Một năm sau.
Gia đình nhỏ của cô và anh vẫn như vậy, sáng cả hai đều đi làm, tối về Tần Chính Nguyên là người nấu cơm.
Từ lúc cưới xong, căn bếp chính thức bị anh "thầu", cô không được vào nấu nướng mà chỉ cần ngồi chờ ăn.
Nhược Vy cũng vui vẻ hưởng thụ sự chiều chuộng của anh. Tình cảm của cả hai ngày càng mặn nồng, không ai có thể xen vào.
- Bà xã, mẹ gọi chúng ta về ăn cơm.
- Dạ!
Cả hai tan ca liền về nhà chính dùng cơm với bà nội và ba mẹ.
Nhược Vy không chỉ là "vảy ngược" của anh mà còn là của cả nhà.
Người ta thường nói mẹ chồng nàng dâu là thiên địch của nhau, nhưng với Tần gia lại không như vậy.
Không hẳn là theo chế độ "mẫu hệ" nhưng đàn ông trong gia đình đều là yêu vợ chung thủy và vô cùng sợ "nóc nhà". Từ đời cha qua đời con.
Về tới nơi, cả ba người đều đang ngồi ở ghế ngoài vườn chờ hai vợ chồng họ.
Tần Chính Nguyên ôm eo cô tiến vào nhà, bộ dáng mười phần cưng chiều.
- Con chào nội, con chào ba mẹ!
- Hai đứa về rồi, mệt lắm không. Nghỉ ngơi chút rồi ra ăn cơm.
- Dạ vâng!
***
Trên bàn ăn, bà nội ngồi cạnh mẹ, cô ngồi với anh, ba Tần thì ngồi đầu bàn.
Trên bàn là đủ các món ăn sang trọng đầy đủ chất dinh dưỡng.
Đông Phương Dung gắp cho Nhược Vy một miếng cá nhưng không để luôn qua bát cô mà là bát anh.
Tần Chính Nguyên tự động lựa sạch xương cá ra rồi mới để cá vào bát cô. Nhược Vy vui vẻ gắp lên nhưng mới ngửi thấy mùi là dạ dày cô lại cuộn lên.
Cô vội buông đũa xuống mà chạy vào nhà vệ sinh nôn khan, nhưng không có gì ngoài cảm giác khó chịu trong dạ dày.
Tần Chính Nguyên thấy cô chạy vào cũng vội buông đũa vào với cô, vuốt lưng cho cô dễ chịu.
- Vợ, em sao vậy?
- Em không... Không... không sao... ọe...
Chiều giờ cô chưa ăn cái gì, nên cũng chẳng có gì trong bụng mà nôn.
Sắc mặt cô tái nhợt dựa vào người anh. Tần Chính Nguyên vòng tay bế lấy cô, ôm cô ra ghế ngồi, vuốt lưng cho cô.
- Vy Vy, con sao vậy! Khó chịu hay không khỏe ở đâu con?
- Dạ, con không sao ạ. Chỉ là tự dưng ngửi mùi cá con thấy hơi khó chịu thôi ạ!
Ngay tức khắc, nét mặt của bà nội và mẹ cô trở nên vui mừng thấy rõ, bà giục anh bế cô lên phòng nghỉ rồi gọi bác sĩ tới khám.
- Chúc mừng gia đình, Tần thiếu phu nhân đã mang thai rồi ạ!
Nhược Vy vui mừng đến bật khóc nức nở trong vòng tay anh. Khỏi phải nói đứa bé này đến mang theo biết bao nhiêu niềm vui với Tần gia.
- Để chắc chắn cho sức khỏe của thiếu phu nhân mọi người có thể đưa cô ấy tới bệnh viện để khám và kiểm tra thai nhi. Vì còn trong giai đoạn đầu nên có thể sẽ nghén một số thứ, gia đình chú ý lưu tâm.
- Cảm ơn bác sĩ!
- Dạ, tôi xin phép.
- Quản gia Mộc, bà tiễn bác sĩ về giúp tôi!
***
- Vy Vy, hồi nãy con chưa ăn được gì, mẹ có nấu cho con bát cháo. Để Chính Nguyên đút con ăn.
- Dạ con tự ăn được ạ.
Còn ba mẹ với bà nội ở đây, hai người làm quá cũng không hay chút nào.
- Nghe lời chút đi, để anh đút!
Tần Chính Nguyên ngồi cạnh ôm cô nhắc.
Ăn hết một bát cháo, uống thêm nửa ly sữa Nhược Vy ngon lành chìm vào giấc ngủ. Có điều, Tần Chính Nguyên lại không như vậy.
Anh cứ nằm ôm lấy cô, cũng không dám ôm mạnh sợ làm cô đau, cứ vuốt ve bụng cô rồi cười như một tên ngốc.
Anh được làm ba rồi, đây là kết tinh tình yêu của hai người.
Gia đình họ sẽ ngày càng hạnh phúc hơn.
Yêu hai bảo bối của anh.