Khương Tịnh Kỳ không hề tiêu tiền của Lăng Duật, tiền cô tiêu đều là cô tự đi làm thêm mà có. Vì cô ngoan ngoãn, vì cô lương thiện nên bà chủ của tiệm hoa rất thích cô, cô rất chăm chỉ thậm chí cô cắm hoa cũng rất đẹp.
Buổi trưa cô sẽ đến tiệm hoa làm đến tận chiều tối mới về. Hôm nay cô tan tầm sớm một chút, cô nhìn thấy cậu bé nhỏ đứng khóc một mình, Khương Tịnh Kỳ chậm rãi bước đến.
“ Bé nhỏ sao em lại khóc ” Cô ngồi xổm xuống trước mặt câu bé ân cần hỏi.
Cậu bé nhìn cô hai mắt long lanh hồn nhiên “ Em...em bị lạc mất ba rồi ” giọng nói cậu bé vô cùng trong trẻo.
Cô cũng không biết thế nào cô lấy trong túi ra một viên kẹo, cô đưa cho cậu bé rồi dịu dàng nói “ Ngoan! Em đừng khóc chị cùng em đợi ba đến được không? ” cậu bé nhỏ nghe cô nói thì gật đầu.
Cậu bé cùng cô đứng đợi trước sảnh khu vui chơi gần đó, Khương Tịnh Kỳ đột nhiên nhớ đến ba mình, cô nhất định phải mang ông khỏi đó, cô nhất định phải tìm ra bằng chứng, nếu không Lăng Duật sẽ không bao giờ buông tha cho ba cô.
Đằng xa người đàn ông gương mặt lấm lem, hiện lên sự lo lắng và sợ hãi, ông ấy chạy nhanh về phía của cô. Cậu bé nhỏ trong tay cô đột nhiên cất tiếng gọi “ Papa ” người đàn ông đó nhìn thấy cậu bé vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Ông ôm chầm lấy cậu bé vào lòng “ Bảo Bảo! Không phải ba dặn là đừng đi xa quá rồi sao? ”
“ Papa! Bảo bảo xin lỗi, sau này sẽ không như thế nữa ” Cậu bé ngoan ngoãn, giọng nói trong trẻo nói với người đàn ông.
Ông ấy gật đầu, sau đó mới ngẩn đầu nhìn cô “ Cảm ơn cô nhé ”.
Khương Tịnh Kỳ mỉm cười, cô gật đầu “ Không sao ạ! Sau này chú cẩn thận một chút nhé ”.
“ Nhóc con! Chị đi trước nhé ” Cô véo má của cậu bé một cái nhẹ.
Hai tay đút túi áo khoác rồi rời đi, cô nhìn người đàn ông đó ôm lấy cậu bé vẻ mặt lo lắng. Cô liền nhớ đến ba mình, ông luôn yêu thương cô, những điều tốt đẹp nhất đều dành cho cô, vậy mà cô lại không thể giúp ít gì được cho ông.
Chiếc BMW phía xa, người đàn ông bên trong ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô. Lăng Duật từ đầu đến cuối điều nhìn thấy Tịnh Kỳ. Hành động dịu dàng đó của cô khiến anh có chút thất thần.
Cô rời đi thì chiếc BMW cũng lăng bánh rời khỏi đó. Khương Tịnh Kỳ trở về nhà, cô đoán không lầm rằng hắn vẫn chưa về, cô về phòng tắm rửa thay đồ, cô không muốn chạm phải mặt hắn nên qua phòng khác ngủ.
Đến tận mười hai giờ khuya Lăng Duật mới về đến, trên người hắn còn loáng thoáng mùi rượu, hắn mở cửa ra nhìn thấy căn phòng trống trơn liền bừng tỉnh. Bình thường Tịnh Kỳ sẽ về trước hắn mà, chẳng lẽ giờ này cô vẫn chưa về sao?
Hắn vừa quay đầu lại muốn ra tìm cô, thì thấy cô từ dưới lầu cầm lấy ly trà gừng bước đến chỗ của hắn đang đứng. Gương mặt của cô vẫn vậy không thay đổi, vẫn dịu dàng ôn nhu với hắn.
“ Anh uống một chút, nếu không sáng thức sẽ rất đau đầu ” Khương Tịnh Kỳ cầm lấy bàn tay của hắn, đặt ly trà gừng vào.
Cô quay đầu trở về phòng mình, cô vừa quay đầu thì phía sau lưng truyền đến tiếng ly vỡ còn có giọng nói đầy lạnh lẽo của hắn.
“ Cô nghĩ cô làm thế này thì tôi sẽ động lòng với cô sao? ” Lăng Duật sẽ không bao giờ quên chuyện đó, trong lòng hắn hận ba của cô đến tận xương tủy.
Khương Tịnh Kỳ nhìn hắn, cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười “ Em không hi vọng anh sẽ động lòng với em, vì em không có ý định ở bên cạnh anh cả đời ” cô nói rồi quay lưng bước về phòng mình.
Lăng Duật nghe cô nói xong liền thừ người ra, cô không có ý định bên hắn cả đời sao? Cô thật sự hi vọng hắn đừng động lòng sao? Hắn liên tục lắc đầu, không đâu cô có chết cũng phải ở bên cạnh hắn, hắn sẽ không buông tha cho cô đâu.
Hắn quay về phòng tắm rửa xong liền đi thẳng sang phòng của cô mà tìm người. Khương Tịnh Kỳ yên tĩnh nằm trên giường, nhìn cô vô cùng thoải mái, gương mặt cũng nhẹ nhõm hơn.
Hắn cẩn tận lên giường vòng tay qua ôm lấy cô, hít lấy mùi hương quen thuộc của cô. Hắn ôm lấy cô trong lòng mình “ Tịnh Kỳ! Em không được rời xa tôi, em phải ở bên cạnh tôi cả đời để trả nợ ”.
Thật ra hắn không thể tưởng tượng được nếu Khương Tịnh Kỳ rời khỏi hắn, hắn sẽ thế nào, hắn đã quen có cô bên cạnh, quen có cô ở nhà đợi cơm. Nhưng hắn lại không thể nào quên được vụ tai nạn khiến hắn mất đi cả ba lẫn mẹ.
Nghĩ đến đó đột nhiên Lăng Duật buông tay ra, anh không ôm lấy cô nữa, mà đứng dậy đi về phòng. Anh nhất định không động lòng, anh nhất định khiến họ sống không bằng chết.
Lăng Duật đã cho người điều tra rất nhiều lần, nhưng nó chỉ có một đáp án. Trong mắt hắn ba Khương Tịnh Kỳ chính là bung thủ giết chet ba mẹ hắn, hắn làm sao để bọn bọ yên ổn chứ.
Hắn rời đi Khương Tịnh Kỳ mới chậm rãi mở mi mắt, cô nghe những lời hắn nói chứ, hân vốn dĩ không hề có tình cảm của cô. Cô cũng thừa biết hắn chỉ là muốn để cô bên cạnh hắn mà hành hạ cô.