còn có lương tâm.”
Mãi cho đến thứ tư Lý Thế Nhiên đến phòng khám thì Hứa Như mới nhìn thấy Lý Thế Nhiên.
Buổi chiều khám bệnh xong, Hứa Như đang viết báo cáo trong phòng làm việc, thân hình cao to của Lý Thế Nhiên đi vào.
Mỗi lần tới bệnh viện đều có không ít bác sĩ thực tập đến tìm anh nghiên cứu thảo luận kiến thức y học, anh thật vất vả mới thoát thân được.
“Bác sĩ Hứa còn bận rộn hơn so với anh.” Trông thấy Hứa Như viết mấy trang báo cáo, Lý Thế Nhiên cười nói.
“Là trợ lý của anh bề bộn nhiều việc.” Hứa Như ra sức bĩu môi.
Khối lượng công việc lớn nhất của cô đều là vào ngày Lý Thế Nhiên ra phòng khám, bệnh nhân liên tục không ngừng, về cơ bản thì mỗi tuần chỉ mở phòng khám vào buổi sáng nhưng đều bận đến chạng vạng tối.
“Đám người hâm mộ của anh lại đưa cho anh rất nhiều đồ.” Hứa Như chỉ vào các loại túi quà ở bên cạnh.
Từ sau khi Lý Thế Nhiên mở phòng khám ở Đại học Lâm Hải thì câu lạc bộ những người hâm mộ sẽ lại tự động thành lập một lần nữa.
“Sau này từ chối nhận.” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
“Cũng đã nói không nhận từ lâu rồi nhưng đám người hâm mộ đều đặt tất cả ở cửa phòng làm việc, không có cách nào.” Hứa Như bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc này một y tá gõ cửa đi vào, nhìn thấy Lý Thế Nhiên thì hơi căng thẳng nói: “Bác sĩ Lý, có một ca phẫu thuật cần anh hỗ trợ.”
Kể từ khi mở phòng khám tại Đại học Lâm Hải đến nay, số lần Lý Thế Nhiên tham gia phẫu thuật có thể đếm trên đầu ngón tay, anh đã rất ít khi đi vào phòng phẫu thuật.
Nhưng lúc này đây nếu gọi đích thân anh thì hẳn là gặp chút chuyện ngoài ý muốn.
“Hứa Như, đi cùng anh!” Lý Thế Nhiên ra lệnh.
Đương nhiên là Hứa Như vui lòng, đuổi theo rất nhanh chóng.
Bác sĩ chính phụ trách ca mổ ban đầu không đến được, mà tình trạng của bệnh nhân không thể trì hoãn được nữa, Lý Thế Nhiên mặc chiếc áo khoác trắng đã cởi ra, sau khi đọc tất cả thông tin của bệnh nhân thì đi vào phòng phẫu thuật.
Đây là ca mổ cấp ba, ca mổ không khó nhưng cũng không dễ, kĩ thuật lấy nhiều khối máu tụ trong đầu đòi hỏi yêu cầu cực kỳ cao đối với bác sĩ.
Trước đó Hứa Như chưa từng tham gia trường hợp nào như thế này, sau khi đi vào có chút căng thẳng.
Chu Nhiễm chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật kỹ càng, nhìn thấy là cô ta, Hứa Như không yên tâm nên kiểm tra lại một lần nữa.
Cô từng gặp ma nên sẽ sợ bóng tối.
Nhìn hành động của Hứa Như, sắc mặt Chu Nhiễm trầm xuống, nhanh chóng đi ra ngoài.
Sau khi xác nhận rằng mọi thứ đều ổn, cuộc phẫu thuật bắt đầu.
Rõ ràng là Lý Thế Nhiên rất thành thạo trong ca phẫu thuật này, ca mổ hoàn thành trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ, Hứa Như cùng đưa bệnh nhân trở về phòng, người nhà đã rất lo lắng chờ đợi từ lâu.
Nhìn thấy người nhà bệnh nhân trong phòng bệnh vui đến phát khóc, nụ cười trên mặt Hứa Như cũng dần dần hiện lên.
Lý Thế Nhiên nhanh chóng bước vào để dặn dò một số việc cần chú ý sau khi phẫu thuật. Bệnh nhân luôn bày tỏ lòng biết ơn đối với Lý Thế Nhiên, lễ phép đưa anh đến phòng làm việc.
Hứa Như đi phía sau, nhìn bóng lưng Lý Thế Nhiên, sự sùng bái trong ánh mắt dần dần lan tràn.
Lúc nào thì cô cũng có thể cầm dao phẫu thuật vững vàng như anh và trở thành bác sĩ chủ trị chính thức?
Dường như là nhận ra ánh mắt Hứa Như, Lý Thế Nhiên dừng chân lại, quay người ôm cô vào lòng.
“Làm sao vậy, tiểu mê muội?” Lý Thế Nhiên nheo mắt lại.
Ánh mắt Hứa Như khiến anh rất vui vẻ.
“Lý Thế Nhiên, sao anh có thể tuyệt vời như thế?” Hứa Như ôm anh thật chặt.
Người đàn ông cô thích cũng là thần tượng của cô.
“Sau này em cũng có thể làm được, bác sĩ Hứa.” Lý Thế Nhiên cưng chiều nói.
“A, đường còn dài.” Hứa Như khẽ nói.
Ít nhất nếu như muốn đạt đến trình độ chuyên nghiệp của Lý Thế Nhiên thì cô phải cố gắng hơn nữa mới được.
“Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Nhìn thấy nụ hôn của Lý Thế Nhiên rơi xuống, Hứa Như lấy lại tinh thần, đây vẫn là bệnh viện, hơn nữa trên hành lang người đến người đi…
Mặt của cô đỏ bừng, vội vàng đi vào phòng làm việc, Lý Thế Nhiên cười cười, sau đó đi vào, đóng cửa lại rồi khóa vào.
Khi Hứa Như còn chưa lấy lại tinh thần thì giữ lấy gáy cô, hôn thật sâu xuống.
Cô nhón chân lên, mắt nhìn vào người đàn ông đẹp trai trước mặt mà đắm chìm.
Buổi tối Lý Thế Nhiên đưa Hứa Như trở về trường học.
Trước khi xuống xe Hứa Như lưu luyến không rời.
“Lý Thế Nhiên, chúng ta phải ba ngày nữa mới gặp mặt.”
Bây giờ là thứ tư, ít nhất phải đến thứ bảy hai người mới rảnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!