Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hôn Nhân Hờ Với Người Chồng Phúc Hắc

Chương 454 Bị lợi dụng rồi.

Sau một hồi mò mẫm, Lạc Cẩn Thi dường như mơ hồ nhận thấy điều gì.
Cô lập tức ngẩng đầu lên, mới nhận ra đó là Cư Hàn Lâm, anh vẫn đang ngủ say, nhưng sắc mặt lại rất trầm mặc, giống như một cậu bé đang ngủ, nhưng lông mày khẽ cau lại .Lạc Cẩn Thi biết rằng anh ngủ không thoải mái.
Lạc Cẩn Thi nhẹ nhàng quay đầu, nhanh chóng rời khỏi vòng tay ôm của Cư Hàn Lâm, cô cảm thấy mặt mình đỏ bừng.
Cô nằm ở bên giường không dám nhúc nhích, hai chân bắt chéo, chỉ cảm thấy đầu gối đau nhức.
Lúc này, Cư Hàn Lâm đột nhiên tỉnh lại, anh nhìn Lạc Cẩn Thi một cái, đột nhiên bật cười.
Lúc này anh giống như một đứa trẻ ngây thơ, Lạc Cẩn Thi sửng sốt, cô chưa từng thấy anh khó hiểu như vậy.
Nhưng Cư Hàn Lâm đã đứng thẳng dậy xoa đầu cô: “Sao vậy …”
Lạc Cẩn Thi hoảng hốt quay lại có chút xấu hổ, cúi gằm mặt.
Thật là xấu hổ, ban nãy cô đã làm gì? Sao lại gối đầu lên ngực anh mà ngủ? Rõ ràng cô nhớ mình chỉ ngủ thiếp đi thôi mà.
Thật đúng là mất mặt, không muốn sống nữa, thật không muốn sống nữa. Đã thế này thì sao còn mặt mũi mà đuổi người ta ra ngoài, chỉ e là người ta những mong rời khỏi đây lắm rồi, cô như thế là lợi dụng người ta rồi còn đâu.
Nhìn thấy Lạc Cẩn Thi lúng túng, Cư Hàn Lâm chỉ cười.
Anh đứng dậy, xoay người bước ra ngoài.
Ngoài cửa sổ có một chiếc lá rơi, gió thổi chiếc là vào tấm kính cửa sổ rồi chợt rơi xuốn. Xa xăm một đàn chim bay ngang qua với bộ lông trắng muốt, giọng hót lanh lảnh, ngọt ngào như những chiếc chuông bạc va vào nhau.
Ánh mặt trời chói chang chiếu xuyên qua lớp kính chiếu vào, căn phòng được chiếu sáng rực rỡ, mọi thứ thật đẹp, dường như mây mù ngày hôm qua không còn nữa.
Một con chim vô danh đậu trên tấm kính, đang chải lông, chiếc mỏ nhọn của nó có một vết đỏ, trông thật tuyệt.
Cư Hàn Lâm nhìn khuôn mặt ửng hồng của Lạc Cẩn Thi, không biết cô đang nghĩ gì, liền mỉm cười không thèm để ý.
Một lúc sau, Lạc Cẩn Thi xoay người, lẳng lặng vén chăn bông lên, cô đang đi chân trần, trước mặt đột nhiên có một đôi dép lê đặt lên, cô sửng sốt.
“Đi dép lê xuống, không được đi chân trần trên sàn, sẽ bị cảm …”
Lạc Cẩn Thi phải thừa nhận rằng khi Cư Hàn Lâm trở nên dịu dàng, thật sự giống một con sói hoang có thể thuần hóa, huống hồ cô là một cô gái. Nghĩ như thế, lòng cô cũng ngẫm ra nhiều điều.
Lạc Cẩn Thi mơ mơ màng màng, từ trên giường ngồi dậy, mang dép lê đi rất chậm về phía cửa, đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn Cư Hàn Lâm. Sau vài ngày thân thiết, Lạc Cẩn Thi đã có một tình cảm khó tả dành cho anh, sự phản kháng dường như xen lẫn một cảm xúc không thể giải thích được cứ ẩn hiện trong đó, khiến cô muốn dừng lại và ở trong vòng tay của anh, gắn bó sâu sắc với anh, trong một khoảnh khắc, cô không biết phải làm gì.
Cư Hàn Lâm dường như nhắm mắt làm ngơ trước cảm xúc của cô, anh vẫn làm công việc của mình, chăm sóc cho cô mỗi ngày cho đến khi đi làm.
Đối với dự án hợp tác với Phan, trong lòng Cư Hàn Lâm luôn cảm thấy khó thấu đáo, dường như có chút hoài nghi, nhưng cũng không tìm ra manh mối.
Anh ta không biết Đỗ Tương Dao là người như thế nào, nhiều năm như vậy, dù không có thành tựu gì thì cũng dốc nhiều công sức, trong tình hướng đó, cô ấy không thể làm như thế!
Mặc dù trong lòng có nghi ngờ như vậy nhưng cũng không dám đánh rắn động cỏ, dù sao sự việc vẫn chưa đến giai đoạn cuối cùng, không ai có thể thiếu thận trọng được, nếu tùy tiện đẩy trách nhiệm cho người khác thì sau này danh tiếng của anh sẽ mất mát.
Vì vậy, đối với chuyện này, Cư Hàn Lâm chỉ cần giấu trong lòng mà không biểu hiện ra ngoài, bí mật quan sát, chỉ để tìm đúng thời điểm, gián điệp nhất định sẽ bị tiêu diệt trong một lần sẩy chân. Từ khi Lạc Cẩn Thi kết thúc kỳ nghỉ và trở lại công ty, Mục Đình Tương càng trở nên chăm chú hơn, ngay cả những lúc tan làm, cô ta cũng sẽ đi loanh quanh trước mặt cô, hỏi cô có cần cô ta giúp không? Mỗi lần như vậy, Lạc Cẩn Thi đều cười nhưng không nói gì, lòng thấy biết ơn không thôi!
Còn Cư Hàn Lâm thì vẫn trong văn phòng, tập trung vào công việc của mình, nhưng đôi mắt của anh ấy dường như vẫn để ý về phía Lạc Cẩn Thi, và anh đã thấy tình hình.
Khóe miệng Cư Hàn Lâm nhếch lên, tỏ rõ giễu cợt.
Chuyện của Đỗ Tương Dao còn cần phải thảo luận lâu dài, không được kết luận ngay.
Xong việc, anh xóa bóp cánh tay đau nhức, Cư Hàn Lâm ung dung đứng lên, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan sở.
Nhìn Lạc Cẩn Thi còn đang bận rộn, anh mỉm cười, thái độ làm việc phải nghiêm túc như thế chứ.
Nhìn Mục Đình Tương vẫn đang nói chuyện phiếm, Cư Hàn Lâm biết lúc này ra thì không thích hợp, nên lại ngồi xuống, cầm lại tài liệu rồi bắt đầu lên kế hoạch. Còn Lạc Cẩn Thi không biết đang xảy ra chuyện gì bên trong, cứ chìm đắm trong công việc của chính mình. Nghe thấy Mộ Ngôn Đình đột nhiên nhắc tới tên Đỗ Tương Dao, đột nhiên sững sờ, nhìn cô ta với anh mắt không dám tin, nghi ngờ những gì mình vừa nghe được.
“Cô nói gì cơ, nói lại đi?”
Khi nhìn thấy thế, Mục Đình Tương nở nụ cười mỉa mai, nhưng sau đó lại thôi, khuôn mặt lại trở nên hòa nhã, giả vờ lo lắng.
“Ôi, cô thấy đấy, cô thật bất cẩn. Hình như cô không để tâm đến những gì tôi nói. Tôi đang nói về Đỗ Tương Dao. Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy.”
Trong dự án với Phan, Lạc Cẩn Thi đương nhiên biết Đỗ Tương Dao không làm gì sai, nhưng không ngờ Mục Đình Tương lại nghĩ như vậy, cô kinh ngạc đứng lên.
“Cô nói thật sao? Chẳng lẽ cô cũng nghĩ vậy sao. Tốt quá. Xem ra chúng ta phải giải oan cho Đỗ Tương Dao.”
Nói xong, cô nhanh chóng đi vòng qua bên cạnh Mục Đình Tương, vừa đi vừa vỗ tay, có vẻ như đang cân nhắc vấn đề.
“Tốt quá, tốt quá, tốt quá, thật sự không ngờ có người trong công ty lại đối xử với Đỗ Tương Dao như thế này, thật sự khiến tôi vui mừng khôn xiết.”
Với hành động này, ngay cả Cư Hàn Lâm đang im lặng cũng phải giật mình, anh nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Khi thấy thế, Mục Đình Tương tự nhiên bước lên phía trước, nhìn về phía anh và nói nhanh.
“Ông chủ, tôi và Lạc Cẩn Thi nghĩ chuyện này hẳn là không do Đỗ Tương Dao làm, chắc chắn còn có người khác.”
Khẳng định chắc nịch, ngay cả Cư Hàn Lâm cũng nhướng mày!
“Thật sao? Hai người thật sự nghĩ như vậy, tôi không phải nghe lầm chứ?”
Nói xong cô ta cười nhưng lại dán mắt vào Lạc Cẩn Thi, cô có vẻ rất vui khi thấy Mục Đình Tương có thể nói như vậy, cô lập tức đến bên anh, hai mắt sáng ngời.
“Đúng vậy, Mục Đình Tương và tôi có thể chứng minh rằng chuyện này không phải do Đỗ Tương Dao làm. Anh hãy tin chúng tôi. Chuyện này hẳn là do nhầm lẫn.”
“Ha ha … Không ngờ hai người lại chắc chắn như vậy. Ừm, nếu chắc chắn như vậy thì cũng có thể đưa ra bằng chứng. Chỉ cần có thể đưa ra được chứng cứ, tôi sẽ để Đỗ Tương Dao đến đây làm việc lại.”
Anh nhướng mày và quay về văn phòng, nói thì đơn giản vậy thôi nhưng làm thì mọi chuyện sẽ không dễ dàng như họ nghĩ.
Nếu mọi việc dễ dàng như vậy thì đâu cần đến hia người họ.
Xét thấy cũng không nên tùy tiện cho rằng suy nghĩ của mình là đúng, nếu không sẽ làm mất đi sự công bằng của sự việc.
Về điều này, Cư Hàn Lâm hy vọng rằng cả hai sẽ hiểu, thay vì suy đoán mà không có bằng chứng.
Muốn chứng minh chỉ có cách đưa ra bằng chứng.
Nhìn thấy Cư Hàn Lâm rời đi, Mục Đình Tương hít một hơi dài, trong lòng thầm kích động.
Có vẻ như mánh khóe này của cô ta thực sự hữu dụng, không ngờ cô ta lại thực sự làm lung lay Cư Hàn Lâm. Lúc này, tất nhiên, Mục Đình Tương biết rằng trước mắt không cần vội vàng, mà nên lấy chứng cứ ra để chứng minh.
Khóe miệng cô ta nhếch lên, hừ … Chuyện này không dễ dàng sao? Mục Đình Tương là ai chứ, cô ta muốn ai sống thì người đó được sống, muốn ai không sống được thì người đó sống không nổi.
Lạc cẩn Thi nhìn mọi thứ trước mắt thật đơn giản, cô vui mừng gọi mấy đồng nghiệp xung quanh, tất cả tụ tập lại, ai cũng tỏ ra hoài nghi.
“Thật ra, chúng tôi cũng nghĩ như vậy. Con người Đỗ Tương Dao không thể làm ra chuyện như vậy. Phải có hiểu lầm nào đó.”
Mọi người nói rôm rả như chuyện trước mắt đều trở thành sự thật vậy, thấy vậy, Mục Đình Tương biết sự việc đã đến lúc, cô ta giả bộ như nhớ ra chuyện gì, vỗ trán chạy.
“Trời ơi, tôi quên mất. Tôi vẫn còn một việc quan trọng cần giải quyết. Tôi nên làm gì bây giờ? Xem ra tối nay tôi sẽ ở lại đây làm thêm giờ.”
Tại sao Mục Đình Tương lại tự tin như vậy, trong lòng cô ta đã lên kế hoạch tìm chứng cứ rồi, chuyện này rất dễ dàng… Nếu Cư Hàn Lâm muốn có chứng cứ, vậy thì cô ta sẽ đưa chứng cứ cho anh, chuyện này dễ như trở bàn tay.
Nhìn đống tài liệu trước mặt, khóe miệng Mục Đình Tương hiện lên một tia giễu cợt tàn nhẫn. Phùng Hạng à Phùng Hạng, ai bảo anh đắc tội với cô ta, bây giờ cô ta sẽ cho anh biết sức mạnh của Mục Đình Tương!

Nhấn Mở Bình Luận