Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hôn Nhân Định Sẵn Của Thiếu Gia Gương Mặt Hoàn Mỹ Nhưng Hai Nhân Cách

Ban đêm. . . . . .

Viên Cổn Cổn mở mắt thật to nằm giữa một đám động vật, nghe tiếng hít thở vững vàng của bọn nó, còn có tiếng ngáy liên tục, cực kỳ ngoài ý muốn là cho tới bây giờ cô vẫn không chút buồn ngủ nào,. . . . . . Cuối cùng chép miệng, ba năm mới trở về.

Lúc này, cửa mở ra, Viên Cổn Cổn khẩn trương ngẩng đầu nhìn người tới. . . . . . Mà tất cả động vật bên người cô đều nhanh nhẹn đứng lên, bắt đầu rống to.

Na Tịch Thịnh Duệ nhìn nhìn về phía đám động vật đang kêu gào điên cuồng, lặng lẽ bước qua, không để ý tới đe dọa của chúng nó, phải biết rằng. . . . . . Chó kêu sẽ không cắn người. . . . . . Quả nhiên. . . . . . Những động vật này thấy anh đi tới liền vội vàng lui binh, bên cạnh Viên Cổn Cổn liền trống không.

“Hư, đừng kêu.” Viên Cổn Cổn nhẹ giọng nói, sờ sờ vỗ về động vật bên cạnh.

Na Tịch Thịnh Duệ nhìn nhìn cô, nằm ở bên cạnh cô, ôm thân thể mềm mại đáng yêu của cô từ phía sau.

Rất nhanh, đám động vật yên tĩnh kia lại vây quanh bên người Viên Cổn Cổn lần nửa, nhưng lúc nảy là một cái vòng tròn còn bây giờ chỉ vây quanh ở bên phải cô, bởi vì bên trái cô đã có một người nằm, một người không dễ chọc.

“Không phải không cho phép em ngủ với anh sao?” Viên Cổn Cổn có chút rầu rĩ nói.

“Không phải cũng không cho phép em ngủ cùng bọn nó sao?” Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ đáp.

Viên Cổn Cổn xoay người lại làm ổ ở trong lòng anh, giống như trước đây. . . . . .

Na Tịch Thịnh Duệ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài của cô, hai người đều không nói chuyện.

Một lúc sau. . . . . .

“Anh Duệ, có phải cha không thích em nửa rồi không?” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng khóc nức nở hỏi.

“Làm sao có thể, cha thương em như vậy.” Na Tịch Thịnh Duệ dịu dàng trấn an cô.

“Vậy vì sao nhất định bắt em tới nhà người khác ở? Em không muốn đi, em muốn ở lại trong nhà, em muốn ở cùng một chỗ với mọi người, em cũng muốn ở cùng một chỗ với đám bảo bối.” Viên Cổn Cổn cọ xát vào ngực anh làm nũng, 18 tuổi cô vẫn có thói quen và rất đơn thuần.

“Cũng không phải không trở lại, 3 năm sẽ qua rất nhanh.” Na Tịch Thịnh Duệ nhẹ nhàng nói, không biết là đang trấn an cô hay là trấn an anh.

“Vậy em nhớ mọi người thì làm sao bây giờ?” Viên Cổn Cổn cầm lấy tóc dài của anh, đan bím tóc.

“Anh sẽ đến gặp em.” Na Tịch Thịnh Duệ để mặc cô đùa nghịch tóc mình, dịu dàng nói.

“Vậy em nhớ đám bảo bối thì làm sao bây giờ?” Viên Cổn Cổn ngẩng đầu, đôi mắt to ngập nước nhìn anh chằm chằm.

Na Tịch Thịnh Duệ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, nhẹ giọng nói: “Có rảnh sẽ đưa em trở về.”

Viên Cổn Cổn thở dài một hơi, rầu rĩ nói “Vậy được rồi.”

“Cổn Cổn, em nhớ kỹ, đi đến đó phải cẩn thận một chút, tính tình của Hắc Viêm Triệt không tốt, nếu không có chuyện gì liền tránh xa anh ta một chút, không nên chạm mặt là tốt nhất.” Na Tịch Thịnh Duệ nhìn bộ dáng ngây thơ hồn nhiên của cô, thật sự là không cách nào không lo lắng.

“Hắc Viêm Triệt là ai?” Viên Cổn Cổn khó hiểu hỏi.

“Chính là chủ nhân chỗ em phải đi.” Na Tịch Thịnh Duệ sờ sờ đầu của cô.

“Rất hung dữ sao?” Viên Cổn Cổn có chút sợ hãi nuốt nuốt nước miếng.

“Xem như là vậy.” Na Tịch Thịnh Duệ gật gật đầu.

“Sẽ đánh người sao?” Viên Cổn Cổn sốt ruột hỏi.

“Không hẳn, nhưng nếu anh ta đánh em, em liền nói cho anh biết, biết không?” Cái trán xinh đẹp của Na Tịch Thịnh Duệ nhăn lại, vì sao lại ví dụ vấn đề này.

“Dạ.” Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Ngoan, ngủ đi.” Na Tịch Thịnh Duệ ôm cô, sờ sờ đầu của cô.

“Anh ngủ ở trong này với em sao?” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng hỏi, trong giọng nói có xen lẫn chút chờ mong.

“Ừ, không được sao?” Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ, nhéo nhéo cái mũi của cô.

“Không phải anh không cho phép em ngủ trong này sao?” Viên Cổn Cổn khó hiểu nhìn anh.

“Ngày mai em phải đi, em không muốn ở cùng chúng nó nhiều chút sao?” Na Tịch Thịnh Duệ ôm cô, con ngươi sắc bén không vui nhìn về phía đám động vật sau lưng cô.

“Anh Duệ, anh thật tốt, em thích anh nhất.” Viên Cổn Cổn ôm cổ của anh, vui vẻ meo meo nói.

“Ừ, anh cũng thích Cổn Cổn nhỏ bé, mau ngủ đi.” Na Tịch Thịnh Duệ vỗ nhẹ lưng của cô, dỗ cô đi vào giấc ngủ.

Viên Cổn Cổn nghe lời nhắm mắt lại, dưới sự vỗ về của anh, tiếng hít thở đều đều liền nhanh chóng truyền đến.

Na Tịch Thịnh Duệ nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô, trong ánh mắt đều là cưng chiều. . . . . . Cổn Cổn, dường như sự tồn tại của em đã là thói quen của anh, loại cảm giác này. . . . . . Là yêu sao?

 

Sáng sớm, Viên Cổn Cổn mơ mơ màng màng tỉnh dậy, bởi vì ngủ trễ nên tinh thần mơ màng không rõ phương hướng, đợi lúc cô phản ứng kịp thì đã ngồi ở trong xe. . . . . .

“Cổn Cổn, sau này phải ngoan ngoãn, có chuyện gì phải nói với mẹ ngay….” Bàng Đô Đô ở ngoài cửa kính xe, vô cùng không muốn nhìn con gái đáng yêu trong xe.

“Dạ.” Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn gật gật đầu, ló đầu ra cửa kính xe hôn một cái lên khuôn mặt trắng mịn của bà.

“Cổn Cổn, hu hu, bảo bối của mẹ.” Bàng Đô Đô than thở khóc lóc muốn mở cửa xe chui vào, lại bị Viên Tịnh Lưu ở phía sau ôm lấy lui về phía sau vài bước.

“Cổn Cổn, nhớ kỹ những lời cha nói với con, phải ngoan ngoãn không được gây rắc rối, phải học được làm thế nào chăm sóc bản thân mình, làm sao để quan tâm người khác, biết không?” Viên Tịnh Lưu nhàn nhạt nói, trong giọng nói mang theo chút lo lắng.

“Biết rõ, vậy cha cũng đừng quên. . . . . .”

“Gấu trúc nhỏ và hồ ly nhỏ, sẽ không quên .” Viên Tịnh Lưu giật giật khóe miệng, sờ sờ đầu của cô.

“Lông trắng a….” Viên Cổn Cổn dặn dò.

“Được.” Viên Tịnh Lưu gật gật đầu.

“Cha nuôi, mọi người vào đi, con đưa Cổn Cổn đi sẽ trở lại.” Giọng nói từ tính của Na Tịch Thịnh Duệ truyền đến.

“Ừ, đi thôi.” Viên Tịnh Lưu ôm chặt Bàng Đô Đô đang không ngừng muốn chui xuyên qua cửa xe, nhẹ giọng đáp.

Na Tịch Thịnh Duệ mở cửa xe, ngồi xuống “Bác Trương, lái xe đi.”

Vì thế, người lái xe nhẹ nhàng khởi động chiếc Rolls-Royce Phantom, bắt đầu chạy đi ‘phóng thích hạt giống’ tình cảm.

Viên Cổn Cổn quỳ gối trên ghế ngồi, gần như là dán cả khuôn mặt nhỏ nhắn lên cửa sổ sau xe, hai cái móng vuốt nhỏ trắng mịn nắm chặt lưng ghế dựa, như vậy, nói có bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu, chỉ thiếu hai cái lỗ tai và một cái đuôi, nếu không thì chính là bộ dáng của con chó nhỏ bị vứt bỏ, bóng dáng Viên Tịnh Lưu và Bàng Đô Đô nhanh chóng biến mất khỏi trước mắt cô, chỉ thấy gãi gãi lỗ tai, không đúng, là đầu, uể oải vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào giữa hai bàn tay.

Na Tịch Thịnh Duệ nhìn động tác đáng yêu của cô. cười khẽ ôm lấy cô đặt lại lên trên chỗ ngồi, để cho cô ngồi xong: “Cổn Cổn, nhớ rõ những lời hôm qua anh Duệ nói với em chứ?”

Viên Cổn Cổn nhìn nhìn anh, ngoan ngoãn gật gật đầu “Nhớ rõ.”

“Ngoan.” Na Tịch Thịnh Duệ sờ sờ đầu cô, nhéo nhéo mặt cô.

Thời gian sau đó, Viên Cổn Cổn gối lên trên đùi anh ngủ thiếp đi. . . . . .

Không biết qua bao lâu, cảm giác có người đẩy mình cô mở màng mở to mắt, nhìn nhìn Na Tịch Thịnh Duệ trước mắt.

“Thức dậy, chúng ta đến nơi rồi.” Na Tịch Thịnh Duệ vỗ nhẹ khuôn mặt hồng hào của cô, có loại xúc động muốn cắn một cái.

Viên Cổn Cổn ngáp một cái, ngồi dậy meo meo nói: “Nhanh như vậy. . . . . .”

Na Tịch Thịnh Duệ mở cửa xe tự mình ra ngoài trước, sau đó ôm cô gái đang mơ màng ra ngoài, đặt ở trên mặt đất “Đứng vững, không được té ngã.”

Viên Cổn Cổn gật gật đầu, nhìn nhìn ngôi nhà trước mắt . . . . . . Thật lớn. . . . . . Thật lộng lẫy. . . . . . Giống như một tòa thành.

Na Tịch Thịnh Duệ kéo hành lý đưa cô tới cửa lớn, ở đó đã có một đám người đang chờ bọn họ.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận