Lăng Duật xuống nhà thì cơm cũng được Khương Tịnh Kỳ nấu xong, anh nhìn bóng lưng cô đứng trong bếp, còn đeo tạp dề một người vợ đảm đang có, xinh đẹp có, công dung ngôn hạnh cái gì cũng đều rất hoàn hảo chỉ là cô không tin tưởng anh.
Gương mặt nghiêm nghị của anh nhìn cô, dựa vào tường khoanh tay lại nhìn cô chăm chú, lâu lâu lại nở nụ cười nhàn nhạt.
Khương Tịnh Kỳ nhìn anh xong lại dời mắt đi chổ khác, anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi xanh đen cùng với chiếc quần tây đen mà lại có thể cuốn hút như thế, cô không thể để anh dụ dỗ.
Anh bước lại vòng tay qua ôm cô từ phía sau lưng, cằm đặt lên vai cô, anh nhắm mắt hưởng thụ giọng nói lại vô cùng nhẹ nhàng “ Kỳ Nhi! Em nói xem, có được người vợ cái gì cũng tốt như em anh phải làm thế nào đây? Không thể để em rời xa anh, nên là em cũng đừng có mang ý định sẽ rời khỏi anh....”
“ Anh không ngại dùng biện pháp mạnh nếu như anh biết em có suy nghĩ đó đâu....Lăng Duật anh từng giết người, từng khiến người khác phá sản, từng chết đi sống lại tay cũng nhuộm đầy máu rồi nên em không yêu anh thì em cũng phải ở lại bên cạnh anh, cả đời này của em cũng đừng mong rời khỏi anh ”
Lời nói của anh vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Khương Tịnh Kỳ đứng hình, cô biết anh không phải tốt lành gì, nhưng nói hết cho cô nghe như vậy là đang đe doạ cô sao? Anh thật sự giết người rồi? Thật sự chẳng có gì khiến anh cảm thấy sợ hãi nữa sao?
Lăng Duật còn có thể tàn nhẫn nói ra những lời này để đe doạ cô, bắt cô bên cạnh anh, càng khiến cô muốn rời khỏi anh hơn.
“ Vậy sao? ” Khương Tịnh Kỳ khẽ lên tiếng, trông vô cùng thản nhiên không chút mảy may.
“ Ừm! Ăn cơm thôi, anh còn phải đến công ty ” Lăng Duật buông cô ra, anh bước đêna ghế ngồi, tùy tiện ngồi xuống.
Khương Tịnh Kỳ bưng một bát canh thịt băm ra, đặt giữa bàn ăn, sau đó mới cẩn thận ngồi xuống bên tay trái của anh, cô im lặng không nói, chỉ chăm chú ăn phần của mình.
Lăng Duật lại liên tục gắp thức ăn cho cô, khiến cô có chút khó chịu, vì cô ăn rất ít anh gắp nhiều như vậy cô biết khi nào ăn xong cơm trưa chứ, thật sự muốn mở miệng mắng anh quá đi.
“ Kỳ Nhi! Sau này hạn chế gặp Cao Bằng Khôn một chút, cậu ta không tốt như em nghĩ ” Lăng Duật lạnh giọng nói, anh chỉ muốn nói với cô như vậy thôi, vì sau này khả năng cao Cao Bằng Khôn sẽ gây nguy hiểm cho cô.
Khương Tịnh Kỳ ngẩn đầu đưa mắt nhìn lấy anh “ Anh cũng đâu có tốt lành gì, ít nhất cậu ấy còn chúc sinh nhật cho tôi ”.
Giờ này anh mới nhận ra, xem ra cô vẫn còn rất tức giận chuyện anh thất hứa, nhưng anh cũng đâu có muốn như vậy, cũng chẳng thể nói cho cô những chuyện đã xảy ra, nếu cô biết được chắc chắn sẽ lo lắng.
Lăng Duật dùng bữa trưa xong liền đến công ty, anh có hẹn với Tần Vũ Phong, lần này xem ra giải quyết từng người từng từng người một của Mộ Cẩn Phong anh thật sự cảm thấy nếu càng kéo dài tương lai sẽ bị lập lại mất. Chiếc BWM đậu lại trước Lăng Thị.
Tần Vũ Phong cũng đã đến đợi sẵn ở phòng làm việc của Lăng Duật.
“ Đến sớm như vậy sao? ” Lăng Duật bước vào giọng điệu nhàn nhạt không nóng không lạnh vang lên.
“ Cmn tôi bảo cậu đợi người của Tần Môn hộ tống về vậy mà mới 6 giờ sáng cậu đã về đến thành phố rồi ” Tần Vũ Phong có chút tức giận, cậu ta không phải tức giận vì chuyện Lăng Duật bỏ về không nói mà là Lăng Duật lại mạo hiểm trong khi vừa mới bị ám sát xong.
Lăng Duật ngồi xuống đối diện với Tần Vũ Phong đôi mắt đen láy chất chứa nhiều nguy hiểm, anh cầm lấy ly rượu vang nhấp một ngụm “ Cũng may là về sớm nếu để tin tức đó lan truyền rộng ra thì tôi chết chắc ”.
“ Còn biết sợ? ” Tần Vũ Phong nhếch mép nói.
“ Chuyện cậu điều tra sao rồi? ” Lăng Duật cười nhạt, anh lắc lư ly rượu rồi lên tiếng.
Tần Vũ Phong lấy ra một chiếc USB đặt xuống bàn, ở đây có toàn bộ dữ liệu mà Tần Môn tra ra được “ Cao Bằng Khôn bắt đầu thực hiện những bước đầu tiên rồi, tháng sau Mộ Cẩn Phong sẽ có chuyến về đây Thiên Long là người hộ tống, còn nữa chuyện tin tức chính là Trương Tuệ Minh cho người làm....”
“ Mẹ tôi nói, nếu muốn bảo vệ vợ cậu thì mang cô ấy đến Tần Môn mà học hỏi, dù sao dạo này vợ tôi em ấy cũng ở đó ”.
Lăng Duật rơi vào trầm tư, anh biết mẹ của Tần Vũ Phong chính là cao thủ, bắn súng giỏi, võ cũng giỏi chỉ thua kém chú Tần một chút, nếu để Tịnh Kỳ đến đó sẽ an toàn cho cô, dù sao dì Tần cũng không phải dạng tầm thường để cô đến đó sẽ cực khổ nhưng đổi lại cô sẽ tự bảo vệ được bản thân.
“ Cậu nói đúng, con đường chúng ta đi dù là Bạch Đạo hay Hắc Đạo đều có nhiều nguy hiểm, kẻ muốn giết tôi và cậu cũng không ít để người phụ nữ của mình bên cạnh chịu nguy hiểm cùng chỉ có thể là những tên bỉ ổi ” Anh mỉm cười nói với Tần Vũ Phong.
Anh ta nghe anh nói xong liền bật cười, con đường này không những nguy hiểm mà khả năng mất mạng cũng rất cao, bọn anh dù tính thế nào cũng không thể tính được chuyện Thiên Long đứng sau Mộ Cẩn Phong.
-
Cao Bằng Khôn ở bên kia vốn không muốn bỏ qua cho Khương Tịnh Kỳ, dù cho anh ta cảm thấy cô có chút đáng thương vì cô là người không liên quan, nhưng cái sai ở đây lại là người phụ nữ mà Lăng Duật yêu nên anh ta bắt buộc phải dùng đến cô.
Anh ta lấy điện thoại gọi cho Khương Tịnh Kỳ.
Đổ chuông một lúc cô mới nhấc máy, giọng nói vô cùng êm tai “ Alo Bằng Khôn có chuyện gì sao? ”.
“ Tối nay cậu có rảnh không? Tôi vừa mới biết được một chổ bán đồ ăn rất ngon sẽ sang chở cậu đi ” Cao Bằng Khôn khôi phục lại dáng vẻ thường ngày mà cậu ta đối diện với Tịnh Kỳ.
“ Ừm cũng được dù sao tôi cũng định ra ngoài mua một ít sách ” Khương Tịnh Kỳ ở đầu dây bên kia có chút do dự nhưng cũng đồng ý, vì Cao Bằng Khôn dường như cậu ta đối với cô rất tốt.
Lúc nào cậu ta cũng điều ở bên cạnh cô.
Nhưng Khương Tịnh Kỳ quá đơn thuần, cô làm sao biết được đằng sau những việc đó lại là một Cao Bằng Khôn mưu mô luôn muốn đẩy cô vào miệng cọp, luôn muốn giết chết cô vì lợi ích của bản thân anh ta.
Cao Bằng Khôn dựa vào sofa nhìn chiếc điện thoại mỉm cười nham hiểm, nhiệm vụ của anh ta quá đơn giản, chưa kể bài báo tối qua đã có thể giúp anh ta một phần rất lớn, làm xong chuyện lần này Trương Tuệ Minh nhất định sẽ là của anh ta.
Nụ cười vô cùng nham hiểm, nhưng ngay cả cậu ta cũng không biết được, sâu thẩm bên trong lòng cậu ta mầm móng mang tên Khương Tịnh Kỳ đang sinh sôi từng ngày một còn hơn cả Trương Tuệ Minh.
Khương Tịnh Kỳ chọn một chiếc áo len ôm cơ thể tay dài cổ lọ, cùng với chiếc quần jean ống xuông đóng thùng bên ngoài khoác lên chiếc áo khoác dày dạng vest dài đến gối, trông vô cùng vô cùng kính đáo.
Hôm nay cô muốn đi mua sách, Khương Tịnh Kỳ có một niềm đam mê với sách, đặc biệt là sách xuất bản lâu đời của các nhà bác học nổi tiếng cô lại càng thích hơn.
Đúng 5 giờ chiều Cao Bằng Khôn đã lái xe đợi cô trước cửa, Khương Tịnh Kỳ xoay đầu nói với quản gia trong nhà, nếu không nói Lăng Duật về anh ấy sẽ lại nổi trận lôi đình mất.
“ Quản Gia! Con đến nhà sách với bạn một lát sẽ quay về ”
Quản gia nhìn cô khẽ gật đầu “ Thiếu Phu Nhân cứ đi đi ”.
Cô bước ra ngoài ngồi vào ghế phụ trong xe, chiếc xe từ từ lăng bánh, ánh mắt quản gia dõi theo chiếc xe đó, liền âm thầm lấy điện thoại gọi cho Lăng Duật vì cảm thấy có chuyện bất an.
Hai người họ đi đến một con phố nhỏ, ở đây đúng là có quán ăn mới được mở, nhìn trông khá đông khách, còn có người đứng đợi mua mang về nhà, cô cùng Cao Bằng Khôn bước vào bên trong cũng may là anh ta đã đặt bàn trước.
“ Kỳ Kỳ! Những món ở đây nghe nói đều rất ngon đó ” Cao Bằng Khôn nhìn gương mặt nhỏ nhắn, trông có chút tâm trạng không mấy vui vẻ.
Khương Tịnh Kỳ nâng mắt nhìn cậu ta “ Thật sao? ” cô không những thích sách, mà còn thích đồ ăn ngon nữa, ước mơ của cô chính là được thử tất cả các món ngon trên thế giới này.
Cao Bằng Khôn gật đầu, đột nhiên điện thoại cậu ta trên bàn vang lên, cánh tay của cậu ta vô cùng nhanh đã chụp lấy điện thoại, khiến Khương Tịnh Kỳ có chút bất ngờ, mắt quét ngang chỉ nhìn được một chữ Trương.
“ Cậu gọi món đi, tớ ra ngoài nghe điện thoại một chút ” Cao Bằng Khôn đứng dậy nói cầm theo điện thoại mà ra ngoài.
Cô cũng chẳng chút nghi ngờ gì mà ngồi đợi.
Cao Bằng Khôn đứng ở một góc khuất bên ngoài quán ăn, quán ăn này là của một người quen của anh ta, nên anh ta rất rõ đường đi nước bước của quán này.
“ Alo em nghe đây ” Cao Bằng Khôn vô cùng nhẹ nhàng kèm theo sự yêu chiều của anh ta dành cho Trương Tuệ Minh.
Đầu dây bên kia là giọng của Trương Tuệ Minh có chút bực tức nói “ Cậu đi ăn với Khương Tịnh Kỳ? ” cô ta vốn không thích chuyện người thích mình lại đi cùng Tịnh Kỳ.
“ Ừm! Là vì kế hoạch, chị nói xem nếu em đưa cô ta lên giường sau đó Lăng Duật đến thì có phải sẽ có kịch hay để xem không? Lúc đó chị không cần tốn công loại bỏ Khương Tịnh Kỳ nữa ” Cao Bằng Khôn đút một tay vào túi quần, ánh mắt vô cùng nham hiểm nhìn xa xăm.
Trương Tuệ Minh liền nhanh chóng đáp lại cậu ta “ Nếu cậu phải lòng cô ta đời này cũng đừng mong tôi cho cậu cơ hội ”.
Cao Bằng Khôn nhếch mép, nụ cười mang theo bao nhiêu sự tính toán “ Chị nói xem cô ta, một chút cũng không bằng chị, ba vòng đã không bằng chị, thì làm sao kinh nghiệm lên giường qua được chị chứ, em chỉ thích loại người như chị chỉ một mình chị ” anh ta cũng không phải chưa từng thử qua loại phụ nữ chỉ là anh ta thích loại như Trương Tuệ Minh.
Kinh nghiệm có lại còn vô cùng trưởng thành dám nghĩ dám làm.
Nhưng cậu ta thật sự hôm nay ra đường không coi ngày rồi, một lực đạp từ phía sau lưng đạp tới khiến anh ta choáng váng nhào ra phía trước, Cao Bằng Khôn vội tắt máy giữ thăng bằng quay đầu lại nhìn người đã đạp mình.
Gương mặt của Lăng Duật lúc này chẳng khác gì quỷ satan, vốn dĩ anh đến đây mang cô về, lại vô tình nghe tên rác rưởi này nói chuyện về cô, cậu ta thật sự muốn chia rẻ anh và Tịnh Kỳ như vậy, miệng còn không ngừng nói ra những lời vô cùng khó nghe.
Lăng Duật ánh mắt như viên đạn muốn ghim vào người cậu ta, anh nhanh chân tiến lại gần vung thêm một nắm đấm vào mặt anh ta khiến anh ta lần nữa đứng không vững.
“ Thằng chó, mày dám có ý định động vào người phụ nữ của tao, tao nhất định không bỏ qua cho mày ” Lăng Duật nhìn cậu ta lời nói mang nhiều khí lạnh khiến Cao Bằng Khôn có chút rùng minhg.
“ Lăng Tổng! Người phụ nữ của anh không sớm thì muộn cũng sẽ bỏ mạng vì anh ” Cao Bằng Khôn nhếch mép lau đi vệt máu trên khoé miệng.
Lăng Duật nắm lấy cổ áo cậu ta “ Một thằng nhóc mới lớn như mày vốn chẳng thể biết được sự tàn nhẫn của cuộc sống thì tốt nhất đừng động vào cô ấy, nếu không ngay cả Mộ Cẩn Phong cũng không cứu nổi mày ”
Nhưng Cao Bằng Khôn làm sao chịu thua anh được cậu ta mỉm cười, ánh mắt đột nhiên loé lên khi nhìn thấy Khương Tịnh Kỳ từ bên trong bước ra.
“ Tôi đây thích động đấy, tôi thật sự tò mò nếu người phụ nữ của anh ở dưới thân tôi rên rỉ thì sẽ thế nào nhỉ? Lăng Tổng! ” Cao Bằng Khôn lên tiếng khiêu khích sự nhẫn nại của anh.
Ánh mắt của Lăng Duật đột nhiên đỏ chót, tức giận đến mức muốn giết chết Cao Bằng Khôn, anh không ngừng vung nắm đấm vào mặt của anh ta, thẳng chân đá anh ta ra một cái rút súng chỉa thẳng vào đầu Cao Bằng Khôn.
Nhưng Khương Tịnh Kỳ đứng đơ người chứng kiến một màng cô không khỏi rung rẩy khi nhìn thấy Lăng Duật tận tay đánh Cao Bằng Khôn đến mức chết đi sống lại, bây giờ còn rút súng chỉa vào Cao Bằng Khôn.
“ Lăng Duật! Anh mau dừng lại ” Cô hét lớn rồi chạy đến chắn trước mặt Cao Bằng Khôn đưa mắt chán ghét nhìn anh.
Lăng Duật có chút sững sờ khi nhìn thấy cô nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét như vậy, khiến cả thân anh cứng đờ không thể động đậy.
“ Anh làm cái gì vậy? Sao lại đánh người khác đến mức này chứ, Lăng Duật anh rốt cuộc có còn là con người nữa không? ” Khương Tịnh Kỳ lúc này dù là không biết chuyện gì nhưng nhìn những thương tích của Cao Bằng Khôn mà không khỏi tức giận lớn tiếng nhìn anh quát.
Anh nhếch mép nhìn cô, nở một nụ cười nhạt, giọng không nóng cũng chẳng lạnh cứ bình bình mà nói “ Nếu em ra trễ một chút thì tôi không đánh cậu ta đâu mà là bắn chết loại rác rưởi như cậu ta đấy ”.
“ Khương Tịnh Kỳ rốt cuộc em còn phân biệt được đúng sai hay không? Lại đi cùng cậu ta nếu anh không có ở đây thì mọi chuyện sẽ ra sao hả? ” Lăng Duật lúc này cũng tức giận không kém vì cô không chịu nghe những gì anh đã cảnh cáo.
Ánh mắt của cô vô cùng chán ghét anh, cô thật sự không hiểu nổi rốt cuộc là anh đang nghĩ cái gì, Cao Bằng Khôn chẳng làm gì sai, cũng chẳng tổn hại gì đến cô cả.
“ Anh đừng có vô lý như vậy, cậu ấy chẳng làm gì cả là do anh muốn đánh người vô cớ ” Khương Tịnh Kỳ nhìn anh lửa giận trong người vẫn chưa nguôi.
Lăng Duật cười khổ, anh buông khẩu súng xuống, ánh mắt mang sự thất vọng nhìn cô chăm chú, cô cho là anh vô lý, vô cớ đánh người khác thì cứ xem là vậy gì, anh cũng chẳng còn lời nào để giải thích cả.
“ Cao Bằng Khôn như những gì tao đã nói tốt nhất mày đừng để tao giết chết mày ” Lăng Duật nói xong liền lướt ngang người cô.
Anh lạnh lùng đến mức không muốn nhìn lấy cô, anh thật sự không còn gì để nói nữa rồi, cô không tin anh thì chỉ còn cách để cô tự mình nhìn thấy tự mình chứng kiến hết tất cả.
Không đón cô về, anh đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên vô nghĩa đến lạ thường.
Khương Tịnh Kỳ xoay người nhìn Cao Bằng Khôn, cô khẽ đưa tay chạm vào cậu ta, lịch sự nhìn cậu ta với vẻ mặt áy náy “ Xin lỗi cậu! Điều tại tôi mà cậu mới thế này ”.
“ Không sao đâu! Là do anh ấy hiểu lầm thôi ” Cao Bằng Khôn nặng ra một nụ cười gượng nhìn Khương Tịnh Kỳ đầy áy náy nhìn cậu ta.
Khương Tịnh Kỳ đưa Cao Bằng Khôn đến bệnh viện về thì cũng đã trễ, cô vào nhà cả căng nhà hôm nay tối om, khi nãy bước vào cũng chẳng thấy xe anh vậy là Lăng Duật chưa về.
Cô mệt mỏi về phòng thay ra chiếc váy ngủ, cô nhớ lại ánh mắt thất vọng của Lăng Duật nhìn cô, sau đó anh lạnh lùng lướt qua cô một cách vô tình cũng chẳng quay đầu lại mà dứt khoát lái xe rời đi.