"A"
Tư Dật ôm lấy eo cô, trở mình, đè cô xuống dưới thân mình. Ánh mắt mị hoặc nhìn chằm chằm vào cô.
Dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng, Tiêu Nhã mơ hồ ngắm nhìn khuôn mặt hắn. Từ đôi mắt, chiếc mũi đến cả bờ môi, mọi thứ như được đúc từ cẩm thạch, hoàn hảo đến lạ.
Cô choàng tay lên cổ hắn. Tư Dật nhoẻn miệng cười.
"Em đừng hối hận"
Trán anh cụng nhẹ vào trán cô, hơi thở tà mị vướng vít hai người. Tiêu Nhã cong môi mỉm cười nhìn anh.
"Tất nhiên rồi"
Vừa hết lời, Tư Dật liền ngậm lấy môi cô, ra sức mút. Lưỡi anh tách hai hàm răng cô, tiến vào trong, tham lam khuấy đảo khoang miệng, quyến luyến không rời.
Bàn tay khẽ chạm vào nhũ hoa của cô, hắn nắm lấy, giật lên khiến nó phải dựng đứng lên.
"A.."
Tiêu Nhã rùng mình ưỡn người, Tư Dật hôn lên cổ cô, nhẹ nhàng cắn, để lại một vết. Đầu hắn cúi xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy bánh bao nhỏ, chiếc lưỡi đùa nghịch hạt đậu nhỏ.
Tư Dật khẽ hôn lên bụng cô, từ từ mơn trớn da thịt xuống dưới, tay hắn dạng hai chân cô. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh anh đào đang rỉ nước, khóe môi liền cười hài lòng.
Hắn cho một ngón, rồi lại hai ngón, ba ngón vào trong, ngón tay liền động, khuấy đảo mọi thứ.
"Ah~....ugh......ư.....từ...từ.....ah..."
Cô giật nãy, cái đó.....cái đó lạ quá! Tiêu Nhã đạt đến khoái cảm, không chịu được liền khiến tay anh trở nên nhớp nháp.
Tư Dật cầm vật nhỏ, từ từ tiến vào trong. Cảm giác được thứ nóng hổi lấp đầy, cái miệng nhỏ của cô thít chặt lại, tựa như muốn nuốt chửng cự vật của hắn.
"Ư....ah~"
Tư Dật đâm thật sâu, mỗi lần đâm đều đạt đến khoái cảm. Cô mụ mì, đắm chìm trong dục vọng, nằm gọn trong vòng tay anh. Hắn ôm chặt lấy cô.
Môi hắn áp vào môi cô, bên dưới luật động không ngừng, cự vật của hắn không ngừng lớn lên, đâm thật sâu vào trong cô. Giờ đây chỉ còn hơi thở vướng vít, chỉ còn những tiếng khoái cảm. Tiêu Nhã ôm chặt lấy bả vai hắn, móng tay cô cấu chặt, để lại vài vết xước trên lưng hắn.
"Hộc....ư....."
Đám binh lính cuối cùng cũng không chịu được mà xuất ra, chạy thẳng vào người cô. Tiêu Nhã mệt rã người, mồ hôi chảy ra khiến cả người cô nhớp nháp, cô bất chợt nằm ngủ lúc nào không hay. Hắn nằm xuống bên cạnh cô, vừa ngắm vừa cười.
Bàn tay nhẹ nhàng vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô sang một bên rồi thủ thỉ.
"Anh yêu em, Tiêu Nhã"
Tư Dật hôn nhẹ lên trán cô rồi bước vào phòng tắm. Tiếng nước róc rách chảy dài khắp cơ thể hắn. Vành tai hắn đột nhiên phiếm hồng, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên. Tư Dật một tay che miệng một tay đấm vào tường.
"Chết thật, cô ấy.....đúng là tiểu yêu tinh!"
Tiểu yêu tính đáng ghét, khiến hắn không thể ngừng ham muốn khi nghĩ về cô, cự vật của hắn cứ không chịu xìu xuống, phải tắm nước lạnh.
Đang ngẫm nghĩ, đột nhiên cửa phòng tắm mở ra. Tư Dật bất ngờ nhìn về hướng cửa.
"Em....em làm gì thế?!?!"
Tiêu Nhã đột nhiên xông vào, cô đẩy hắn vào tường, ngón tay chặn miệng hắn rồi lại cất giọng ma mị.
"Sao mới đó mà đã đi rồi? Làm thêm vài hiệp nữa chứ?"
Chết thật, vật nhỏ vừa mới xìu xuống một chút lại bị bắt ngóc dậy. Tư Dật kiềm chế, không dám nhìn cô. Cái thân thể trần truồng của cô nếu cứ đập vào mắt hắn thế này thì e rằng ngày mai cô đừng hòng xuống giường.
"Em....nghỉ ngơi đi!"
Tiêu Nhã cười khúc khích nhìn Tư Dật, bàn tay cô khẽ thò xuống định cầm lấy vật nhỏ liền bị hắn bắt lại.
"Không được, em...sẽ không xuống giường được mất!"
Nói đến đây Tư Dật cũng ngượng chín mặt. Cô lại càng thích thú hơn. Mạnh bạo áp sát người hắn, vật nhỏ chạm vào "nơi đó''
"Chắc anh điên mất thôi". Tư Dật khẽ lẩm bẩm.
Cô đột nhiên ghé sát tai hắn thủ thỉ.
"Anh.....bị yếu sinh lí à?"
Tư Dật dường như bị thách thức, hắn trở người áp cô vào tường.
"Đây là em thách anh. Ngày mai em đường hòng xuống giường!"
Còn.....