Lúc cô nói câu này, ánh mắt dần trở lên lạnh lẽo và chứa đầy chán ghét lẫn hận thù.
- Vy Vy à, chị nghĩ anh ta không phải như vậy, hình như, anh ta hối hận rồi!
- Không bao giờ, tên đó khốn kiếp đến mức nào em đương nhiên hiểu rõ. Chữ hối hận không hề nằm trong từ điển của anh ta!
- Em biết lúc nãy ở bữa tiệc chị thấy ai không?
- Hửm? Thấy ai? Người quen ư?
- Là Tần Chính Nguyên, anh ta ngồi ở góc cách chúng ta khá xa.
- Vậy thì có ảnh hưởng gì đến em, MH cũng là tập đoàn lớn, anh ta được mời cũng đâu có lạ!
- Vấn đề ở đây là cả bữa tiệc anh ta đều nhìn chằm chằm em. Ánh mắt kiểu...luyến tiếc, hối hận. Lúc em với Lưu thiếu và Hoàng thiếu nói chuyện với nhau, anh ta dường như là....ghen tị!
Nghe tới đây Nhược Vy đang cầm điện thoại định lướt tin tức coi chợt khựng lại. Anh ta nhìn cô cả buổi ư, nếu không phải Hà Nhiên nói thì cô cũng không biết thật. Mà, anh ta ghen tị khi thấy cô thân thiết với người khác giới, ghen sao?
- Chị nói thật?
- Chị đùa em làm gì, em mải nói chuyện nên không để ý thôi chứ chị thấy rõ!
Hơi ngừng một lát rồi cô tiếp tục như không có gì xảy ra:
- Thì cũng đâu có sao, anh ta muốn nhìn thì nhìn, đâu ảnh hưởng tới em. Thôi, đi ngủ đi mai còn tới công ty!
Hà Nhiên vốn định nói thêm nhưng chợt nhận ra mình không biết nên nói gì nữa, căn bản Nhược Vy không hề cùng mạch suy nghĩ với cô thì sao mà trò chuyện đây!
Thôi, chuyện của tiểu tổng tài này để tự bản thân lo thôi, cô không xen vô làm chi. Dù sao thì cô vẫn ủng hộ Lưu Hạo Thần hơn tên tra nam đó.
__________
Ở một nơi khác.
Tần Chính Nguyên sau khi rời khỏi bữa tiệc liền trở về biệt thự riêng của mình trong tâm trạng khó ở.
Anh không muốn chỉ thầm lặng bên cô nữa! Anh sẽ theo đuổi lại cô.
Cô chỉ có thể là vợ anh, là mẹ của con trai anh, thiếu phu nhân Tần gia, bà chủ của MH!
Không một tên nào được phép ở gần cô quá 1 mét!
Vậy là giữa đêm hôm khuya khoắt, Ngôn Phóng phải đi tìm mua mấy quyển "bí kíp tán gái" về cho sếp ác ma nhà mình, còn chiếc máy tính thì hoạt động suốt đêm với mấy nội dung như "Làm cách nào để theo đuổi phụ nữ", "Cách để dỗ người yêu",.....
____________
Sáng hôm sau.
Đông cũng đến càng gần, sáng sớm trời tiết có phần se lạnh, bầu trời cũng không xanh mát như ngày thu nữa mà hơi nhiều mây.
Cô cùng Hà Nhiên vừa bước vào đại sảnh công ty thì Tần Chính Nguyên từ đâu bước tới chắn trước mặt cô, từ sau lưng đưa tới một bó hồng trắng được gói vô cùng tỉ mỉ đẹp mắt!
- Nhược Vy, anh tặng em!
Cô liếc qua bó hoa hai giây liền đầy ghét bỏ mà tránh sang hướng khác bước đi thẳng vào thang máy, bỏ lại Hà Nhiên và Tần Chính Nguyên còn đang ngẩn ra.
Sau cả một đêm thức trắng tìm hiểu đủ thứ, anh đã phải lấy hết dũng khí để đứng trước mặt mà tặng hoa cho cô. Nhưng ngay cả mặt anh cô còn không buồn nhìn như vậy!
Tuy đã dự liệu trước kết quả nhưng việc cô chẳng thèm nói một lời nào đã bước đi thẳng như vậy vẫn khiến anh hơi sốc. Cô chán ghét anh đến nỗi không muốn nói với anh một chữ luôn ư?
Hà Nhiên nhìn mặt anh trông rất tội, y như một con cún bị chủ bỏ rơi vậy liền nổi lên lòng thương cảm. Không hẳn là thương cảm cho anh ta mà là cho bó hoa kiều diễm kia, bị tặng cho nhầm một người không thích.
Cô cầm lấy bó hoa từ trên tay Tần Chính Nguyên rồi nói nhỏ một câu đầy ý tứ:
- Cậu thật sự không biết Vy Vy ghét nhất là hoa hồng ư? Đáng đời con bé không thèm nhìn mặt! Rút kinh nghiệm nha Tần tổng!
Sau đó Hà Nhiên đem bó hoa cho một nữ nhân viên trong công ty:
- Cho em nè, lấy cũng được, bỏ cũng uổng!
- Dạ, chị Nhiên!
Cô bước vào thang máy, bỏ lại Tần Chính Nguyên đứng đó đực mặt ra suy nghĩ.
Cô ấy ghét nhất hoa hồng, chết tiệt mình không biết!
Anh xìu mặt như bánh mì ngấm nước bước về phía xe mình.
Ngôn Phóng từ xa thấy sếp nhà mình đi tay không về, nghĩ nhẩm chắc phu nhân chịu nhận hoa của sếp rồi liền vui vẻ, sắp được tăng lương rồi.
Nhưng Tần Chính Nguyên vừa mới ngồi vào xe liền ném ngay cho anh một cái lườm sắc bén khiến Ngôn Phóng giật bắn mình!
- Trừ lương!
Hai chữ ngắn gọn nhưng đối với Ngôn Phóng mà nói không khác gì lệnh chém! Tại sao phu nhân đã nhận hoa rồi mà lương của cậu vẫn bay mất cơ chứ! Ông trời ơi!!