Chương 148: Không cần em khoa tay múa chân!.
Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, Tiêu Bảo Lộc chọc tay vào má cô: “Thân mến, người ta thích người như chị đó.” Anh ta vứt cho cô một ánh mắt quyến rũ rồi xoay người rời đi.
Tô Phương Dung rùng mình một cái, nhớ tới thái độ vừa rồi của Tiêu Bảo Lộc, cả người liền khó chịu.
“Tôi nghĩ vị tổng giám đốc này… Nhất định là có hứng thú với cô rồi!” Phú Quý đứng một bên cười hai tiếng, nói với giọng điệu chắc chắn.
Tô Phương Dung than thở: “Cậu ta mới chỉ là đứa trẻ, có thể có ý gì được?”
“Chậc chậc…” Phú Quý bất đắc dĩ lắc đầu, không nghe lời các chị thì có hại ngay trước mắt.
Buổi chiều, Ngọc Vân lái xe tới đón Tô Phương Dung và Tiêu Bảo Lộc.
Ba người ở trên xe im lặng không nói gì, Tô Phương Dung nhìn ra ngoài cửa sổ, di động rung lên từng hồi.
Cô nhận cuộc gọi: “A lô…”
“Tô Phương Dung, em đang ở đâu?” Tần Lệ Phong lạnh lùng hỏi.
Tô Phương Dung sờ mũi: “Em đang ở trên xe của Ngọc Vân.”
Nghe nói như thế, Tần Lệ Phong nhướng mày: “Không phải anh nói em không được tiếp xúc với cô ta nữa à?”
“Chỉ là…” Tô Phương Dung nhìn Ngọc Vân ngồi ở ghế nái: “Thịnh tình không thể chối từ.”
“Mấy người chuẩn bị đi đâu vậy?”
Tô Phương Dung ngước mắt: “Ngọc Vân, chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Vịnh Cá Heo.”
“À.” Tô Phương Dung gật đầu: “Vịnh Cá Heo ạ.” Cô nhỏ giọng nói với đầu bên kia.
Tần Lệ Phong rũ mắt: “Ừm, anh cúp máy đây.”
Còn chưa chờ Tô Phương Dung trả lời, điện thoại đã truyền đến tiếng tút tút, Tô Phương Dung biết người này lại tức giận rồi.
“Chậc chậc…” Tiêu Bảo Lộc tấm tắc lên tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn Tô Phương Dung một cái: “Chị dâu, anh trai tôi quản chị chặt như vậy à?” Anh ta không gọi tên cô mà cố ý nói như vậy.
Tô Phương Dung đỏ mặt, lườm anh ta một cái: “Anh ấy chỉ là không có ai nấu cơm cho thôi.” Cô tùy tiện tìm lý do gạt chuyện này sang một bên.
Tay Ngọc Vân nắm chặt thành nắm đấm, giả bộ như không để tâm đến: “Tôi cũng hiểu Lệ Phong rất để ý đến cô, làm cho tôi tưởng anh ấy muốn ăn thịt cô luôn ấy.”
Tô Phương Dung xấu hổ cười, véo đùi Tiêu Bảo Lộc, ai mượn cậu nói nhiều.
Tiêu Bảo Lộc giang hai tay, vẻ mặt vô tội.
Ba người nhanh chóng đi đến nơi.
Du thuyền đã đậu ở bờ biển, Tiêu Bảo Lộc liếc mắt nhìn: “Cô Ngọc Vân thật sự rất biết hưởng thụ cuộc sống.”
Ngọc Vân nhìn qua, biết anh ta ngầm trào phúng mình, lập tức trả lời lại: “Không so được với cậu hai nhà họ Tiêu.”
Tiêu Bảo Lộc nhún vai, anh ta cũng chỉ ngẫu nhiên nghe nhắc đến, năm đó Ngọc Vân rời khỏi Tần Lệ Phong là bởi vì có gã trùm bất động sản muốn bao nuôi cô ta.
Mà lúc đó công ty J.L không có quy mô như hiện tại, cho nên Ngọc Vân cũng không do dự chút nào mà bỏ anh trai anh ta ngay lập tức.
Anh ta cảm thấy không sao cả, nhưng thấy dáng vẻ diễu võ dương oai của người phụ nữ này thì lại thấy khó chịu.
Ba người đi lên du thuyền, du thuyền nhanh chóng chạy ra biển.
Ngọc Vân dạy Tô Phương Dung bước đi đơn giản, sau đó thúc giục cô đổi đồ lặn để xuống nước, Tô Phương Dung từ chối nửa ngày nhưng vẫn không chịu nổi Ngọc Vân mãi năn nỉ, cô chỉ có thể chậm rãi thay đồ.
Cô bước đi một cách không thoải mái, Tiêu Bảo Lộc đang ở ngoài chờ hai người bọn họ.
Tô Phương Dung gượng cười, khác với việc không thích ứng được của cô, Tiêu Bảo Lộc nhảy xuống nước như một con cá heo, bơi lộ tự do dưới mặt biển lấp lánh, thỉnh thoảng anh ta còn trồi lên khỏi mặt biển rồi giơ hai ngón tay về phía Tô Phương Dung.
Nhìn mặt biển sâu không thấy đáy, Tô Phương Dung sợ tới mức lùi về sau hai bước.
Ngọc Vân nhìn thấy cô như vậy, ánh mắt hơi tối lại, cô ta đá một chân lên người Tô Phương Dung.
Sau lưng bị lực đẩy tác động, làm cho Tô Phương Dung ngã thẳng xuống.
“Á…” Cô nhỏ giọng kêu lên, hai tay không ngừng đong đưa.
Lúc cô nghĩ mình sẽ phải chìm xuống nước, một đôi tay bỗng nhiên xuất hiện giữ cô lại.
Trong lòng cô thoáng run sợ, nhìn thấy Tiêu Bảo Lộc ôm lấy mình, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Vân.
Ngọc Vân làm bộ như không có việc gì, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi Phương Dung, tôi bị trượt chân.”
Bởi vì đang đội mũ không thấm nước, Tô Phương Dung không nói được, chỉ có thể khoát tay ra hiệu.
Tiêu Bảo Lộc vỗ vai Tô Phương Dung, kéo cô lên du thuyền, anh kéo mũ xuống, liếc nhìn Ngọc Vân một cái, trong ánh mắt có ý cảnh cáo: “Thả dây an toàn xuống.”
Ngọc Vân gật đầu: “Đương nhiên tôi biết.”
Tô Phương Dung vỗ ngực, vẫn có chút không quen.
“Chị dâu thả lỏng chút, đi theo tôi.” Anh ta đội mũ lại, sau đó nhảy xuống biển lần nữa.
Tô Phương Dung hít sâu một hơi, bơi theo anh ta.
Bởi vì có Tiêu Bảo Lộc dẫn dắt, Tô Phương Dung nhanh chóng tìm được cách hoạt được dưới nước.
Tiêu Bảo Lộc ham chơi, anh ta giữ chặt tay cô, kéo cô xuống sâu hơn.
Tô Phương Dung sửng sốt, vội vàng xin tha, cảm thấy độ sâu này đã là cực hạn với cô rồi.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với thế giới dưới biển như vậy, có bầy cá không ngừng bơi lội ở bên người cô, cảm cảm thấy rất mới lạ, khẽ chạm ngón tay vào chúng.
Bầy cá vì bị cô đụng vào mà lập tức tản ra, sau đó tụ lại ở cách đó không xa.
Bên dưới là san hô nhiều màu sắc, tất cả đều mới lạ thú vị.
Ngọc Vân bơi ở chỗ cách cô không xa, cô ta liếc nhìn lên, nhìn thấy Tiêu Bảo Lộ đã lặn xuống nơi khác.
Cô ta bơi đến gần cô, giữ chặt lấy tay cô rồi chỉ xuống đáy biển.
Tô Phương Dung không hiểu bèn nhìn lại cô ta, chỉ thấy Ngọc Vân lôi cô xuống tầng biển sâu hơn…
Xung quanh bắt đầu thay đổi, những con cá ngựa ba màu kết thành bầy đuổi theo hai người, đỏ vàng rất sôi động.
Cô quan sát xung quanh, cũng không phát hiện đã càng lặn càng sâu, bỗng nhiên tim đập nhanh hơn, Tô Phương Dung ngẩn ra, tay ôm ngực, Ngọc Vân đã sớm bơi đi chỗ khác.
Cô kinh ngạc nhìn bốn phía, cảm thấy hô hấp dần khó khăn…
Tiêu Bảo Lộc nhàm chán bơi xung quanh, nhận thấy có bóng đen đang chìm xuống nhanh chóng, anh ta trợn to mắt, nhận ra đó là Tô Phương Dung.
Anh ta thật sự lơ là, chỉ lo chính mình đi chơi.
Anh ta bơi qua đón được Tô Phương Dung, nhất thời không thích ứng, cả hai đều chìm xuống mấy mét, sau đó nhanh chóng bơi ổn lại, anh ta ôm Tô Phương Dung bơi về phía thượng nguồn.
Chẳng bao lâu sau, họ bơi đến vùng biển nông và dùng dây an toàn để leo lên. Anh ta biết hiện tại mình không thể hoảng loạn được.
Không bao lâu, bọn họ trồi lên mặt biển, Ngọc Vân đã ngồi trên du thuyền.
Dường như cô ta không ngờ rằng Tiêu Bảo Lộc lại cứu được Tô Phương Dung, ánh mắt hiện cô ta lên cảm xúc hỗn loạn.
Tiêu Bảo Lộc ôm Tô Phương Dung lên thuyền, cũng không có thừa tinh lực đi quản Ngọc Vân.
Anh ta đẩy đồ lặn của Tô Phương Dung ra, nhìn thấy sắc mặt Tô Phương Dung trắng bệch, hô hấp yếu ớt.
Anh ta cắn răng, hai tay run rẩy không ngừng, đều cho mình, nếu không thì Tô Phương Dung đã không xảy ra chuyện gì.
Anh ta tát vào mặt mình một cái, lại hung hăng liếc nhìn Ngọc Vân ngồi một bên: “Là cô đúng không?”
Ngọc Vân ra vẻ trấn định: “Anh nói cái gì?”
“Nếu chị ấy có việc gì, người đầu tiên tôi không bỏ qua chính là cô.” Tiêu Bảo Lộc cũng không tốn võ mồm với cô ta.
Anh ta đặt mặt nạ dưỡng khí lên mặt cô, liều mạng ấn lên ngực cô.
Một giây, hai giây, ba mươi giây…
Tô Phương Dung vẫn không có phản ứng như trước, Tiêu Bảo Lộc run rẩy đặt ngón tay lên cổ cô.
May mắn nơi đó vẫn còn rung động, anh ta hét về phía Ngọc Vân: “Túi cấp cứu đâu!”
Ngọc Vân ngẩn ra: “Trên du thuyền không có túi cấp cứu.” Cô ta thản nhiên nói.
Tiêu Bảo Lộc nắm chặt tay, đôi mắt đỏ hoe, gân xanh trên trán như sắp nổ tung.
“Khụ…” Một tiếng ho rất nhỏ truyền đến, dập tắt lửa giận của anh ta.
Anh ta cúi đầu, Tô Phương Dung nắm lấy tay anh ta, cô đã có chút ý thức.
“Tô Phương Dung…” Anh ta sửng sốt, vội vàng nâng cô dậy.
Tô Phương Dung ấn mặt nạ dưỡng khí, liều mạng hít thở vài cái mới ổn định lại.
“Thế nào rồi?” Tiêu Bảo Lộc run rẩy hỏi.
Tô Phương Dung lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, cô đã không còn sức lực để nói nữa.
“Phương Dung, có chuyện gì vậy?” Ngọc Vân cắn răng, thế mà lại để cô ta tránh thoát được một kiếp.
Mí mắt Tô Phương Dung hơi vén lên, đại nạn không chết, cô thật sự không còn sức lực.
Tiêu Bảo Lộc ôm cô lên, hiển nhiên không có phép Ngọc Vân tới gần: “Cập bờ đi.” Anh ta lạnh lùng nói.
Ngọc Vân mím môi, không thể phản bác, chỉ có thể nghe lời anh ta, cho du thuyền vào bờ.
Ba người vừa mới lên bờ đã nhìn thấy một chiếc Maybach dừng cách đó không xa.
Tần Lệ Phong đi tới, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Tô Phương Dung đang được Tiêu Bảo Lộc ôm vào ngực.
Anh nhíu mày, đi đến gần ba người.
“Sao lại thế này?” Giọng anh hơi nghẹn lại, lắng nghe cẩn thận sẽ phát hiện ra có sự khẩn trương bên trong.
Tô Phương Dung hơi mở mắt, tìm thấy được đường sống trong chỗ chết, còn có thể nhìn thấy anh, cũng không biết có phải ông trời thương hại hay không.
Cô vươn tay về phía anh, mặt Tiêu Bảo Lộc tối sầm lại, chỉ có thể đưa cô cho Tần Lệ Phong.
Tần Lệ Phong vươn tay ôm cô, ánh mắt âm trầm nhìn hai người.
Tiêu Bảo Lộc đương nhiên sẽ không hại cô, vậy người duy nhất có thể lại cô chính là…
Anh nhìn Ngọc Vân chằm chằm: “Cô có ý gì?”
Ngọc Vân cắn môi: “Anh cứ nhận định là tôi như vậy?”
“Trừ cô ra, tôi không nghĩ được người thứ hai.”
Tần Lệ Phong hừ lạnh một tiếng, cũng không nói lý với cô ta mà ôm Tô Phương Dung lên xe luôn.
Vẻ mặt Tô Phương Dung mệt mỏi, cả người không có sức lực.
“Đáng đời mà.” Anh kìm nén lửa giận, lên tiếng mắt.
Tô Phương Dung tủi thân nhíu mày, cười nói: “Em đã nghĩ rằng em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.”
“Không phải anh đã nói em ít tiếp xúc với cô ta chút đi rồi à?”
“Em nghĩ trước mặt nhiều người thì cô ta sẽ không làm càn như vậy.”
“Kết quả thì sao?”
“Là em đánh giá thấp cô ta rồi.” Tô Phương Dung cười: “Vừa rồi em thật sự nghĩ mình không sống được nữa.”
“Đó là tốt nhất.” Anh cau mày lẩm bẩm.
Tô Phương Dung ho nhẹ một tiếng, đưa tay lên vuốt ve lông mày của anh: “Anh đừng cau mày, nhìn rất xấu.” Cô nửa đùa nửa thật nói.
Hô hấp Tần Lệ Phong cứng lại, cực kỳ chán ghét dáng vẻ bệnh tật này của cô.
Anh dừng xe ở xen đường, gạt tay cô ta: “Rốt cuộc em nghĩ cái gì?” Anh trách mắng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!